Mục lục
Minh Triều Ngụy Quân Tử
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba gã quan viên bàng thính vẻ mặt âm trầm, khuôn mặt bất giác trở nên vặn vẹo, ánh mắt nhìn Đỗ Hoành và Tần Kham tràn ngập kinh nghi, cố gắng áp chế sự bất an trong lòng, kế hoạch mưu hại vốn hoàn mỹ, rốt cuộc là chỗ nào xảy ra vấn đề? Vật chứng bị trộm rõ ràng không thoát được quan hệ với Tần Kham, hắn sao mà làm được?

Khi mọi người ai mang tâm tư nấy, Tần Kham mỉm cười phá vỡ trầm mặc.

"Chư vị đại nhân, có thể tiếp tục thẩm án không?"

Hà Giám lấy lại tinh thần, khụ một tiếng nói: "Phạm nhân Đỗ Hoành, vật chứng thì... Bản quan phán định vật chứng không có hiệu quả, hiện tại truyền nhân chứng đi lên, trước khi nhân chứng lên, bản quan hỏi lại ngươi, có nhận tội hay không?"

Đỗ Hoành mặc dù không biết Tần Kham mấy ngày nay ở sau lưng làm gì, nhưng rất rõ ràng vu án đang chậm rãi xoay chuyển theo chiều hướng tốt, kinh ngạc nhìn nhìn Tần Kham một cái, Đỗ Hoành ưỡn ngực lớn tiếng nói: "Lão phu tuyệt đối sẽ không nhận tội!"

"Truyền nhân chứng lên."

Không bao lâu, mười ba nhân chứng mặc công phục nha dịch xuất hiện ngoài công đường, ba người Hình Chiêu trái tim đang treo lơ lửng không khỏi thở phào.

Rất may mắn, nhân chứng không bị trộm đi, không thiếu một ai.

Tối hôm qua Thiệu Hưng đã truyền đến tin tức, vợ con của chức công bị giết đã được bí mật đón ra, diệt khẩu không chừa một ai, hiện tại những người duy nhất biết án này chỉ có Bố Chính Sứ Thôi Tăng và hơn mười nhân chứng trước mắt, tuy rằng không có vật chứng, những hơn mười ba nhân chứng này cũng đủ để định tội Đỗ Hoành rồi.

Hà Giám chậm rãi nhìn hơn mười nhân chứng, lạnh giọng nói: "Các ngươi đều là sai dịch nha môn tri phủ Thiệu Hưng, nhận tiền lương, chịu ơn trời, bản quan hỏi các ngươi mấy câu, các ngươi không được nói một câu hư ngôn, nếu không vương pháp vô tình, đao phủ gia thân, hiểu chưa?"

Các nhân chứng đều gật đầu đáp: "Minh bạch."

"Bản quan hỏi các ngươi, mười lăm tháng chạp năm Hoằng Trị thứ mười bảy, tri phủ Thiệu Hưng Đỗ Hoành có phải lệnh cho các ngươi rút đao trấn áp chức công gây chuyện, giết hại người vô tội hay không?"

Bùm!

Hơn mười nhân chứng bỗng nhiên quỳ về phía Hà Giám, dập đầu mấy cái thật mạnh, dùng khẩu âm Giang Nam vừa khóc vừa nói: "Đại nhân tha mạng, chúng ta ta là bị người ta bức bách, bất đắc dĩ mà làm giả chứng cớ, có người dùng tính mạng của người nhà chúng ta đe dọa, lệnh cho chúng ta phải buộc tội Đỗ đại nhân, nếu không sẽ giết tính mạng cả nhà già trẻ lớn bé chúng ta."

Khụ khụ khụ. . .

Trên công đường lại là những tiếng ho kịch liệt.

Vật chứng vừa bị phủ định, nhân chứng cũng lâm đường đổi cung, tất cả quan viên trên công đường cảm thấy mình sắp điên rồi, Hà Giám vừa ho vừa ra sức đấm ngực, Tả Đô ngự sử Đái San thì ho tới mặt tím đỏ, mặt trợn toàn lòng trắng, nha dịch khẩn trương, không ngừng vỗ lưng xoa ngực cho lão nhân gia.

Chu Hậu Chiếu ngồi rất không nghiêm chỉnh, cười tới , ngửa tới ngửa lui vừa cười vừa nhân lúc không ai chú ý, lén lút giơ ngón tay cái về phía Tần Kham.

Cho dù không biết nhân chứng vì sao lại đổi khẩu cung, nhưng Chu Hậu Chiếu mặc kệ tất cả, dù sao việc này tuyệt đối là Tần Kham gây nên, ngay cả hoài nghi cũng bỏ luôn.

Ba người bọn Hình Chiêu tim lập tức lọt vào đáy cốc, ngơ ngác nhìn nhau, phát hiện sắc mặt của nhau khó coi tới cực điểm.

" Lớn mật lắm, dám lâm thời đổi khẩu cung! Các ngươi... Không muốn sống nữa sao?" Hình Chiêu rốt cuộc không nhịn được, đứng lên chỉ vào hơn mười nhân chứng phẫn nộ quát.

"Hình Chiêu, ngươi mới lớn mật, trên công đường do ba pháp ti chúng ta chủ thẩm, khi nào đến phiên các ngươi nói xen vào? Còn nói thêm một câu, bản quan sẽ đuổi ngươi khỏi công đường." Tả Đô ngự sử Đái San một mực không lên tiếng giờ vừa xoa ngực, vừa thở dốc chỉ vào Hình Chiêu cả giận nói.

Hình Chiêu nghe vậy vội vàng cúi đầu, tuần án ngự sử lệ thuộc Đô Sát viện, Đái San chính là người lãnh đạo trực tiếp của hắn, hôm nay trên công đường đủ loại hành vi thất nghi khác thường của Hình Chiêu đã làm Đái San phi thường bất mãn.

Mày Hà Giám nhăn lại, thiết án nhìn như không thể phủ định, lúc này vật chứng đã mất, nhân chứng phản cung, án kiện đang xoay chuyển theo phương hướng không lường trước được, có thể khẳng định, hôm nay tất nhiên không thể định tội Đỗ Hoành.

" Nhân chứng dưới đường, rốt cuộc là vì sao, các ngươi mau mau khai thật đi, bản quan nhắc nhở các ngươi. Án này đã lên tới thiên thính, mỗi một câu của các ngươi bản quan đều sẽ phái người chứng thực, nếu có nửa câu hư ngôn, bản quan tất tru các ngươi."

Một nhân chứng bước lên, cúi đầu khóc: "Bẩm Đại nhân, ngày mười lăm tháng chạp năm ngoái, Tô Châu chức tạo cục Vương Bằng phái người đến nha môn tri phủ cầu cứu. Nói có chức công gây sự trùng kích quan dịch của Vương công công, chuyện quá khẩn cấp, Đỗ đại nhân điều động hơn mười nha dịch trong nha môn... Cũng chính là đám người chúng ta đây, Vội vàng chạy tới quan dịch, chờ chúng ta tới nơi rồi, Vương công công đã bị các chức công phẫn nộ đánh chết. Đỗ đại nhân thấy tình thế đã không thể khống chế, nếu hạ lệnh bắt người thế tất sẽ tạo thành bạo động lớn, lúc ấy các chức công đã phẫn nộ tới mức không khống chế được, Đỗ đại nhân hảo ngôn khuyên bảo các chức công, tuyệt không hạ mệnh lệnh tàn sát chức công, tiểu nhân dám dùng tính mạng để đảm bảo."

"Ngươi nói có người dùng tính mạng già trẻ lớn bé nhà các ngươi để ép các ngươi ngụy chứng, việc này là sao?"

"Khi chuyện xảy ra Đỗ đại nhân đang khuyên giải an ủi chức công, mọi người được Đỗ đại nhân khuyên bảo nên tản đi, lai không biết từ đâu chui ra mười mấy hán tử áo đen, rút đao chém giết loạn đám người đang giải tán. Sau khi giết xong thì nhanh chóng rời đi, hơn một ngàn chức công thấy xảy ra án mạng, bọn họ cũng không dám làm loạn nữa, đều bỏ chạy, Đỗ đại nhân sai người truy bắt hung thủ nhưng không có kết quả.

"Người nào bắt các ngươi làm ngụy chứng?"

Nhân chứng do dự một chút, nói: "Tiểu nhân không biết thân phận của người này, nhưng nghe bọn họ trong lúc vô ý nói, bảo sau khi làm xong chuyện này, Bố Chính Sứ Thôi đại nhân sẽ có trọng thưởng."

Lời vừa nói ra, các quan viên trong công đường đều rùng mình.

Tốt lắm, chuyện dần dần sáng tỏ rồi, Đỗ Hoành vô tội, tên chủ mưu thực sự phía sau không thoát được quan hệ với Chiết Giang Bố Chính Sứ Thôi Tăng.

Ba người Hà Giám, Đái San, Lưu Nham thấp giọng thương nghị vài câu, sau đó Hà Giám nói: "Truyền Chiết Giang Bố Chính Sứ Thôi Tăng."

Án này làm triều đình chấn kinh, lên tới thiên thính, là nhân chứng trọng yếu của án này, Thôi Tăng tất nhiên sớm đã tới kinh sư, hôm nay khai thẩm, Thôi Tăng đã sớm chờ trong sương phòng đợi cho truyền.

