Đây là một cuộc ám sát có kế hoạch rất chu đáo, nếu nước trà độc không làm chết được Tần Kham, sát thủ mai phục tại cửa sổ nhà dân đối diện sẽ bắn ra ám tiễn.
Mũi tên lặng lẽ trong giây lát đã bắn tới, cách cổ họng Tần Kham chỉ khoảng hơn thước, Tần Kham đang đưa lưng về phía mũi tên không khỏi cảm thấy da đầu run lên, trong lòng nảy sinh báo động. "Đại nhân, cẩn thận!" Đinh Thuận mắt tinh, ra sức đụng một cái, thân hình Tần Kham một cái lảo đảo, di động sang bên một bước.
Một bước này đã cứu lại mạng của Tần Kham.
Mũi tên gào rít lướt qua, kéo theo mấy giọt máu.
Tần Kham hét lên đau đơn, đau tới trán túa mồ hôi lạnh, tránh được bộ vị trí mạng là cổ họng, nhưng lại không tránh dc tai ương huyết quang, mũi tên nhọn vẫn bắn trúng cánh tay hắn.
Đám người đám người giận dữ, mười mấy người nhanh chóng chia làm ba tổ, một tổ bảo hộ Tần Kham, một tổ đuổi giết chủ quán bán trà, một tổ còn lại thì cầm đao phóng tới nơi bắn ám tiễn.
Trên đường lập tức đại loạn.
Mấy tên nha dịch phố của Thuận Thiên phủcũng đang ở phụ cận, sau khi thấy biến cố phát sinh thì không khỏi cả kinh, nhìn nhau một cái rồi sau đó đều cầm thước sắc xông lên, thích khách đóng giả chủ quán trà bị nha dịch cản lại, thân hình dừng một chút, trong lúc tạm dừng đám người Đinh Thuận vừa hay lao tới, một Giáo úy thuận tay bổ một đao, đùi thích khách ăn đao, máu chảy như suối.
Đây là bí quyết bắt phậm nhân của Cẩm Y vệ và lục phiến môn, đả thương người trước tiên đánh vào chân, như vậy có thể giữ lại người sống để thẩm vấn, phạm nhân cho dù trong vòng vây chạy được thì tất nhiên cũng chạy không được nhanh, huống chi còn có thể lưu lại rất nhiều dấu vết, nói chung, phạm nhân Bị thương ở chân rất ít khi thoát được sự đuổi bắt của Cẩm Y vệ.
Thích khách hiển nhiên cũng là người trong nghề, thấy vô số ánh mắt như hổ rình mồi bốn phía, cùng với đùi máu đang chảy không ngừng, vì thế lộ ra nụ cười sầu thảm, từ bên hông rút ra một thanh chủy thủ, quyết đoán cứa lên cổ mình, huyết quang văng khắp nơi, Thích khách hự một tiếng rồi ngã xuống đất chết tươi.
Tần Kham nhìn một màn thảm thiết này, trên mặt hơi biến sắc. Cắn răng lật tay túm một cái, rút mũi tên nhọn cắm vai cánh tay hơn tấc ra, nhìn máu tươi từ trên cánh tay tuôn ra như suối, sắc mặt Tần Kham tái nhợt, thân hình một cái lảo đảo.
Các Giáo úy bao quanh hắn vội vàng xé áo, giúp hắn băng bó vết thương.
Đinh Thuận thở hổn hển chạy tới, vẻ mặt áy náy: "Đại nhân, thích khách tự sát rồi, tên gia hỏa bắn ám tiễn cũng chạy mất rồi, tổng cộng ba người, hai trốn một chết, hai tên gia hỏa chạy trốn nhanh quá, trong nháy mắt đã chẳng thấy bóng đâu."
"Thôi, Cho dù bắt được bọn họ cũng không hỏi được gì đâu, bọn họ là tử sĩ, dù lăng trì thì bọn họ cũng sẽ không nói một chữ." Tần Kham cắn răng nói, trán hắn túa mồ hôi lạnh, cơn đau kịch liệt làm hắn cơ hồ sắp ngất đi rồi. Từ lúc Xuyên qua tới nay lần đầu bị tên bắn, không ngờ một cái thứ nho nhỏ khi cắm vào trong người lại gây ra đau đớn đến vậy, thật không hiểu là tên vương bát đản nào phát minh ra, cả nhà hắn khẳng định đều chết vì trúng tên.
