Mục lục
XUYÊN QUA THỜI KHÔNG ĐẾN YÊU ANH
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 6


“Khụ! Khụ!”, Một người đàn ông trung niên hơi xanh xao tay đưa lên miệng ho vài tiếng bước ra phòng khách, ông nghiêm nghị nói với Mộc Tâm: “Mày còn biết đường về nhà sao? Tao tưởng mày hại cái nhà này xong ôm khư khư vị trí Quý thiếu phu nhân của mày sống sung sướng rồi chứ!”


Bà Mộc giải hòa: “Ông này, con gái lâu ngày mới về nhà, ông bớt nói chút đi”, bà quay về phía cô cười, “Tính ba con trước giờ vậy đó đừng để ý ông ấy, con đã ăn gì chưa?”.


Lần đầu nhận được sự quan tâm của mẹ, lòng cô như được ngâm trong dòng nước ấm, cô đáp:


“Dạ, con ăn rồi, con nhớ ba vừa xuất viện nên về nhà thăm ba với mẹ, Kiến Vĩ đâu rồi mẹ?”.


Mẹ cô thấy con gái hôm nay trầm tỉnh và hiểu chuyện hơn, còn quan tâm gia đình, bà thầm vui vẻ trả lời:


“Em con nó vừa được nhận vào làm nhân viên của một công ty, giờ nó đang đi làm”.


Nghe vậy trong lòng cô hơi chua xót, một cậu ấm Mộc gia bị đưa đến nước đi làm công ăn lương, một Mộc gia lừng lẫy giờ chẳng còn nhà để về phải ở trong chung cư nhỏ bé chỉ hai ngàn tệ.


Đi khu vui chơi cổ tích. “Hồi thơ ấu em có một giấc mơ công chúa cổ tích. Em cũng rất muốn đến khu vui chơi như vầy. Chỉ là gặp các bạn nhỏ có ba mẹ dắt đi, em thì chỉ có một mình nên không muốn đi nữa. Khi lớn lên muốn đi thì lại bận rộn không có thời gian.”


Bella cứu Di Di mẹ của Liễu Thu. Nhận làm quản lý cửa hàng thời trang.


Cô âm thầm hạ quyết tâm phải nghịch tập, thay đổi vận mệnh và cốt truyện về nguyên thân trong cuốn tiểu thuyết này.


Nghĩ xong, ánh mắt cô đầy kiên định, cô nghiêm túc nói với ba mẹ:


“Ba mẹ, ngày kia con sẽ ra tòa ly hôn với Quý Tử Khiêm, con sẽ giành lại phần tài sản thuộc về con, để ba mẹ chuyển đến chỗ ở tốt hơn.”


Thấy con gái đột nhiên nghiêm túc nói ly hôn với tên kia, hai người khó tin mà nhìn nhau, cả hai cảm thán trong lòng, đây có phải đứa con gái ngu muội bướng bỉnh của hai người nữa không?


Bà Mộc hơi xúc động, mở miệng nói: “Con gái, con đừng ép bản thân quá, ba mẹ bây giờ vẫn tốt, con sống vui vẻ là được rồi, không cần lo cho hai ông bà già này đâu. Ba mẹ lớn tuổi rồi, cũng không mong mỏi gì nhiều nữa, chỉ mong con và Kiến Vĩ vui vẻ bình an là tốt rồi.”


Lòng cô như bị ai đó hung hăng nhéo một cái, cô chắc nịch tuyên bố:


“Ba, mẹ, hai người tin con, chờ con, một thời gian nữa con sẽ đòi lại Mộc thị từ tay tên Quý Tử Khiêm đó. Con sẽ bắt hắn trả giá, chúng ta sẽ về lại được Mộc Trạch* sống cuộc sống như trước đây”.


(*Trạch: Nhà chính, nhà tổ)


Bà Mộc nghe xong, cảm động nắm bàn tay của cô, mắt hơi phiến hồng. Tay ba Mộc cũng hơi run run, trong lòng cũng cảm động vì lời nói của con gái lớn nhưng vẫn cứng miệng nói:


“Mạnh miệng lắm, tao coi mày làm được gì, hừ!”


Mộc Tâm nghe ra sự tin tưởng cùng kỳ vọng che giấu trong giọng nói của ông, cô ấm lòng mỉm cười với hai người.


Ở lại trò chuyện với hai người tới khoảng 5 giờ rưỡi, ngoài cửa truyền đến tiếng mở khóa, Mộc Tâm nghiêng đầu nhìn ra. Một cậu thiếu niên trẻ khoảng 20 tuổi, cậu hơi bất ngờ khi thấy Mộc Tâm ở đây, cậu cười sáng láng vừa nói vừa lại sofa ngồi xuống:


“Chị hai, chị về chơi à? Dạo này chị khỏe không?”


Cô mỉm cười, đáp: “Chị khỏe, dạo này em đi làm có thích ứng được chưa?”.


Cậu cười: “Cũng ổn, em quen rồi, nhàn hạ hơn trước đây quản lý công ty nhiều, cũng không cần thường xuyên tăng ca.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK