Mục lục
XUYÊN QUA THỜI KHÔNG ĐẾN YÊU ANH
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 149


Thang máy dừng ở tầng 5, Lâm Đình Phong ôm eo Mộc Tâm cùng cô đi ra ngoài, vừa về phòng vừa nói: “Nuôi con hổ ly nhỏ dụ hoặc như em, anh mà lơ là một chút là có con sói xám lăm le gắp em đi rồi.”


Lúc đi đến trước cửa phòng, Mộc Tâm chọc chọc ngón tay vào bàn tay rắn chắc đang đặt ở eo mình, môi mọng mấp máy: “Anh ôm đủ chưa? Đừng quên là em còn đang giận đó nha!”


Lâm Đình Phong không chịu buông, kéo cô ôm vào lòng, giọng nói mang theo ba phần làm nũng, bảy phần bất lực: “Mộc Mộc, khi nào thì em mới hết giận anh đây?”


Mộc Tâm đẩy người anh ra: “Đừng có ôm sát như vậy! Người em toàn mồ hôi.”


Anh vẫn tiếp tục kéo cô lại ôm: “Không sao! Anh không ngại.”


Cô nhíu mày đẩy anh ra lần nữa: “Em ngại được chưa?”, ngừng một chút cô nói tiếp: “Còn nữa, chuyện mấy hôm trước… em cũng không còn giận anh lâu rồi.”


Nghe thấy lời của cô, trong lòng anh như nở hoa, anh vui mừng giữ lấy hai má cô, hôn chụt lên môi cô một cái.


Mộc Tâm dùng ngón tay trỏ đẩy lên ngực của anh, để anh cách xa mình ra một chút, cong môi, nói: “Em phải về phòng làm việc đây, anh lo việc của anh đi.”


Lâm Đình Phong cảm thấy mất mát, nhỏ giọng đưa ra yêu cầu: “Em đi ăn trưa với anh đi rồi làm việc tiếp được không?”


Mộc Tâm thấy biểu cảm đáng yêu của anh, cô thật không nỡ từ chối: “Được, vậy anh muốn tự nấu hay chúng ta đặt cơm bên ngoài?”


“Để anh nấu. Em muốn ăn gì?”


Mộc Tâm nghĩ nghĩ một chút rồi nói: “Món có hình dạng giống như con đuông dừa mà hôm bữa anh làm để trong hộp cơm cho em đó.”


Nghe cách cô miêu tả món đậu phụ tỉa hoa cúc của mình, anh không biết nên nói gì cho phải: “Cái đó là hình hoa cúc mà!”


Mộc Tâm bặm môi, nén cười: “Oh vậy à! Nghệ thuật tỉa hoa của anh… ừm…. có hơi… trừu tượng một chút. Nhưng được cái ăn rất ngon đó.”


Anh xoa xoa cái đầu nhỏ của cô: “Được rồi, em tắm đi, rồi qua phòng anh ăn trưa.”


“Okay!”





Thứ hai đầu tuần, Mộc Tâm đi làm sớm hơn mọi khi, cô xách theo hành lý để sau khi tan ca thì đi công tác luôn.


Cô thu thập hết ý kiến phản hồi của sản phẩm, phân tích và thống kê ra một biểu đồ số liệu, rồi hoàn thành nốt phần còn lại của phương án.


Jolie gọi báo cho cô biết là cô ấy xin phép về nước để thăm ba mẹ, còn Kiến Vĩ thì bận bịu vụ đấu thầu cửa hàng mà không thể đi cùng được. Cho nên cuối cùng chỉ còn cô và Trịnh Sâm đi với nhau.


Đến giờ tan tầm, Mộc Tâm thu dọn tài liệu cho vào túi xách, bắt xe đi đến trạm xe khách. Đến nơi thì cô thấy Trịnh Sâm đang ngồi ở băng ghế dài chờ cô.


Hai người đi lại quầy mua vé, sau đó đưa cho tài xế soát vé rồi đi lên xe.


Đúng 6 giờ rưỡi, xe bắt đầu lăn bánh. Hành khách đi chuyến xe này cũng không quá đông, chỉ tầm mười người. Mộc Tâm và Trịnh Sâm ngồi ở băng ghế gần cuối. Cả hai vừa nói chuyện về phương án quý sau của công ty vừa thảo luận vài ý tưởng thú vị.


Khoảng hơn một tiếng sau, xe bắt đầu đi vào đường cao tốc để ra đến ngoại thành.


Cao nguyên Đông Bắc là một vùng núi trung du, địa hình không quá dốc, không khí cũng ôn hòa. Nó nằm không quá xa thành phố A, chỉ cần đi xe 5 đến 6 tiếng là đến nơi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK