Mộc Tâm đi vào phòng bếp, định giúp anh làm gì đó nhưng bị anh kêu ra ngoài ngồi, cô đành đi ra bàn ăn đợi anh. Lát sau, anh đem đồ ăn ra; một nồi cháo nấm, bốn quả trứng luộc, sữa đậu nành, màn thầu và bánh quẩy.
Lâm Đình Phong mút một chén cháo đặt trước mặt Mộc Tâm, cô đưa tay định lấy chiếc bánh quẩy thì bị anh dùng đũa gõ lên mu bàn tay làm cô rụt tay lại, mắt lớn mắt nhỏ nhìn anh.
Lâm Đình Phong vừa lột trứng vừa nói: “Hôm qua em uống nhiều rượu đừng ăn đồ dầu mỡ, kẻo lại đau dạ dày.”, anh đưa cô quả trứng vừa lột xong, “Ăn trứng đi.”
Mộc Tâm nhận lấy rồi cúi đầu húp cháo, khẽ cụp mắt che giấu nội tâm đang xáo động của bản thân. Cảm giác ấm áp lại xốn xao này làm mình cảm thấy thật bất an.
…
Sau khi ăn xong, anh đưa Mộc Tâm đến công ty rồi hai người ai về phòng nấy làm việc.
Vào văn phòng, vừa ngồi xuống bàn làm việc, Lâm Đình Phong liền dùng điện thoại nội bộ gọi cho Tiểu A: “Vào văn phòng tôi.”
Tiểu A rất nhanh đã có mặt trước bàn làm việc của anh, thận trọng nói: “Sếp, anh có việc gì ạ?”
“Vụ ám sát điều tra đến đâu rồi?”, Lâm Đình Phong mặt không biểu cảm gì hỏi.
“Dạ, đã tra ra, là Nhị thiếu.”
“Lâm Đình Kiệt?”, anh khẽ cười lạnh, không khí đột nhiên giảm mạnh khiến Tiểu A rùng mình, “Đứa em trai này! Hình như tôi chiều nó quá rồi nó hư phải không?”
Tiểu A e dè nói: “Vậy chúng ta nên xử lí như thế nào ạ?”
Lâm Đình Phong nhàn nhạt đáp: “Không vội, cho nó tung tăng vài ngày, đợi tôi đi Pháp về rồi xử lí nó sau.”, Lâm Đình Phong nghĩ nghĩ gì đó rồi nói thêm, “Gọi Lạc Tư đến đây.”
“Dạ, boss.”, nói rồi Tiểu A đi ra ngoài, lấy điện thoại gọi cho Lạc Tư, máy vừa kết nối thì giọng nói thánh thót vang lên: “Tiểu A! Sao nữa vây? Mới hai ba ngày đừng nói sếp nhà cậu bị ám sát nữa nha!”
Trên đầu Tiểu A như có con quạ bay qua, cười nói: “Không phải đâu bác sĩ Lạc, tôi cũng không biết sếp gọi anh có chuyện gì!”
Lạc Tư bên kia nghe vậy thì cười hì hì: “Vậy không gấp, đến giờ nghỉ trưa tôi tới.”
Tiểu A nhẹ giọng nói: “Cảnh báo cấp độ 1! Sếp đang có chuyện không vui, anh nên tới liền thì hơn!”
Lạc Tư vẫn dửng dưng: “Cấp độ 1 thôi mà! Thổi chút gió mát mát, không sao đâu.”
Tiểu A tốt bụng nói thêm một câu: “Gió mát thổi sập bệnh viện thì đừng trách tôi không nói trước cho bác sĩ Lạc. Chúc bác sĩ Lạc làm ăn phát đạt.”, nói rồi Tiểu A cúp máy, tiếp tục làm việc.
Lạc Tư ở đầu dây bên kia nhìn chiếc điện thoại đã tắt ngúm, anh đút điện thoại vào túi áo blouse định đi tám chuyện với mấy cô y tá thì hình ảnh một chiếc chiếc quạt công nghiệp có gương mặt Lâm Đình Phong thồi bay bệnh viện, xẹt qua trong đầu anh.
Lạc Tư đành ngậm ngùi quay về phòng thay đồ rồi láy xe đến Lâm thị.
Nửa tiếng sau, tại văn phòng tổng giám đốc Lâm thị, Lạc Tư đang như con rắn không xương mà quặt quẹo trên ghế sofa than thở:
“Lâm Đình Phong a~, không! Tôi phải gọi cậu là anh hai mới đúng. Tự nhiên cậu gọi tôi qua đây làm gì vậy?”
Lâm Đình Phong không thèm ngẩng đầu lên mà vẫn cúi đầu xem tài liệu, nhàn nhạt nói: “Xem vết thương cho thư kí của tôi.”
“Thư kí? Tiểu Tâm Tâm của cậu à?”, Lạc Tư đánh hơi có mùi ngược cẩu thì ngoẹo đầu hỏi.
“Ừ”.