Mục lục
Minh Triều Ngụy Quân Tử
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Động tác của chúng ta Triều thần rất nhanh, trong loại chuyện hạch tội đối thủ này, các đại thần ngược hắn với tác phong lề mề như làm việc trong nhà môn, khi hạch tội người khác thì luôn mạnh mẽ vang dội, tinh thần chấn hưng.

Tần Kham chỉ ngửi thấy một chút hương vị bất thường, còn chưa kịp làm ra phản ứng thì dưới sự ám chỉ của thủ phụ nội các Lưu Kiện, các quan văn triều đình đã phát động.

Tảo triều, lễ khoa cấp sự trung Vương Doanh đứng ra khỏi hàng đầu tiên, đệ sớ tới Chu Hậu Chiếu, khai hỏa phát sung trừ gian đầu tiên của triều đình.

Đương nhiên, phát súng thứ hai cũng là hắn khai hỏa.

Khi Chu Hậu Chiếuđang tò mò lật xem bản tấu ngay tại điện thì Vương Doanh đã quỳ gối chính giữa kim điện, vẻ mặt chính nghĩa bắt đầu lên án cửu hổ bọn Tần Kham, Lưu Cẩn.

Tham quyền thiện chuyên, thu nhận hối lộ, mê hoặc quân thượng, dã tâm bừng bừng.

Một loạt tội trạng rất ngang ngượng vô lý bị chụp lên đầu đám người Tần Kham, ngôn quan Đại Minh cho phép tấu chuyện chỉ nghe phong phanh, ý tứ của tấu chuyện chỉ nghe phong phanh là bất luận hắn hạch tội bất kỳ ai, cũng không cần phải nói chứng cớ, vu vơ không căn cứ, tin vỉa hè mà nói cứ như là chuyện đương nhiên.

Dùng lời thẳng tưng mà nói thì nhìn ai không vừa mắt cứ dâng sớ vạch tội hắn là được, hạch tội được thì coi như là vận khí tốt, mà hạch tội không được thì cũng chẳng tốt thất gì, bởi vì ngôn quan tấu sự không cần phải chịu trách nhiệm về ngôn luận của mình, vô luận biên ra tội danh thái quá cỡ nào, lời nói nhục mạ kịch liệt cỡ nào thì cũng đều không bị hỏi tội.

Luật xưa của tổ tông này làm hoàng đế và các đại thần Đại Minh các đời hận tới ngứa răng.

Chu Hậu Chiếu ngồi trên long ỷ, đọc từng chữ trong bản tấu, vẻ mặt lười nhác lười nhác theo chữ viết càng lúc càng kịch liệt trong bản tấu mà trở nên càng lúc càng ngưng trọng, xem xong tới chữ cuối cùng, sắc mặt của Chu Hậu Chiếu không khỏi có chút trắng bệch.

Vương Doanh lên án xong, vẫn quỳ gối trong điện không nhúc nhích. Tựa hồ hôm nay Chu Hậu Chiếu không tỏ thái độ thì hắn sẽ quỳ mãi không đứng dậy.

Giống như đã hẹn từ trước, khi Chu Hậu Chiếu còn đang kinh ngạc ngẩn người thì trong triều ban ùa một cái hơn mười khoa đạo cấp sự trung và giám sát ngự sử bước ra, đồng thời quỳ gối trên kim điện, đồng thanh can gián bệ hạ thân hiền thần, xa tiểu nhân. Trừ gian nịnh, chính triều cương.

Chu Hậu Chiếu Trẻ tuổi lúc này cuối cùng cũng phát giác chuyện không bình thường, hắn đã ngửi thấy hương vị đằng đằng sát khí phát ra từ trong xương tủy của các đại thần.

Ánh mắt Kích động nhìn về phía Đại học sĩ nội các đứng hàng đầu để xin giúp đỡ. Lại thấy thủ phụ Lưu Kiện vẻ mặt hờ hững, Tạ Thiên sắc mặt lạnh như băng, Lý Đông Dương thì không có ở đây, vẫn đang cáo bệnh.

Chu Hậu Chiếu càng lúc càng hoảng, hắn không có kinh nghiệm chính trị hôm nay bị các đại thần một như vậy, lập tức không biết phải làm sao.

Tần Kham sao có thể là người xấu? Hắn là bằng hữu tốt nhất của ta mà. Lưu Cẩn sao có thể là người xấu? Hắn là từ nhìn ta từ nhỏ lớn lên, so với người thân thì còn thân hơn, còn có Trương Vĩnh, Cốc Đại Dụng, Mã Vĩnh Thành. Bọn họ ngày đêm hầu hạ ta, luôn cố gắng làm ta vui, trước giờ không can thiệp tới chính sự triều đình, cũng không đoạt chức quan quyền vị của vị đại thần nào. Bọn họ... sao lại thành người xấu được?

Chu Hậu Chiếu từ nhỏ đã không có huynh đệ tỷ muội, bên cạnh thân cận nhất chỉ có một bằng hữu Tần Kham này, còn đám nô bộc tình như người nhà Lưu Cẩn, Trương Vĩnh, hôm nay các quan văn triều đình nhẹ nhàng nói mấy câu, không ngờ muốn bức hoàng đế hắn phải giết chết bạn và người nhà của mình.

