Tần Kham đứng cách đó không xa thở dài trong lòng.
Lý Sùng minh bạch rồi. Đáng tiếc minh bạch quá muộn, càng đáng tiếc hơn cho hơn hai mươi đồng bạn nằm dưới chân hắn, bọn họ chết cũng chết hồ đồ, vừa đáng thương lại vừa bi ai.
"Mã Văn Thăng, . . . Quả thực không phải ngươi đã hạ thủ? Không phải ngươi thì là ai?" Ánh mắt Lý Sùng không ngờ lộ ra vẻ cầu xin, hắn muốn có một đáp án, hắn muốn chứng minh cừu hận khắc cốt mấy năm nay của mình và đồng bạn không phải là một sai lầm vừa nực cười lại vừa đáng thương.
Ánh mắt Mã Văn Thăng trong suốt nhìn thẳng vào hắn, thở dài nặng nề: "Lão phu không hề tư thông với các ngươi, thì nói gì tới cừu hận, sao lại làm ra cái chuyện tổn hại tới dương thọ như vậy?"
Lời này không nghi ngờ gì nữa đã ám chỉ rất rõ ràng, lợi ích là lý do vĩnh hằng, nó có thể khiến cừu nhân biến thành bằng hữu, cũng có thể khiến bằng hữu trở mặt thành thù, người lúc trước cùng nhau tham ô, từng có quan hệ lợi ích mới là người hiềm nghi lớn nhất.
Sắc mặt của Lý Sùng trắng bệch tới dọa người, ngay cả môi cũng mất đi màu máu, thất thần lẩm bẩm nói: "Là hắn, chỉ có hắn, Lưu Thanh, Lưu Thanh..., ha ha, hay cho một thái giám trấn thủ, hay cho một bằng hữu nhân nghĩa! Hơn ba mươi người chúng ta ngu xuẩn như vậy, hôm nay mới biết chân tướng, bị chết không oan, chết xứng đáng!"
"Lý Sùng, cho đến hôm nay, lão phu hỏi ngươi một câu..." Ánh mắt Mã Văn Thăng dần dần trở nên lợi hại: "Trong lời nói của ngươi có ý muộn, ngươi hãy nói đi, năm đó các ngươi tham ô binh lương binh hướng bị lão phu khai trừ sung quân, có một tia oan ức nào cho các ngươi hay không?"
Lý Sùng ngửa mặt lên trời cười to như người điên: "Oan uổng? Không, Mã thượng thư xử án như thần, nhìn rõ mọi việc, làm sao mà đổ oan cho chúng ta? Không sai, ta tham, hơn ba mươi huynh đệ trên tới tham tướng như ta, dưới tới bách hộ nho nhỏ tất cả đều uống binh huyết, ba năm trước đây Lý mỗ đã nhận tội rồi ..."
Mã Văn Thăng bước lên một bước, lạnh lùng nói: "Như vậy, ngươi có tư cách cái gì mà bụng mang oán khí? Diệt cả nhà các ngươi tạm thời không nói tới, lão phu xử trí chẳng lẽ bất công?"
"Mã thượng thư định tội thỏa đáng, chúng ta không ai không phục. . . ." Lý Sùng dừng một chút, như biến thành một người khác hét to: "Nhưng, Mã thượng thư, ngươi định tội được toàn bộ biên quân Tuyên phủ ư?"
Tiếng hét như chuông đồng, tuyên truyền giác ngộ, màng tai mọi người bị chấn cho kêu ong ong.
"Tham ô, tướng lãnh biên quân trên dưới người nào không tham? Nhỏ đến sát thép binh giới, lớn đến tiền lương, triều đình phát cho bao nhiêu, Tổng đốc nha môn khấu một nửa, Chỉ huy sứ ti lại khấu một nửa, Thiên hộ bách hộ phía dưới lại khấu, một thạch binh lương khi tới tay quân sĩ đã không tới hai lạng, biên quân tham ô đã thành quy củ, tướng lãnh nào dám không tuân thủ quy củ, khi giao phong với thát tử không biết lúc nào sẽ bị người nhà đâm cho một nhá ở sau lưng, cuối cùng báo chết trận tuẫn quốc, không khí biên quân như vậy, ai có thể không tham? Ai dám không tham?"
"Mã đại nhân, Lý mỗ lúc trước cũng là hán tử quang minh lỗi lạc, Lý mỗ ra trận anh dũng giết địch, trong tay cũng có tới hơn mười tính mạng thát tử, vì tiền đồ mà liều giành quân công, Lý mỗ ngay cả mạng cũng có thể không cần, nhưng ở Tuyên phủ tìm tiền đồ, không phải dũng mãnh giết địch là có thể được, Lý mỗ nếu không tham, sẽ là người khác đường với tất cả tướng lãnh, bị chèn ép bài xích khắp nơi..."
Lý Sùng ánh mắt đỏ bừng nhìn chăm chú Mã Văn Thăng: "Mã thượng thư, ngươi lấy chúng ta ra hỏi tội, Lý mỗ không có gì để nói, nhưng mà ngươi vì sao chỉ lấy ba mươi mấy tướng lãnh chúng ta, lạ tha cho những người khác?"
Vẻ mặt trấn định của Mã Văn Thăng dần dần thay đổi, sắc mặt không tự chủ được mà tái nhợt.
"Biên quân đã thối nát vô cùng, Mã Văn Thăng ngươi trừ ác không tận, Lý Sùng ta vì sao không có tư cách mà đầy bụng oán khí?"
Lý Sùng ngửa mặt lên trời cười ha hả.
"Ai cũng nói Đại Minh hiện giờ là thịnh thế trùng hưng, thế nhân chỉ thấy vàng ngọc khắp nhà, chưng từng thấy thát tử phạm quốc thổ Đại Minh giết người cướp của, chưa từng thấy tướng lãnh biên quân cắt xén tầng tầng, các quân sĩ ngay cả cơm cũng ăn không đủ no mà vẫn phải cầm binh khí khổ sở chống giặc, ha ha, thịnh thế như vậy, Lý mỗ sống không bằng chết!"
Nói xong, thân hình Lý Sùng lay động mấy cái rồi ngã xuống đất, Giáo úy tiến lên xem xét, phát hiện hắn vẫn chưa chết, chỉ là mất máu quá nhiều mà ngất đi thôi.
Tần Kham và Mã Văn Thăng im lặng không nói gì, đứng ngây trong viện hồi lâu, Mã Văn Thăng thở dài, khi xoay người chậm rãi rời khỏi, bóng dáng không ngờ lộ ra vẻ thương lão hơn rất nhiều.
Tướng lãnh Biên quân ai cũng tham, ai mà không biết? Lột trần cái áo khoác thịnh thế, bên trong là vết thương loang lổ, thối nát khắp nơi, hoàng đế không dám vạch, các quan văn không dám vạch, vì thế cái áo khoác phù hoa đường hoàng vẫn che đậy vết thương, làm bộ như không phát hiện gì cả. Vì thế ca múa mừng cảnh thái bình, oanh ca yến hót, thử nhạc hà cực...
Đêm nay Tần Kham lại có thêm một bafihocj, hắn phát giác mình càng lúc càng hiểu rõ hơn về triều đại phục hưng này.
Nhưng mà càng hiểu rõ thì càng lạnh lòng, cảm thấy bi ai cho Lý Sùng, cảm thấy bi ai cho biên quân, càng cảm thấy bi ai cho hơn bốn trăm mạng người chết một cách vô tội đó.
Tần Kham ngửa đầu nhìn bầu trời đêm đã khôi phục yên tĩnh, ánh mắt lộ ra hào quang sắc bén không ai từng phát hiện.
Hắn không muốn làm thánh nhân, nhưng hắn lại càng không nguyện chai sạn thờ ơ như những quan viên đó, tướng lãnh tham ô hắn không thể giải quyết, vệ sở thối nát hắn cũng không có biện pháp, bởi vì hắn chỉ là một tiểu nhân vật, không thể thay đổi được thời đại này. Điều hắn có thể làm, đó là đòi một công đạo cho hơn bốn trăm già trẻ lớn bé đó, trời không báo thì ta báo!
Lý Sùng mạng lớn, vết thương không trúng chỗ yếu hại, bị đưa vào chiếu ngục.
Không cần thẩm vấn, giục ngựa cấm cung, hoàng môn bắn tên, những tội này đã đủ để đánh hắn xuống mười tám tầng địa ngục rồi.
Bất luận là ai, bất luận có bao nhiêu lý do và oan tình, cả gan khiêu khích hoàng quyền của Chu gia, tuyệt đối không có kết cục tốt.
