Mục lục
XUYÊN QUA THỜI KHÔNG ĐẾN YÊU ANH
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 28


Lâm Đình Phong đứng dậy đi về phía sofa ngồi xuống rồi chỉ chiếc ghế sofa đối diện nói: “Cô chưa ăn trưa phải không? Ngồi đi, cùng ăn với tôi”.


Nói rồi anh mở nắp hai chiếc hộp giữ nhiệt, bày từng món ăn ra bàn. Mộc Tâm vẫn đứng ngây ra đó, không di chuyển mà nhìn anh.


Anh lấy thức ăn ra xong mà chưa thấy cô lại ngồi thì ngẩn đầu nhìn cô, mày kiếm hơi nhướng lên hỏi: “Sao vậy?”.


Mộc Tâm lúc này mới định thần lại, cô mỉm cười từ chối: “Không cần phiền Lâm tổng đâu, anh cứ dùng đi, tôi đi xuống nhà ăn công ty ăn là được rồi”.


Lâm Đình Phong hơi mỉm môi, anh nói: “Không phiền, ăn chung đi, nhiều thức ăn như vậy một mình tôi ăn cũng không hết. Với lại…”, anh ngừng lại, ánh mắt có chút cô đơn nói: “Ăn một mình thì buổn lắm”.


Đột nhiên thấy ánh mắt cô đơn đó của anh làm lòng Mộc Tâm hơi thắt lại, cô nhớ đến bản thân mình trước khi xuyên đến đây. Cô cũng từng như anh vậy, một mình làm việc, một mình ăn cơm, tan tầm thì cũng chỉ một mình đi về nhà. Trong lòng cô vấy lên nỗi “Đồng bệnh tương liên”* với anh. Cô cười chân thành nói:


(*Đồng cảm)


“Nếu Lâm tổng đã mời, vậy thì tôi không khách sáo nữa, Lâm tổng đừng chê tôi ăn nhiều là được”.


Lâm Đình Phong thầm cười xấu xa, khổ nhục kế của tên Lạc Tư đó nói dùng cũng được đó chứ.


Ở nơi nào đó, Lạc Tư đột nhiên “Hắc xì” một cái, anh xoa xoa cái mũi thầm nghĩ, ai nhắc anh vậy? Chắc chắn là bé xinh đẹp nào đó nhớ anh rồi.


Nói rồi Mộc Tâm ngồi xuống đối diện “Bé xinh đẹp” Lâm Đình Phong, cô rất tự nhiên cầm đũa. Nhìn các món ăn trên bàn, mắt cô lấp lánh, nuốt nước bọt “Ực” một cái.


Lâm Đình Phong thấy biểu cảm của cô cười khẽ một tiếng, đúng là cô bé ham ăn. Vẫn đáng yêu như lần đầu gặp mặt.


Mộc Tâm bắt đầu bật mode ăn uống, cô càng ăn càng vui vẻ. Lâm Đình Phong ăn không nhiều, anh ngồi gắp thức ăn cho Mộc Tâm. Mộc Tâm ăn một hơi thì mới phát hiện mình ăn nhiều quá rồi, cô thầm mắng chính mình, thứ không có tiền đồ, chút đồ ăn ngon là quên mất bản thân đang ở trái đất luôn. Cô cười giả lả gắp miếng cà rốt xào cho Lâm Đình Phong, rồi nói: “Lâm tổng cũng ăn đi, không là tôi ăn hết đó”.


Lâm Đình Phong cười nhận thức ăn cô gắp, anh nhìn miếng cà rốt hơi đổ mồ hôi, anh là người cực kì kén ăn, anh ghét nhất là ăn cà rốt đó, nhưng đây là cà rốt Mộc Tâm gắp cho mình nha. Đấu tranh nội tâm mấy giây, Lâm Đình Phong đem miếng cà rốt bỏ vào miệng nhai nhai rồi nuốt xuống. Anh thầm cảm thán, đúng là cà rốt Mộc Tâm gắp có khác, không phải cà rốt tầm thường, rất ngon nha.


Nghĩ rồi anh rất mặt dày mà đưa chén đợi Mộc Tâm gắp thức ăn cho mình.


Mộc Tâm thấy anh đưa chén thì gắp gắp và gắp thức ăn bỏ vào chén anh. Anh lại rất thong thả ăn, tình thế xoay chuyển thành Mộc Tâm gắp, Lâm Đình Phong thì ăn ăn ăn.


Khoảng gần một tiếng sau, hai người ăn xong. Mộc Tâm thu dọn lại hai hộp giữ nhiệt. Lâm Đình Phong rót cho cô một ly nước lọc, bản thân cũng cầm ly nước uống một ngụm. Đây là lần đầu tiên trong suốt những năm qua anh ăn nhiều như vậy. Hình như anh đã tìm được chân ái của cuộc đời mình rồi. Ánh mắt anh nhìn Mộc Tâm đầy tình cảm khó nói.


Mộc Tâm đột nhiên ngước mắt nhìn anh, tình cờ bắt được ánh mắt đó của anh, cô nhướng mày, trong lòng cô thầm nói, tên tiểu gia hỏa này ăn cơm với cô, còn được cô gắp thức ăn cho nên cảm nhận được tình mẹ chăng? Vì thế mới nhìn cô như vậy! Cô cảm thấy chắc chắn là như vậy rồi.


Mộc Tâm dâng trào tình mẹ, dùng ánh mắt triều mến nhìn Lâm Đình Phong, cô dịu dàng nói: “Hình như anh ăn rất nhiều đó, có cần uống thuốc tiêu thực không?”.


Lâm Đình Phong thấy cô quan tâm mình, cứ nghĩ đã tiến thêm được một bước, anh vui vẻ nói: “Không sao, em cũng ăn rất nhiều, có cần uống không?”.


Mộc Tâm xua tay nói: “Không cần, không cần, đường tiêu hóa của tôi tốt lắm, đi vài bước là tiêu ngay đó mà”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK