Hai người xã giao vài câu, Trần Gia Thành tiễn Bella ra về. Xong rồi anh cùng trợ lý lên xe rời đi.
Trên chiếc Bentley màu trắng, trợ lý Tiểu Dương vừa láy xe vừa nhìn biểu cảm khác lạ của sếp nhà mình qua gương chiếu hậu. Trần Gia Thành đang ngồi ở ghế sau, gương mặt đường nét mềm mại, làn da màu sữa, mái tóc màu trà đen kết hợp với đôi mắt lá răm khiến anh toát lên sự bí ẩn nhưng rất ôn nhu. Đôi đồng tử màu xanh thẫm di truyền từ dòng máu lai Phần Lan làm anh thêm phần mị hoặc. Chiếc sơ mi trắng có một dấu son môi đặc biệt bắt mắt phối cùng quần âu đen đơn giản được cắt may tinh tế, khắc họa rõ nét thân hình cao gầy một mét tám mươi ba làm các chị em phải mặt đỏ tim đập nhanh khi gặp anh.
Các ngón tay ngòi bút nhẹ nhàng vuốt lên chiếc cài áo, môi mỏng khẽ nhếch lên nụ cười hứng thú. Anh đưa tay rút tấm danh thiếp trong túi quần ra xem, vừa xem vừa tấm tắc trong lòng, Mộc Tiểu Tâm – Thư kí cấp cao Lâm thị, nữ cường nhân sao? Rất có cảm giác muốn chinh phục đó.
Nghĩ rồi anh nhìn Tiểu Dương hỏi: “Chúng ta đang nhận đầu tư dự án thương mại điện tử, trong đó có Lâm thị phải không?”.
Tiểu Dương nghiêm túc trả lời: “Đúng vậy, boss”.
“Còn nhà nào muốn tham gia đầu tư nữa?”, Trần Gia Thành nhàn nhạt hỏi.
Tiểu Dương suy nghĩ vài giây rồi đáp: “Còn có Quý thị, Lam thị và Liễu thị ạ”.
Nghe xong anh nhướng mày: “Quý thị?”.
“Dạ, là Quý thị đang liên kết hợp tác với Trần thị, nghe nói Trần tiểu thư là người bàn bạc dự án đầu tư lần này với chúng ta”.
Nghe đến Trần Tiểu Như, bàn tay Trần Gia Thành bất giác hơi siết lại, người con gái đầu tiên anh thích lại nằm trong vòng tay kẻ khác, nhưng anh làm gì được đây. Đôi mắt hơi ánh lên chút sầu bi nhìn ra ngoài qua lớp kính cửa sổ, anh không nói lời nào, Tiểu Dương thấy vậy cũng im lặng láy xe không dám thở mạnh giảm đi cảm giác tồn tại. Cậu thầm cảm thán trong lòng, tâm trạng boss lúc nảy còn rất tốt mà, giờ lại kém như vậy rồi, cứ như đồ thị hình sin vậy, cậu có nên đi học lại cách tính sin cos không đây? Ôi! Chắc phải đi xem tarot để vũ trụ trả lời mình quá.
Sáng ngày hôm sau Mộc Mộc đang làm việc, điện thoại cô reo lên một tiếng, cô cầm lên xem, là số máy lạ. Cô cũng thầm đoán được là ai, cô bấm nút nghe rồi đưa lên tai, cất giọng hỏi: “Alo?”.
“Xin chào, cho hỏi cô là Mộc tiểu thư phải không ạ?”, đầu dây bên kia vang lên một giọng nam đầy khuôn phép.
“Phải là tôi. Cho hỏi anh là…”.
“Chào Mộc tiểu thư, tôi là Tiểu Dương – trợ lý của Trần tổng, hôm qua có gặp cô ở nhà hàng Hoa Diệp, cô đã vô tình làm bẩn áo của Trần tổng, còn đưa cho ngài ấy danh thiếp”, Tiểu Dương ngắn gọn tường thuật lại cho Mộc Tâm nhớ.
Mộc Tâm hơi cong khóe môi, đúng như cô nghĩ, cô dùng giọng điệu như vừa mới nhớ ra gì đó, đáp lại: “À, tôi nhớ rồi, thật là ngại quá, hôm qua chắc là đã gây rắc rối cho các anh rồi, anh có thể gửi cho tôi số tiền của chiếc áo và số tài khoản, tôi sẽ chuyển khoản ngay”.
Tiểu Dương hơi khó nói: “Thật ra… là như vầy Mộc tiểu thư, Trần tổng muốn hẹn cô gặp mặt giải quyết, không biết cô có tiện không?”.
Mộc Tâm nghe vậy thì hơi ngoài ý muốn, cô cứ nghĩ chỉ cần tạo một ấn tượng tốt với anh ta là được, ai ngờ đối phương lạ hẹn gặp mặt, đành vậy, nghĩ rồi Mộc Tâm cười nói: “Tại sao lại không tiện chứ? Dù gì cũng là tôi làm phiền các anh trước, anh gửi cho tôi thời gian và địa chỉ, tôi sẽ tự đến đó”.
“Được, cảm ơn Mộc tiểu thư, không phiền cô làm việc nữa”
“Được, cảm ơn anh”, Mộc Tâm khách sáo nói rồi cúp máy. Sau đó cô nhận được tin nhắn ghi thời gian và địa chỉ nhà hàng từ Tiểu Dương, 7 giờ tối ở nhà hàng Hoa Viêm.
Mộc Tâm đặt điện thoại xuống tiếp tục làm việc.