Mộc Tâm nghĩ thấy rất đúng, cong môi nói: “Vậy được rồi, mai chúng ta cùng đi xem có thu hoạch gì không!”.
Bàn xong chính sự, hai người tâm sự một lát, Ngọc Điềm nhiệt tình đề nghị: “Hay tối nay cậu ngủ lại đây đi, mai chúng ta sau khi đi xem camera xong sẵn tiện đến đó dọn đồ luôn, dù gì cũng sắp ly hôn. Nếu cậu chưa có chỗ ở thì ở chỗ mình cũng được, dù gì mình cũng sống một mình.”
Mộc Tâm thấy cô nhiệt tình như vậy, với nghĩ lại thấy cũng đúng, tưởng tượng cảnh về đó chạm mặt tên tra nam làm cô thật chán ngán, sớm dọn đi vẫn hơn, cũng dễ bề cho hành động sau này. Vì thế Mộc Tâm chấp nhận lời đề nghị của Ngọc Điềm: “Vậy phải phiền cậu rồi.”
Điềm Điềm đánh lên vai cô một cái, trề môi: “Phiền gì chứ? Làm như người xa lạ”, nói xong cô kéo Mộc Tâm vào phòng, “Lại đây Mộc Mộc, cậu lấy đỡ đồ ngủ của mình rồi đi tắm đi, nghĩ ngơi sớm, cũng trễ rồi.”
Mộc Tâm nói tiếng cảm ơn rồi đi vào phòng tắm, Ngọc Điềm cũng lấy một bộ đồ ngủ đi đến phòng tắm ở phòng khách bên cạnh tắm rửa.
Sau khi tắm xong, Mộc Tâm bước ra khỏi phòng tắm, tóc còn ướt hơi rối, trên chiếc cổ tinh tế vắt chiếc khăn trắng, dưới chiếc váy ngủ hai dây bằng lụa satin màu đen viền ren là dáng người mềm mại, ba vòng rõ ràng, làn da mịn màng căng mọng như có thể bấm ra nước, chiếc váy dài phủ qua bờ mông vểnh cao tròn trịa.
Ngọc Điềm tắm xong trước, đang ngồi trên giường xem tài liệu, nghe tiếng phòng tắm mở cửa, ngẩng đầu lên thấy một cảnh này của Mộc Tâm thì hơi thất thần vài giây, kéo Mộc Tâm ngồi lên giường nói:
“Lại đây mình sấy tóc cho, dù bây giờ là mùa hè nhưng để tóc ướt cũng không tốt.”
Mộc Tâm hơi mất tự nhiên khi lần đầu tiên nhận được sự thân mật như vậy, cô im lặng ngồi một chỗ cho bạn thân sấy tóc.
Ngón tay thon dài hơi ấm lướt lên những sợi tóc mát lạnh làm lòng Ngọc Điềm ngứa ngáy, con ngươi có chút lay động. Cô sấy tóc cho Mộc Tâm xong, cất máy sấy tóc vào ngăn kéo tủ đầu giường.
Cả hai cùng nằm trên chiếc giường trong phòng Ngọc Điềm ngủ, do phòng khách vẫn chưa được quét dọn thay ga giường.
Lúc Mộc Tâm đang say giấc nồng, cặp mắt phượng của Ngọc Điềm nhìn cô bạn thân ngủ đến say ngọt của mình, trong lòng lăn tăn chút vui vẻ và tình cảm khó hiểu.
9 giờ sáng, Khách sạn Khổng Tước.
Mộc Tâm và Hà Ngọc Điềm đang ở trong phòng giám sát xem ghi hình buổi tối ngày hôm kia.
Đoạn ghi hình đã bị Quý Tử Khiêm động tay động chân mà cắt bỏ các đoạn quan trọng bất lợi cho hắn.
Hừ! Hay đó Quý tra nam, cẩn thận lắm, nhưng anh đụng phải bà đây thì xác định rồi!
Nghĩ xong, các ngón tay thon dài của cô linh hoạt gõ lên bàn phím máy tính.
Có lẽ không ai biết rằng, kiếp trước, khi là một chuyên viên đầu tư, cô có bàn hợp tác với một công ty kỹ thuật cao, chủ của công ty đó là hacker K.O tiếng tâm lừng lẫy, ông đã từng đoạt rất nhiều giải thưởng, nhưng ông và vợ không có con nối nghiệp. Qua nhiều lần tiếp xúc, ông thấy Mộc Tâm rất thông minh lại có tố chất nên đã đặt sự tiếc nuối mà bản thân chưa làm được lên người cô, truyền lại những kiến thức của mình cho cô.
Cô cũng không phụ sự kỳ vọng của ông mà trở thành một tay hacker cừ khôi, cô lấy tên Bloody tham gia các cuộc thi hacker, còn đoạt được vài giải thưởng trong và ngoài nước.
Không ngờ xuyên đến đây chưa bao lâu đã có cơ hội dùng đến rồi, nếu trở về được thì thật sự phải đi gặp ngài K.O và cảm tạ một phen rồi.
Chưa đến nửa giờ, đoạn ghi hình đã được khôi phục hoàn toàn. Nhìn hình ảnh người phục vụ bỏ thuốc vào trong ly rượu cố tình đi lại đặt lên bàn của Mộc Tiểu Tâm, cô ấy loạng choạng đỡ tường đi đến phòng bao đặt trước để nghỉ, một người đàn ông tự xưng là kiểm an đỡ cô vào phòng. 15 phút sau, Mộc Tiểu Tâm quần áo xốc xếch, đầu tóc rối loạn xông cửa chạy ra khỏi phòng, loạng choạng đỡ tường gắn gượng trốn thật nhanh. Vài phút sau, tên đàn ông tự xưng là bảo an đó cổ áo bị mở ra, quần áo hơi nhăn nheo, hắn dùng tay trái che vết thương trên đầu đang chảy máu, giận dữ đùng đùng xông ra đi tìm Mộc Tiểu Tâm.