Hoằng Trì đế thở phào, văn võ cả triều cũng thở phào, nhất là Mưu Bân và Vương Nhạc, cười tới không thấy mắt, mấy ngày nay áp lực mà bọn họ phải thừa nhận là lớn nhất.
Các Giám sát ngự sử bắt đầu không an phận, bọn họ sớm đã chờ thời khắc này, nếu không thân mang đầy chính nghĩa hạch tội chuyện bất bình trong nhân gian, nếu không thể sục sôi hăng hói lên án công khai lên án công khai những quan viên phạm sai lầm, làm sao xứng làm ngự sử?
Thanh lưu sở dĩ được xưng là thanh lưu, bởi vì bọn họ chưa bao giờ tin những lời Nước quá trong ắt không có cá, bọn họ cần càn không trong vắt, phải là trong vắt thấy đáy, tuyệt đối không được có một hạt cát.
Sáu khoa mười ba đạo ngôn quan ngự sử múa bút thành văn, vô số sớ hạch tội như tuyết rơi bay vào nội các, bay đến trên bàn Hoằng Trì đế. Bọn họ vạch tội Mã Văn Thăng, vạch tội Tổng đốc Tuyên phủ, vạch tội thái giám trấn thủ Tuyên phủ, các ngự sử trở nên điên cuồng như chó gặp ai cũng cắn, trong mắt bọn họ trừ bản thân ra, thì toàn là người xấu, ai cũng nên vào địa ngục.
Hoằng Trì đế xử lý chuyện như vậy rất có kinh nghiệm, hai ngày sau, ti lễ giám cuối cùng cũng phát xuống chỉ dụ của bệ hạ.
Lý Sùng chém đầu thị chúng, Mã Văn Thăng không có khuyết điểm, không đáng truy cứu, thánh ý an ủi, thái giám trấn thủ Tuyên phủ Lưu Thanh có tội không làm tròn trách nhiệm, triệt hồi chức thái giám trấn thủ, đồi thời đầy tới Trung Đô Phượng Dương canh lăng mộ hoàng gia.
Tất cả đều kết thúc, mọi người đều vui mừng. Ít nhất đối với tuyệt đại bộ phân người mà nói thì là kết quả tốt, những người đang thấp tha thấp thỏm thì thở phào.
Trong Tuyệt đại bộ phân người cũng không bao gồm Tần Kham, hắn không hài lòng đối với kết quả này, đương nhiên, một Thiên hộ nho nhỏ không có ai đi quan tâm hắn có hài lòng hay không.
Ba ngày sau, giữa trưa trời trong nắng ấm, nguyên thái giám trấn thủ Tuyên phủ Lưu Thanh lòng đầy may mắn, ngồi trên một chiếc xe ngựa ra khỏi Đức Thắng môn, tới Trung Đô Phượng Dương trông coi lăng mộ hoàng gia.
Lưu Thanh tuyệt không chán chường, hắn ngồi ở trong xe ngựa, trên mặt thậm chí còn lộ ra nụ cười.
Hắn mới bốn mươi tuổi, bên trên hắn có hậu trường cứng rắn, nhân sinh của hắn chỉ là vừa bước vào thung lũng, thủ hoàng lăng đối với hắn mà nói chỉ chẳng qua là hỗn tư lịch, không quá hai năm, hắn nhất định sẽ lại được trọng dụng, tới Phượng Dương đây chỉ là hai năm nghỉ phép, như vậy mà thôi.
Tháng chạp năm Hoằng Trị thứ mười bảy, ngoại ô kinh sư, thái giám Lưu Thanh gặp phải cướp, đám cướp này chẳng những cướp tài vật, giết xa phu, mà còn chặt Lưu Thanh thành tám mảnh, thi thể ném ngoài đồng cho sói ăn.
Ti lễ giám chưởng ấn Tiêu Kính giận tím mặt, bắt Hán Vệ điều tra, cuối cùng vẫn không có kết quả, Hán Vệ đành phải kéo mấy tên tử tù ra coi là hung tủ mà chém, vụ án Lưu Thanh kết thúc một cách không minh bạch như vậy.
Ngày Lưu Thanh bị giết, Lý Sùng bị chém thị chúng ở chợ, đao phủ một đao chém xuống, dứt khoát chặt bỏ đầu hắn.
Thiện có thiện báo, ác có ác báo.
Tần Kham hài lòng, đây mới là kết quả hắn muốn.