Đinh Thuận đăm chiêu nói: "Đại nhân, hôm nay hôm nay rất kỳ quái, ba gã thích khách này phối hợp thỏa đáng như vậy. Hơn nữa thân thủ nhanh nhẹn, tiến thối bài bản, thủ pháp và thời cơ nắm rất chuẩn, lờ mờ có phong cách quân ngũ..."
Tần Kham cắn răng không nói gì, sắc mặt càng tái nhợt.
"Đại nhân, ngươi không sao chứ? Chúng ta này đi tìm đại phu..." Thấy Tần Kham đau tới ứa mồ hôi, Đinh Thuận quan tâm nói.
Tần Kham gật gật đầu, mặt âm trầm: "Chuyện này đừng nói cho phu nhân nhà ta hay, để tránh nàng phải lo lắng."
"Vâng, đại nhân chắc biết kẻ nào đứng sau rồi? Chúng ta giờ đi bắt hắn nhé." Đinh Thuận đằng đằng sát khí nói.
Tần Kham cười lạnh không nói gì.
Còn có thể là ai nữa? Đám người này định chó cùng rứt giậu à? Hôm nay ta mạng lớn không chết, ngày sau kẻ chết chỉ có các ngươi.
"Đinh Thuận..."
"Có thuộc hạ."
Ngữ khí và ánh mắt của Tần Kham đều lạnh như băng: "Nên thu lưới rồi."
"Vâng."
Sự kiện Ám sát bị Tần Kham cố ý ép xuống, không để cho người khác biết.
Hắn vẫn như mọi người, vẫn đi theo bên cạnh Thọ Ninh Hầu, giống như chưa hề có gì phát sinh.
Thọ Ninh Hầu cũng như trước kia, ngày nào cũng đi dạo, thỉnh thoảng vào thanh lâu, người này có ưu điểm rất đáng đánh và cũng rất đáng để học tập, đó chính là đi đường chưa bao giờ cầm theo tiền, trên đường đi thấy gì trực tiếp gọi thối tử đi lấy, giống như toàn bộ kinh sư là tài sản cá nhân của hắn vậy, muốn lấy gì thì lấy, khi cả trên dưới còn ở trong chủ nghĩa phong kiến nước sôi lửa bỏng, đồng chí Thọ Ninh Hầu dám làm người đi trước, thực hiện chế độ cộng sản trước, để năm trăm năm sau các tiền bối cách mạng phấn đấu cả đời, cố gắng làm theo.
Dân chúng Kinh sư giận mà không dám nói gì, nếu có chút phản kháng, nhẹ thì ăn đòn, nặng thì thương tàn nửa đời. Từng có các giám sát ngự sử Đô Sát viện chuyên vì những chuyện này mà thượng tậu hạch tội, Thọ Ninh Hầu bị hoàng đế và hoàng hậu triệu vào cung mắng một trận, lúc này mới hơi thu liễm một chút.
Thọ Ninh Hầu chắc cũng nghe nói chuyện Tần Kham bị tập kích, hôm nay từ thanh lâu uống hoa tửu trở về, Thọ Ninh Hầu nhìn Tần Kham cười lạnh hắc hắc, có chút ý tứ vui sướng khi người gặp họa.
Tần Kham cũng cười, nụ cười của hắn phức tạp hơn, có sự thương hại, có vẻ coi thường, cũng có vài phần vui sướng khi người gặp họa.
Ánh mắt của Hai người chạm nhau nhưng không ai e ngại, đồng thời ngửa đầu cười gượng mấy tiếng.
Đoàn người đi trong một ngõ nhỏ, gió lạnh trong ngõ hẹp thổi quét, mấy tên hộ viện hầu phủ ở phía trước đốt đèn lồng, Thọ Ninh Hầu đi ở giữa, phía sau là Tần Kham và hơn mười tên Cẩm y Giáo úy.
Trời rất lạnh, bốn phía tối đen mà yên ắng, trong yên tĩnh giống như tản ra một loại sát khí quỷ dị khó hiểu.
"Nghe nói Tần Thiên hộ ngày hôm trước bị thương?" Thọ Ninh Hầu không âm không dương, ngữ khí hơi giống thái giám trong cung.
Tần Kham cười ha ha: "Bị mấy con chó cắn một cái thôi mà, không sao."
"Vậy Tần Thiên hộ phải cẩn thận một chút, người nuôi chó trong kinh sư không ít, lần này cắn tay, lần sau có khi cắn cổ đó."
Tần Kham ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Đa tạ Hầu gia đã lo lắng, có điều chó dù sao cũng là súc sinh, chúng không biết phân biệt, nói không chừng ngày nào đó phát điên, sẽ cắn ngược lại chủ nhân."
"Chó sao có thể cắn chủ nhân..."
Nói còn chưa dứt lời, Tần Kham bỗng nhiên sắc mặt biến đổi, chân chân đá Thọ Ninh Hầu một cái, Thọ Ninh Hầu chưa kịp tức giận, liền bị Tần Kham vật cho ngã xuống.
" Ngươi điên rồi à? Muốn ám sát bản hầu ư?"
"Câm miệng! Tự ngươi nhìn mà xem." Sắc mặt Tần Kham nghiên lại, tóm vạt áo Thọ Ninh Hầu chỉ vào tường vây.
Trên tường đất vàng, một mũi tên cắm sâu, đuôi tên vẫn còn run run.
Thọ Ninh Hầu ngây người một lát liền phản ứng lại, hít một hơi lạnh, sợ hãi hét to: "Có người muốn giết ta!"
"Nói thừa."
Vừa nói thì vù vù mấy tiếng rít phá không vang lên, từ cuối ngõ tối, mấy mũi tên nhọn không chút lưu tình bắn nhanh tới, mấy tên hộ viện hầu phủ cầm đèn đi trước trúng tên ngã xuống đất.
Thọ Ninh Hầu chính mắt thấy hộ viện bị bắn chết tại chỗ, cuối cùng cũng tin quả thật có người muốn giết hắn, không khỏi sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, rít lên: "Cứu mạng."
Từ đầu kia ngõ vắng truyền đến tiếng bước chân hỗn độn, cước bộ càng lúc càng gần.
Thọ Ninh Hầu kinh hoàng thất thố, nhìn trái nhìn phải, giống như vừa thấy Tần Kham vậy, đôi mắt đang hoang mang bỗng nhiên sáng ngời, giống như người chết đuối vớ được cọng cỏ cứu mạng, tóm chặt lấy tay Tần Kham.
"Tần Thiên hộ, cứu ta! Ngươi không phải đã nói phụng ý chỉ của ý chỉ bảo hộ ta ư? Bệ hạ quả nhiên anh minh, thực sự có người muốn giết ta, ngươi nhất định phải bảo vệ ta được chu toàn."
Tần Kham ra sức gật đầu với hắn, ngữ khí thành khẩn: "Hầu gia yên tâm, an toàn của ngươi chính là sứ mệnh của hạ quan, hạ quan nhất định thề sống chết..."
Thọ Ninh Hầu nghe Tần Kham tỏ thái độ như chém đinh chặt sắt, vừa lộ ra vẻ mặt cảm kích, nhưng không ngờ Tần Kham biến sắc, ngữ khí thay đổi đột ngột: "Chậm đã, hiện tại là giờ nào rồi?"
Giáo úy Bên cạnh ôm quyền nói: "Đại nhân, hiện tại vừa qua giờ Dậu."
Tần Kham lập tức có chút tiếc nuối nhìn Thọ Ninh Hầu: "Hầu gia không phải đã nói Cẩm Y vệ bảo hộ ngươi chỉ hạn cho tới trước giờ Dậu ư? Sau Giờ Dậu thì do hộ viện hầu phủ tiếp nhận sự an toàn của ngươi."
Thọ Ninh Hầu ngẩn ra, ngây ngốc trả lời: "Ngươi... Có ý gì?"
Tần Kham ngửa đầu nhìn nhìn bóng đêm tối đen, nói: "Ý tứ f chúng ta tan ca rồi... Hầu gia, bảo trọng! Các huynh đệ, rút."
Nói xong Tần Kham dẫn thủ hạ như một cơn gió quyết đoán chạy mất tăm.
Thọ Ninh Hầu ngơ ngác nhìn hướng mà Tần Kham chạy, gió lạnh thổi tới, trong lòng Hầu gia lạnh toát.
Không biết qua bao lâu, tiếng bước chân càng lúc càng gần của các thích khách trong ngõ làm Thọ Ninh Hầu tỉnh lại, Thọ Ninh Hầu giật nảy mình, giương mắt nhìn, một đám thích khách áo đen che mặt càng chạy càng gần, tay họ giơ đao lấp loáng.