Bản tấu chương này vốn cũng không bắt mắt, mỗi ngày trên triều hội chúng thần bẩm tấu quốc sự, thỉnh cầu giống như vậy nhiều đếm không xuể, một đạo tấu chương này của Nhậm Lương Bật nhiều nhất cũng chỉ như một đóa hoa trôi trong biển lớn mà thôi, đừng nói Lưu Cẩn căn bản không để ý, ngay cả đại thần cả triều cũng nghe qua một lần rồi lập tức chuyển dời sự chú ý đến quốc sự khác, cái này gọi là gió đông thổi rắm ngựa, nghe qua là thôi.
Đại sự thường là dẫn phát từ việc nhỏ.
Việc nhỏ Nhậm Lương Bật nhắc tới này chính là như vậy.
Không đợi tiếp tục đề tài phía sau, Binh bộ thượng thư Lưu Đại Hạ tức giận đến vểnh râu, thái độ rất kịch liệt phản đối đề nghị của Nhậm Lương Bật, lý do cũng như ngày đó đã nói với Tần Kham, đơn giản là hao phí quốc khố, lãng phí gang thép, vân vân.
Cho tới lúc này, Lưu Cẩn vẫn không chú ý tới chuyện này lắm, đối với thị và phi của quốc sự, triều đình cơ hồ mỗi ngày đều có đủ loại tranh luận, thường thường một bộ phận người đưa ra, một bộ phận người khác phản đối, cái gọi là triều hội trên cơ bản chính là vượt qua trong thanh âm của hai loại tán thành và phản đối.
Triều hội Ngày hôm sau, nội tướng Đại Minh quyền khuynh triêu dã Lưu Cẩn cuối cùng mới hướng sự chú ý tới việc nhỏ này.
Bởi vì cái đinh trong mắt mà hắn có mơ cũng mơ tới, hiện giờ đã là Sơn Âm Hầu, Tần Hầu gia không tham dự quốc sự không ngờ phá lệ đưa một đạo tấu chương tới .
Nội dung Tấu chương vừa xem hiểu ngay: Tần Hầu gia tán thành ý kiến của Binh bộ thượng thư Lưu Đại Hạ, mãnh liệt phản đối lượng sản pháo Phật Lãng Cơ, bởi vì Tần Hầu gia nói, lúc trước trong tận sông Liêu, tướng sĩ Đại Minh bị loại hỏa pháo dị quốc này lừa rất thảm, Tần Hầu gia lần này ngang ngược một cách hiếm có, không chỉ thượng sớ phản đối, hơn nữa không ngờ còn bắn tiếng, ai dám lượng sản loại pháo Phật Lãng Cơ hại người này, hắn sẽ giết chết người đó.
Kinh sư lý mỗi ngày đều có tin tức, các đại thần các đại thần giờ dần mỗi ngày tụ tập trước Thừa Thiên môn chờ vào triều, đó là thời khắc nhàn rỗi để buôn chuyện, ví dụ như ngự sử hiên ngang lẫm liệt được xưng là quân tử đạo đức nào đó tư thông với gái đã có chồng, bị trượng phu cắm sừng đánh tới cửa, ví dụ như nhị công tử của quốc công gia nào đó làm bụng của nha hoàn trong phủ ỏng lên.
Đừng tưởng nam nhân không biết buôn chuyện, nam nhân một khi mà buôn chuyện thì còn bà tám hơn cả nữ nhân, phối hợp với vẻ mặt đáng khinh, bất kỳ chuyện gì vào miệng hỏ đều hoàn toàn biến vị.
Nhưng mà mấy ngày nay, bỗng nhiên Tần Kham không còn nhún mình tựa hồ trở thành đề tài để các đại thần kinh sư buôn chuyện.
Giống như mang tâm tư không phục đối với sự phong quang vô hạn của Lưu Cẩn, Sơn Âm Hầu Tần Kham đột nhiên liền thành nhân vật phong vân triều đình kinh sư gần đây, hơn nữa mùi vị chứng tỏ bản thân rất nặng.
Lén lút nói tới Sơn Âm Hầu Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ Tần Kham, đại bộ phận mọi người đều hiện ra vẻ mặt kinh bỉ thậm chí là phẫn nộ. Chỉ vì lúc này Tần Kham thật sự rất huênh hoang, có thể nói là càn rỡ.
Có lượng sản Pháo Phật Lãng Cơ hay không là chuyện của triều đình, là chuyện của Binh bộ, một Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ ông ta không ngoan ngoãn làm tay sai c hoàng đế, lúc này nhảy ra mắng to mắng thâm, nói cái gì ai đề nghị thì giết chết người đó, sắc mặt của gian nịnh quyền thần nhìn một cái không sót gì, pháo Phật Lãng Cơ có chế tạo hay không liên quan chó gì tới Cẩm Y vệ?
Tần Hầu gia không khiêm tốn, ngôn quan ngự sử của sáu khoa mười ba đạo tất nhiên sẽ không khách khí với hắn.
Sau khi Tần Kham bắn tiếng, tấu chương hạch tội Tần Kham bày vào nội các, bay vào , Lưu Cẩn và ba Đại học sĩ nội các trên bàn nhất thời không ngờ cỏ dại lan tràn.
Ti lễ giám.
Lưu Cẩn vừa bất đắc dĩ vừa tức giận nhìn tấu chương hạch tội đầy bàn, rất bực mình mở một tờ ra, đọc qua hai hàng liền ném đi, tiếp theo lại mở một tờ khác, mắt nhìn tấu chương, nhưng tâm tư lại rõ ràng không ở trên đó, không biết hồn bay đi đâu mất rồi.
Không biết qua bao lâu, Lưu Cẩn bỗng nhiên giận dữ, hung hăng hất hết tấu chương trên bàn, tất cả tấu chương toàn bộ rơi xuống đất.
"Tần Kham rốt cuộc muốn làm gì? hả? Hắn có mục đích gì? Pháo Phật Lãng Cơ là thứ quỷ quái gì? Sao lại liên quan tới việc của hắn? Lưu Cẩn lớn tiếng rít gào.
Nghe nghe lọt tai tên của Tần Kham, vừa nghe liền giống như bị kim châm, mỗi một động tác rất nhỏ, mỗi một lời nói của Tần Kham đều khiến Lưu Cẩn hao hết tâm tư để suy nghĩ, nghĩ không ra thì liền nổi giận.
Trương Thải Đã thăng nhiệm hữu thiêm Đô Ngự Sử ngồi cách đó không xa chậm rãi vuốt râu, đối với sự nổi giận của Lưu Cẩn thì tựa hồ coi như thường, thản nhiên liếc hắn một cái, mặc hắn phát tiết cảm xúc.
Cho tới khi hô hấp của Lưu Cẩn dần dần bình ổn, Trương Thải mới chậm rãi mở miệng.
"Hạ quan cảm thấy Lưu công có phải nghĩ quá phức tạp hay không? Động cơ của Tần Kham tựa hồ rất đơn giản mà."
Lưu Cẩn mắt đỏ bừng lườm Trương Thải, gằn giọng nói: "Là cớ làm sao?"
Trương Thải cười nho nhã, nói: "Một hạng triều nghị, có người đồng ý, có người phản đối, chỉ vậy mà thôi."
Lưu Cẩn cười lạnh: "Phiên tử Tây Hán hôm qua đến bẩm, nói ba ngày trước Tần Kham đích thân tới nha môn Binh bộ gặp mặt Lưu Đại Hạ, thỉnh cầu lượng sản pháo Phật Lãng Cơ, bị Lưu Đại Hạ cự tuyệt, Tần Kham đụng phải đinh nên mất mặt, không quá hai ngày, thái độ của Tần Kham liền hoàn toàn đảo ngược, kịch liệt phản đối lượng sản pháo này, ngươi không biết là chuyện này rất quái dị hay sao?"
Trương Thải thong dong điềm tĩnh cười nói: "Lưu công hôm nay chỉ lo đóng cửa cân nhắc dụng ý của Tần Kham, lại không biết việc này có nguyên nhân khác, hạ quan mới từ ngoài cung về, cũng nghe nói tới một chuyện thú vị."
"Chuyện gì?"
Trương Thải cười nói: "Nghe nói buổi tối ngày hôm trước, thông chính ti tả tham nghị Nhậm Lương Bật đắc tội với Tần Kham, hai người kết thù, cho nên Tần Kham lúc này mới sửa lại khẩu phong, Nhậm Lương Bật đồng ý cái gì, Tần Kham liền phản đối cái ấy, vị Hầu gia mới thăng này lòng dạ hẹp hòi, muốn dồn Nhậm Lương Bật vào tử địa mới vui."
Tinh thần Lưu Cẩn rung lên, bất giác ngồi thẳng dậy, vội vàng nói: "Chuyện này là sao? Thượng chất nói tường tận hơn đi."
Trương Thải nói: "Phường Nhân Thọ thành đông Kinh sư thanh lâu trải rộng, trong đó có một tòa thanh lâu tên là "Yến Lai lâu", Nhậm Lương Bật thường tới đó chơi, mà Tần Kham thì, thiếu niên đắc chí, quan cao tước quý, tất nhiên cũng là người phong lưu. Buổi chiều Ngày hôm trước, Tần Hầu gia rất ít tới thanh lâu không biết có chuyện gì thoải mái, dẫn mấy tên thủ hạ Cẩm Y vệ tới Yến Lai lâu, mở miệng gọi hoa khôi của Yến Lai lâu ra tiếp khách, ai ngờ lại không đúng dịp, vị hoa khôi nương tử kia đang tiếp khách, nhất thời không ra được, mà khách nhân nàng ta tiếp chính là Nhậm Lương Bật."
" Mấy vị thuộc hạ của Tần Kham thì chẳng bận tâm nhiều như vậy, lập tức cướp vị hoa khôi nương tử ấy của Nhậm Lương Bật đi, Nhậm Lương Bật uống đã ngà ngà say to gan lớn mật, không ngờ chạy đến các tử của Tần Kham chỉ vào mũi hắn mà chửi gian thần rồi ác tặc, mắng cho Tần Kham phải biến sắc, lập tức nổi giận đùng đùng phẩy tay áo bỏ đi. . ."
Lưu Cẩn tuy là thái giám, nhưng chuyện phong lưu bát quái lại nghe rất sướng tai, không nhịn được cười vui sướng khi người khác gặp họa: "Thì ra là thế, Tạp gia nói thằng nhãi Tần Kham này trước nay rất cẩn thận, tại sao hôm nay không ngờ lại bừa bãi như vậy, thì ra là bị chọc giận."
Trương Thải cười nói: "Nhậm Lương Bật sau khi tỉnh rượu rồi, đại khái cũng sợ tới chết khiếp, ngày hôm sau liền mang theo lễ vật tới Tần phủ bồi tội, kết quả phải ăn canh đóng cửa, lễ vật bị người ta ném ra khỏi khe cửa, còn Tần Hầu gia thì trả lại cho hắn một câu, bảo hắn chuẩn bị hậu sự đi. Nhậm Lương Bật sợ quá, nghĩ hết biện pháp nhờ người ta cầu tình cho, biến pháp tặng lễ để bồi tội, Lưu công cho rằng trên triều hội hôm qua, Nhậm Lương Bật chỉ là một thông chính ti tham nghị, vì sao lại vô duyên vô cớ thượng sớ thỉnh cầu lượng sản pháo Phật Lãng Cơ? Chính là vì hắn không biết từ đâu nghe được nghe được Tần Kham bởi vì chuyện này mà đụng phải đinh ở chỗ Lưu Đại Hạ, cho nên lập tức thượng sớ phụ họa, căn bản chính là biến tướng lấy lòng Tần Kham."
Lưu Cẩn mặt mày hớn hở, nếp nhăn trên mặt già như nở hoa: "Kết quả Tần Hầu gia không chịu trò này của Nhậm Lương Bật, cho nên chuyện vốn tán đồng lại lập tức thay đổi thái độ, biến thành phản đối kịch liệt, nói rõ muốn gây khó dễ Nhậm Lương Bật. Ha ha, Tần Kham này thì ra khí lượng cũng không lớn."
Cười cười, khuôn mặt đang vui tươi hớn hở của Lưu Cẩn bỗng nhiên trở nên lửa giận ngút trời: "Tạp gia vì quốc sự Đại Minh mà bận tới chẳng phân biệt nổi ngày đêm, có thể nói là tận tâm kiệt sức, cúc cung tận tụy, đám người Tần Kham thì ngược lại, phong lưu cơ phong thì không nói, còn coi quốc sự trọng đại như vậy trở thành lợi thế để giải quyết ân oán cá nhân, bất luận thị phi đúng sai mà làm loạn một hồi, đám người này, đám người này quả thực là sỉ nhục của Đại Minh, là cặn bã, là bại hoại! đúng, đúng vậy! Tần Kham chính là bại hoại! Tạp gia từ sâu trong đáy lòng khinh bỉ hắn! Phì."
Trương Thải vội vàng chắp tay nói: "Lưu công bớt giận, Tần Kham sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ đâu, tất nhiên còn có động tác tiếp theo."
Vừa dứt lời, một tiểu hoạn quan vội vàng chạy vào ti lễ giám, thở hổn hển giọng the thé nói: "Lão tổ tông, vừa rồi có tin tức, Cẩm y Giáo úy hạ lệnh bắt cho Nhậm Lương Bật, Nhậm Lương Bật bị lôi vào chiếu ngục rồi."
Lưu Cẩn và Trương Thải nhìn nhau một cái, ánh mắt trao đổi thần sắc "Quả thế"
"Tội danh gì? Tần Kham có lý do gì mà bắt người?"
"Tội danh là. . . Vọng ngôn hại nước."
"Á, phì!"
Lưu Cẩn khinh bỉ Tần Kham khạc ra một cục đờm tràn ngập chính nghĩa.