Thôi Tăng không chỉ là Bố Chính Sứ, hơn nữa còn là vây cánh trọng yếu của Lưu Cát, ngồi trong sương phòng vừa nhàn nhã uống trà vừa nghe quá trình thẩm án trên công đường, khóe miệng Thôi Tăng lộ ra nụ cười lạnh.

Quả thực ngây thơ! Cho rằng âm thầm giở thủ đoạn khiến đám nha dịch phản cung liền có thể chạy thoát à? May mà Lưu các lão sớm có phòng bị, bọn nha dịch cho dù phản cung cũng chẳng sao, bởi vì lời chứng của Thôi Tăng hắn so với bọn nha dịch thì quan trọng hơn, huống chi...

Thôi Tăng sờ tay vào ngực, trong áo hắn giấu một phong thơ, trong thơ dùng bút tích giống hệt của Đỗ Hoành viết mệnh lệnh hắn nhất thời xung động ra lệnh sát hại chức công cũng xin các đồng nghiệp nể tình cứu hắn một mạng, có phong thư này cùng với lời chứng của chính miệng Thôi Tăng, Đỗ Hoành sao có thể thoát được?

Hắn chết chắc rồi.

Trên Công đường truyền đến thanh âm truyền nhân chứng của Hà Giám, Thôi Tăng cười lạnh lùng, đứng lên sửa sang lại y quan, trên mặt mang theo sát ý lạnh lẽo, chậm rãi ra khỏi sương phòng.

Sương phòng ở bên trái công đường, chuyên an bài cho nhân chứng khi thẩm án nghỉ ngơi, chờ truyền gọi, cách công đường chỉ khoảng hơn năm mươi bước, chỉ cần đi qua một hoa viên nhỏ là có thể tới ngoài công đường.

Cước bộ của Thôi Tăng rất chậm, hơn nữa là bước chân chữ bát của quan văn tiêu chuẩn, một bước bước ra, thân hình hơi dừng lại một chút, sau đó mới bước tiếp.

Bố Chính Sứ nắm công việc một tỉnh, từ quan viên nhị phẩm, luận phẩm cấp thì gần bằng thượng thư đương triều, hàm dưỡng khí độ tất nhiên quan uy tất lộ.

Vừa bước lên con đường bằng đá cuội của hoa viên, từ trong khóm hoa mẫu đơn bỗng nhiên thò ra một đạo thân ảnh, vừa hay chặn đường Thôi Tăng, Thôi Tăng ngẩn người, thấy người trước mắt mặc công phục, bộ dạng hàm hậu. Người tới lặng lẽ nhếch miệng cười với hắn, rồi từ trong lòng lấy ra một hộp nhỏ bằng gỗ đen và một bức thư, Thôi Tăng theo bản năng tiếp lấy, ngươi đó cũng không lên tiếng, lại cười với hắn một cái, sau đó thì lắc mình biến mất.

Thôi Tăng nhíu mày, tò mò mở hộp, vừa nhìn thấy vật bên trong thì sắc mặt không khỏi đại biến, tiếp theo mở thư ra, đọc lướt mấy lượt, Thôi Tăng lập tức mặt cắt không còn hột máu, mồ hôi lạnh trên trán lã chã rơi, vẻ mặt phủ kín sự tuyệt vọng và sợ hãi, thân hình vững vàng lại lảo đảo sắp ngã, mắt chớp chớp mấy cái, hốc mắt rất nhanh ửng đỏ.

Một mình đứng trên đường mòn của hoa viên, Thôi Tăng ngơ ngác xuất thần, không biết bao lâu bao lâu, cho tới khi tiếng thúc giục bực mình của Hà Giám trên công đường từ xa truyền đến, Thôi Tăng mới giật mình một cái, lúc này mới hồi thần, cúi đầu lại nhìn bức thư xuất hiện rất đột ngột này, Thôi Tăng sắc mặt tái nhợt, cười sầu thảm rồi ngửa mặt lên trời thở dài.

Trên công đường Hình bộ, Hà Giám mặt không biểu tình nhìn chằm chằm Thôi Tăng nói: "Nhân chứng Thôi Tăng, bản quan hỏi ngươi, tri phủ Thiệu Hưng ra lệnh giết mười ba chức công, có chuyện này hay không?"

Thôi Tăng sắc mặt trắng bệch, như rơi vào mây mù, ngay cả giọng nói cũng như từ phương xa truyền tới.

"Đỗ Hoành tàn sát chức công. . . không hề có chuyện này, án này chính là bản quan bị người ta sai khiến mà gây nên, không liên quan gì tới Đỗ Hoành cả."

Ầm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK