Thị phi đúng sai, người đời này làm gì có tư cách mà bình luận? Trăm năm sau, thế gian rồi sẽ cho hắn một bình phán công chính.
" Lý Đông Dương há lại là hạng người tham luyến quyền thế? Lưu công, Tạ công, các ngươi quá coi thường ta rồi! Ta chỉ vì muốn giữ hai mươi năm tâm huyết này của chúng ta mà thôi! Các ngươi. . . Quá coi thường ta!"
Bốn bề vắng lặng, Lý Đông Dương cuối cùng ôm mặt, nước mắt chảy qua kẽ tay, nhiều ngày bị các đại thần triều đình quở trách công kích, hắn hôm nay cuối cùng cũng không nhịn được mà tự biện bạch cho mình một câu.
Trong rừng vắng ven quan đạo, bỗng nhiên truyền đến một tiếng thở dài: "Lý công có đức độ, có lẽ người bên ngoài không hiểu, nhưng hạ quan lại hiểu, Lý công, ngươi chịu ủy khuất rồi."
Lý Đông Dương ngẩn ra, quay đầu quát: "Là ai?"
Khuôn mặt nho nhã của Tần Kham chậm rãi xuất hiện trước mặt hắn.
Khi Tần Kham ra khỏi cánh rừng bước chân thả rất nhẹ, rất chậm, vừa đi vừa mỉm cười nhìn Lý Đông Dương, sâu trong rừng rậm phía sau, hơn mười thị vệ đeo đao như ẩn như hiện.
Trên mặt Lý Đông Dương vẫn đẫm nước mắt, thấy Tần Kham đến gần, lộ ra vẻ xấu hổ ra sức lau đi, sau đó vuốt râu, cố gắng làm ra vẻ trầm ổn.
"Tần Kham, ngươi đến khi nào thế? Vừa rồi vì sao không thấy ngươi?"
Tần Kham chỉ chỉ cánh rừng phía sau, cười nói: "Vừa rồi hạ quan trốn trong rừng, luôn nhìn các ngươi tạm biệt nhau."
"Nếu tới vì sao không ra mặt chào Lưu công Tạ công một tiếng, tốt xấu gì thì hiện giờ cũng là Chỉ huy sứ chấp chưởng Cẩm Y vệ, lén lút trốn trong chỗ vắng còn ra thể thống gì?" Lý Đông Dương không vui lườm hắn, trong tiếng trách cứ lại có thêm mấy phần cưng chiều mà có lẽ ngay cả bản thân cũng không phát hiện, giống như coi Tần Kham là một vãn bối không hiểu chuyện.
Tần Kham sờ sờ mũi, cười khổ nói: "Không phải hạ quan lén lút, thật sự là thanh danh của ta đã thối khắp đường cái, ta nếu ra, Lưu công và Tạ công không chừng sẽ chửi cho ta thương tích đầy mình, hạ quan da mặt quá mỏng, không chủ động giơ đầu ra chịu mắng."
Lý Đông Dương ngây ra một lúc, cười ha ha: "Da mặt mỏng? Tần Kham, làm người khiêm tốn một chút cũng không có gì không tốt, nhưng khiêm tốn đến trợn mắt nói dối thì không đúng rồi, trừ khi ngươi bắt đầu vào kinh, lừa Vương Nhạc, lừa đại thần, lừa Thọ Ninh Hầu, thậm chí ngay cả lão phu cũng bị ngươi lừa, lừa xong còn mặt không đổi sắc đẩy cho người bên cạnh, ngươi thì vẻ mặt vô tội đứng ở bên cạnh xem náo nhiệt, ngươi cảm thấy ngươi còn có mặt mũi mà nói da mặt dày ư?"
Tần Kham thở dài: "Sớm biết vậy thì ta đã không ra rồi, chỉ đốt nhà hắn có một lần thôi mà, lão nhân lòng dạ hẹp hòi này không biết định ghi hận bao lâu?"
Lý Đông Dương cười càng vui hơn: "Lão phu định ghi hận đến lúc chui vào quan tài, việc này, chưa xong đâu."
Tần Kham cười cười, xoay người nhìn chăm chú cuối quan đạo bụi đất mù mịt.
Xe ngựa của Lưu Kiện và Tạ Thiên đã không thấy đâu, thương nhân trên quan đạo không dứt không dứt, đầy hy vọng hoặc là thất vọng tiếp tục lữ trình của bọn họ, hai trong ba chiếc xe ngựa nổi tiếng hậu thế trong năm Hoằng Trị, cuối cùng cũng triệt để cáo biệt vũ đài lịch sử Đại Minh, từ nay về sau mỗi người đi một ngả.
Vẻ mặt Lý Đông Dương trở nên buồn bã. Thở dài nói: "Lão phu yêu quý lông chim, lão hữu mấy chục năm không ngờ cũng không hiểu ta, người tri kỷ mấy chục năm, cuối cùng vẫn không qua được một cửa này. Đáng tiếc, đáng tiếc."
Tần Kham mỉm cười nói: "Thế nhân đều say, chỉ độc có Lý công là tỉnh, tư vị tỉnh một mình này chỉ sợ không dễ chịu nhỉ?"
Lý Đông Dương nhìn Tần Kham từ trên xuống dưới: "Ai nói có mình lão phu tỉnh? Không phải có ngươi tỉnh cùng sao? từ khi ngươi bắt đầu vào kinh, lão phu không ngừng chú ý ngươi, một cẩm y Thiên hộ nho nhỏ, dám vuốt râu hổ của Đông Hán Hán công, còn dám đốt nhà của Đại học sĩ, lại dễ dàng dịch chuyển trận tai họa này tới giữa lão phu và Vương Nhạc, từ khi đó lão phi đã biết ngươi không phải là đèn cạn dầu, về sau lại điều tra án diêm dẫn, tra án Tô Châu chức tạo công, hiến Thái căn đàm, dạy Thái tử làm canh cho tiên đế."
Từng chuyện từng chuyện được Lý Đông Dương kể ra, Tần Kham nghe mà lưng túa mồ hôi lạnh.
Lão nhân này thực sự là không nói láo, quả nhiên từng thời từng khắc chú ý tới hắn, hơn nữa luôn là bất động thanh sắc, có thể khẳng định, dẫn tới sự chú ý của Đại học sĩ đương triều như vậy, tuyệt không chỉ bởi vì do đốt nhà hắn.
Lý Đông Dương dừng một chút, cười tủm tỉm nhìn Tần Kham: "Việc tốt cũng làm, việc ác cũng làm, thiện danh cũng nổi, ác danh cũng nổi, chính và tà, được và mất, Tần Kham, ngươi nói cho lão phu hay đi, ngươi chọn lựa thế nào?"
Tần Kham nghĩ nghĩ, nói: "Chỉ dựa vào bản tâm thôi, ta chỉ là một tiểu tử nghèo kiết hủ lậu từ nông thôn Sơn Âm đi ra, một đường đi tới nhấp nhô không ngừng, phiền toái không ngừng, vì sinh tồn, ta mặc kệ cái gì là chính và tà, thiện và ác, chỉ muốn được sống sót, bảo vệ tốt người nhà thê tử của ta, nếu có thể, để các nàng sông tốt hơn, nhân sinh phong phú hơn, còn ta..."
Ngẩng đầu nhìn sắc trời mù mịt, Tần Kham thở ra một ngụm trọc khí trong lồng ngực: "Ta cũng có lý tưởng của mình, ta hy vọng trong những năm còn sống, dùng năng lực có mình thay đổi một số thứ, đương nhiên, chỉ là cố gắng mà làm thôi, Lý công cũng là người có gia đình, nên biết, một nam nhân có gia đình là có ràng buộc, khẳng định sẽ không vì cái gọi là lý tưởng mộng tưởng mà liều mạng, chích tậm một phần tâm lực mà thôi, có thể thành thì tất nhiên là đáng mừng, không thể thành thì quyết đoán tránh ra, tuyệt đối sẽ không thử lại, bởi vì ta hiện giờ trải qua mỗi lần mạo hiểm, đều giống như đặt tính mạng cả nhà lên chiếu bạc, ta thua được tính mạng của mình, nhưng lại không thể thua được tính mạng của thê tử."
"Cho nên, ta nguyện ý thuận theo tình thế thế đạo, biến hóa ra sắc mặt bất đồng, giàu thì kiêm cả thiên hạ, nghèo thì chỉ lo thân mình, cái thứ lý tưởng này quá hư vô, nếu nó có xung đột với tính mạng hoặc là hạnh phúc của người nhà ta, ta sẽ không chút do dự vứt bỏ lý tưởng, vì các nàng, ta thậm chí có thể không cần khí tiết, không cần thanh danh, ta nguyện liên thủ với ma quỷ, cũng nguyện cúi đầu trước quyền quý, cho dù vạn người chửi rủa, vạn thế thóa mạ, chỉ cần thê tử người nhà có thể coi ta là người, coi ta là một người tốt, cuộc đời này coi như là không sống uổng phí rồi."
Lý Đông Dương lẳng lặng nghe những bộc bạch này của Tần Kham, không khỏi kinh ngạc ngây người hồi lâu.
Trung ư? Gian chăng?
Các đại thần miệng đầy nhân nghĩa đạo đức trên Triều đình, quảng cáo rùm beng quân tử chi đạo, kì thực mấy người có thể được gọi là quân tử? Ngoài miệng nói ra thì có vẻ đạo mạo, nhưng xoay người lại làm chuyện trai trộm gái đĩ, nếu so sánh, người trẻ tuổi trước mắt này không nghi ngờ gì nữa thẳng thắn hơn nhiều, thành thực hơn nhiều.
Cái gọi là lời thánh nhân, chỉ là vũ khí để công kích đối thủ, chế ước hoàng đế, chứ chưa từng có ai lấy ra nó ra để thực sự ước thúc bản thân, chẳng như Tần Kham thành thật thừa nhận nước chảy bèo trôi, làm theo ý mình, chẳng quản thanh danh đằng sau.
Lý Đông Dương đột nhiên cảm thấy mình giống như đã hiểu người thanh niên trước mặt này.
Vuốt râu, Lý Đông Dương chậm rãi nói: "Cho nên, ngươi làm việc có thể không hỏi thiện ác, không hỏi chính tà, ngươi có thể dạy Thái tử làm canh, nói cho hắn hay cái gì gọi là hiếu cử, cũng có thể kiên quyết giơ dao mổ lên, mắt không thèm chớp giết cho Đông Hán máu chảy thành sông."
Tần Kham cười nhạt: "Kinh doanh thanh danh tốt mệt lắm, ta chỉ dựa vào bản tâm mà làm việc."
Lý Đông Dương cười nói: "Thánh nhân viết: 'Kẻ bất nhân không thể chế ước lâu, không thể vui sướng lâu. Người nhân đức thì an nhân, kẻ hiểu biết thì lợi người', ngươi không phải là người nhân đức, ngươi là kẻ hiểu biết."
Tần Kham hai tay tạo thành chữ thập, cười nói: "Lòng mang tâm bồ tác, dù rằng giơ đao mổ, cũng là siêu độ, cũng là từ bi."