Cô nhướng mài, ‘Lâm thị’ tập đoàn cạnh trang ngang tài ngang sức với Quý thị, có lẽ đây là một bước đi tốt cho sự nghiệp nghịch tập sau này của cô.
Cô thu lại cơn giận, nói: “Mộc Tiểu Tâm, không có việc gì, tiện tay thôi”.
Cô nhìn lên vai hắn rồi nói tiếp: “Tôi thấy anh cũng bị thương rồi, tôi gọi xe cho anh đi bệnh viện?”.
“Không cần phiền cô đâu, trợ lý tôi sẽ đến đón”, anh cười mỉm nói.
Cô nhìn anh mà hơi thất thần mấy giây, gương mặt tái nhợt cũng không làm vẻ đẹp của anh giảm đi tí nào, còn làm tăng thêm sự yếu đuối ôn nhu khiến người ta thương tiếc.
‘Yêu nghiệt’ đúng là yêu nghiệt mà, đàn ông mà sao còn đẹp hơn con gái vậy, đúng là tiểu thuyết bánh bèo không có tí khái niệm logic nào, cô thầm phỉ nhổ trong lòng.
Hai người đứng song song nhau im lặng đợi xe.
Rất nhanh Ngọc Điềm lái xe tới, cười nói: “Cậu đợi lâu không, giờ đông quá tớ quay xe hơi lâu”, nói xong ánh mắt cô rơi vào người đàn ông đứng bên cạnh Mộc Tâm, người đàn ông này là mối nguy cơ tiềm ẩn a~,
‘Nam trà xanh’ là ấn tượng đầu tiên về Lâm Đình Phong trong mắt Ngọc Điềm.
Mộc Tâm cười đáp: “Không sao”, rồi quay qua gật đầu với Lâm Đình Phong một cái, cùng Ngọc Điềm lên xe rời đi.
Lâm Đình Phong đứng yên nhìn chiếc xe rời đi ngày càng xa cho đến mất hút vẫn không rời mắt, môi cười khẽ, thầm nghĩ, có duyên sẽ gặp lại em, cô bé đáng yêu.
Xe Trợ lý cũng tới rất nhanh, Lâm Đình Phong nhanh chóng bước lên xe phân phó cho trợ lý: “Lái xe về biệt thự Long Thành. Gọi Lạc Tư đến xử lí vết thương cho tôi. Điều tra kỹ vụ việc hôm nay”.
Nói xong anh nhắm mắt dưỡng thần, trong đầu lại bất chợt hiện lên biểu cảm đáng yêu của cô gái, nhớ lại xúc cảm mềm mại trên môi lúc nãy anh khẽ cười.
Trợ lý Tiểu A liền tuân lệnh đáp: “Được”, tâm tình tổng giám đốc sau khi bị ám sát sao lại tốt như vậy? Đúng là lòng dạ boss như mò kim đáy bể, Tiểu A thầm cảm khái trong lòng.
Lâm Đình Phong chợt mở mắt nhìn qua làm Tiểu A hơi giật mình, anh ra lệnh: “Điều tra thông tin về một cô gái tên Mộc Tiểu Tâm, ngày mai giao cho tôi”.
Tiểu A mặt đầy mộng bức, đáp: “Dạ”, ôi ông chủ không gần nữ sắc mà giờ lại đi tìm hiểu con gái nhà người ta, mà trọng điểm ở đây là ngày mai phải giao cho ông chủ.
Ôi! Đầu năm nay làm trợ lý cũng thật khó!”.
Gần một tiếng sau, Lâm Đình Phong cùng trợ lý về đến Biệt thự Long Thành.
Anh bảo trợ lý đi về trước xử lý công việc anh giao phó, rồi một mình anh đi vào phòng mình.
Mở cửa phòng ra, anh đưa tay phải không bị thương lên bật công tắc đèn, anh cởi chiếc áo khoác đã sớm ướt đẫm mồ hôi.
Chiếc áo khoác vừa cởi ra, lộ ra một vệt đỏ dài trên chiếc áo sơ mi trắng vô cùng chói mắt.
May là lúc đấy anh tránh kịp, đạn chỉ sượt qua vai chứ không ghim vào trong. Máu cũng đã ngừng chảy, nhưng mất một lượng máu khiến cơ thể anh mệt mỏi không còn sức.
Anh ngã người trên chiếc giường kingsize màu lam bạc, nhắm mắt dưỡng thần.
Khoảng 15 phút sau, cửa phòng mở ra, anh cũng mở mắt nhìn qua. Một chàng trang cao gầy, mặc chiếc áo sơ mi trắng, quần âu đen, mở hai nút áo trên cùng lộ ra xương quai xanh mướt mát. Nhìn cậu như anh hàng xóm nhà bên trong lòng thiếu nữ hoài xuân.