Lâm Đình Phong mặt không cảm xúc ngồi dậy dựa vào đầu giường nhìn cậu ta, môi lạnh khẽ động: “Lạc Tư, cậu đến cũng nhanh quá nhỉ? Chắc cậu chê tiền đầu tư của tôi cho bệnh viện cậu nhiều quá rồi?”.
Lạc Tư quýnh lên: “Ây ây bạn thân yêu, cậu làm vậy cũng tuyệt tình quá rồi, cậu nhìn mình nè, đang hăng say với ‘Bé công’ nhà mình, cậu gọi một tiếng là mình lật đật chạy tới đây rồi. Cậu nhìn nè nút áo mình còn chưa kịp gài nữa, mình lo lắng cho cậu biết bao nhiêu, thật là phũ phàng với người ta mà…”.
Lâm Đình Phong nghe đến lỗ tai cũng muốn ung thư, ngắt ngang lời cậu ta nói: “Stop! Xử lý vết thương cho tôi xong thì lăn đi”.
Lạc Tư ôm ngực bộ dáng ‘Bảo bảo bị tổn thương nhưng bảo bảo không nói’ : “Cậu thật là lạnh lùng tàn nhẫn mà, nhưng bù lại rất đẹp trai nha. Vậy tiền đầu tư thì…”.
Lâm Đình Phong quá mệt mỏi với cuộc đời, sao anh có người bạn thân lắm lời vậy chứ: “Cậu nói thêm một lời nào nữa thì một đồng đầu tư cũng không có”.
Lạc Tư làm động tác kéo khóa miệng lại, rồi lục tục cầm hộp cứu thương lại xử lí vết thương cho Lâm Đình Phong.
Từng chiếc bông gòn thấm thuốc sát trùng bị nhuộm đỏ được đặt trên khai sắt, Lâm Đình Phong không hề có phản ứng gì chỉ nhắm mắt dưỡng thần giống như cánh tay đó không phải là của anh vậy.
Lạc Tư thấy vậy mà thầm cảm thán, aizz ‘cầm thú nha’, vừa thầm mắng Lâm Đình Phong trong lòng vừa khâu từng mũi lên vết thương, cái miệng nhỏ nhiều chuyện của anh sao có thể im được: “Phong Phong à, cậu nói coi, ba bữa nửa tháng lại bị thương, cậu làm thương nhân mà tớ cứ tưởng cậu làm xã hội đen không đó, tối ngày mặc đồ đen xì, mặt mài lầm lầm lì lì như ai nợ cậu mấy trăm vạn vậy, cậu mà cứ như vậy là ế tới già đó, đừng để gương mặt đẹp trai này gánh còng lưng cái nư của cậu, chà cái nết lại đi cậu bạn ê! Vậy mới mong có được vợ đẹp con ngoan…”.
Lâm Đình Phong hé mắt, liếc nhìn tên không thể im được dù chỉ là một phút này, nhưng dù sao cũng là quan tâm mình nên anh hảo tâm mà xỉa lại một câu: “Tôi sợ bản thân mình hoàn hảo đến bạn cũng phải yêu tôi đó bạn ê! Tôi thì sợ chuyện đó lắm nên vẫn tém tém lại thì hơn”.
Lạc Tư biểu hiện như nuốt trọng cái bánh trôi nước, cười khan nói: “Hihi! Ngại quá, anh bạn cũng đẹp trai đó bạn ê, nhưng mà…”, cậu ta dừng lại, đưa mắt quét Lâm Đình Phong từ trên xuống dưới rồi miệt thị ra mặt, “Chặc, cậu chán lắm”, còn bồi thêm một câu, “Mấy ‘Bé công’ nhà tui cưng hơn cậu nhiều”.
Lâm Đình Phong mệt mỏi nhắm mắt chẳng muốn đôi co với tên lắm lời này.
Lạc Tư thấy mình bị lơ thì im miệng mà xử lý vết thương cho xong. Lấy kéo cắt băng gạt rồi quay qua dọn dẹp thuốc và thiết bị lại.
Vừa làm vừa than thở: “Cậu bạn thân yêu đẹp trai siêu cấp vô địch của tôi ơi, cậu cũng phải nên yêu đi thôi, cậu cũng gần 30 tuổi rồi, cậu không gần nữ sắc, bên ngoài đồn cậu và tôi là một cặp đó, cậu thì không để ý nhưng mà tôi để ý đó nha, tôi còn phải giải thích với ‘Bé công’ nhà tôi nữa đó”.
Lâm Đình Phong nghe riết cũng nhàm, nhàn nhạt nói: “Chắc sắp có rồi”.
Lạc Tư khó hiểu quay qua hỏi: “Có? Cậu sắp có gì?”.
Lâm Đình Phong kiên nhẫn lạ thường: “Có người yêu”.
Lạc Tư bất ngờ như muốn nhảy dựng lên: “Oh wow, cậu chấm em nào rồi? Xinh không? Hôm nào giới thiệu anh em gặp đi”.
“Chưa theo đuổi được, mới chỉ gặp có hai lần thôi”, anh trầm trầm giọng nói.
Lạc Tư cười xấu xa: “Mới gặp có hai lần mà đã rơi vào bể tình rồi, Lâm thiếu chúng ta là nhìn trúng nội hàm hay nhìn trúng điện nước tốt quá đây”.
“Tôi giống loại người nông cạn như cậu sao?”, Lâm Đình Phong nói giọng mỉa mai ai kia.
Lạc Tư cười như quá quen với sự mỉa mai của bạn thân nhà mình: “Ok ok tôi nông cạn, cậu sâu sắc nhất, cậu là nhất, nhất cậu rồi”.
“Cậu xong chưa, xong rồi thì đem đồ của cậu rồi lăn đi! Tôi muốn nghỉ ngơi, ra ngoài nhớ đóng cửa dùm tôi, cảm ơn”, Lâm Đình Phong đi lại tủ quần áo lấy một bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm, môi mỏng khẽ mở giọng đuổi khách.