Đây... Chẳng lẽ chính là hoàng đế thiên địa duy ngã độc tôn sao?

Trong lồng ngực một cỗ lửa giận bỗng nhiên sinh ra. Chu Hậu Chiếu từ kích động dần dần trở nên phẫn nộ, khuôn mặt đỏ bừng, đột nhiên vỗ tay vịn long ỷ đứng bật dậy.

"Các ngươi, các ngươi. . . thật ngang ngược."

Thấy hoàng đế tức giận, các triều thần đều quỳ xuống , đồng thanh hô: "Ngô hoàng bớt giận."

Hơn mười cấp sự trung và giám sát ngự sử đang quỳ Trong điện không nói gì không nói gì, đầu vẫn quật cường ngẩng cao, nghiêm nghị không sợ nhìn thẳng Chu Hậu Chiếu đang phẫn nộ.

Chu Hậu Chiếu tức lắm, xe luôn bản tấu của Vương Doanh đang cầm trong tay rồi sau đó căm giận ném đi.

"Các ngươi nói giết liền giết, nói phạt liền phạt, vậy trẫm là gì? Trẫm còn là hoàng đế không? Nếu cái gì cũng do các ngươi quyết định thay trẫm, vẫn trẫm còn làm hoàng đế làm gì? Bị uất nghẹn bị sỉ nhục như vậy, chi bằng các ngươi tùy tiện chọn người khác làm hoàng đế đi."

Lời này có chút nghiêm trọng, các đại thần trong điện vội vàng cui xuống vái: "Bệ hạ bớt giận. . ."

Vương Doanh vẫn quật cường ngẩng đầu, bộ dạng vì thiên lý công đạo mà xả thân, gân cổ nói: "Thiên hạ là của người trong thiên hạ, không phải thiên hạ của một mình thiên tử, đám chín người Tần Kham, Lưu Cẩn làm nhiều việc bất nghĩa, người trong thiên hạ đều hận, phố phường kinh sư đã truyền rất ồn ào huyên náo, nói cửu hổ hoành hành, triều đình không yên, thiên hạ bất an, triều đình giang hồ đều biết cửu hổ mị thượng yêu sủng, làm loạn triều cương, vì sao chỉ bệ hạ không biết? Thần xin bệ hạ trảm sát cửu hổ, quét sạch gian nịnh, trả lại càn khôn sáng sủa cho triều đình Đại Minh ta!"

Chu Hậu Chiếu giận dữ, gắt gao lườm Vương Doanh, lạnh giọng nói: "Trẫm nếu không giết bọn bọ thì ngươi định làm gì?"

Vương Doanh bỗng nhiên hung hăng dập đầu một cái thật mạnh xuống sàn gạch vàng, chỉ một cái dập này, trán hắn đã chảy máu, máu tươi thuận theo trán chảy xuống tới cằm, trên mặt là một mảng máu chảy đầm đìa, bộ dạng hết sức đáng sợ.

"Bệ hạ nếu không trừ những gian nịnh này, thì triều đường không có ánh sáng, dân không được sống yên ổn, thần vô lực không thể bảo vệ xã tắc, xin bệ hạ ân chuẩn cho được trí sĩ về quê."

Hơn mười cấp sự trung và ngự sử đã đứng ra khỏi hàng cũng dập đầu thật sâu, đồng thanh: "Chùng thân cũng xin trí sĩ về quê như Vương Doanh, xin hạ ân chuẩn!"

Chu Hậu Chiếu bị bộ dạng của Vương Doanh làm cho sợ hãi, khuôn mặt giận dữ dần dần trở nên kích động.

"Các ngươi, các ngươi đây là muốn ép trẫm sao?"

"Bệ hạ không nạp trung gián, lại thân tiểu nhân, chúng thần thẹn với cơ nghiệp giang sơn tổ tông, chỉ cầu được trí sĩ về quê."

Trong Kim điện, Chính Đức hoàng đế cùng các đại thần lần đầu tiên đối chọi gay gắt, trong điện là một mảng yên tĩnh, mùi thuốc súng nồng đậm tràn ngập mỗi một ngóc ngách trong điện.

Chu Hậu Chiếu đứng trước long ỷ, nhìn đầu người đông nghìn nghịt dưới điện, và từng khuôn mặt quật cường không thỏa hiệp, hắn bỗng nhiên cảm thấy lạnh tới thấu xương, và sự cô độc cùng phẫn nộ trước nay chưa từng có tràn ngập cõi lòng.

"Ta, ta không muốn thấy các ngươi nữa, bãi triều bãi triều!"

Chu Hậu Chiếu chung quy không có biện pháp, vẻ mặt kích động giở trò vô lại, phất ống tay áo một cái rồi giống như đà điểu trốn vào hậu cung.

Có một số việc không phải giở trò vô lại là có thể ứng phó được, đặc biệt là khi hai vị Đại học sĩ nội các và ti lễ giám liên thủ muốn trừ bỏ gian nịnh, chưa đạt được mục đích thì sao có thể bỏ qua?

Chu Hậu Chiếu hiển nhiên minh bạch điểm này.

TRong Cung Càn Thanh, Chu Hậu Chiếu không biết ném vỡ bao nhiêu cái chén, nhưng không có biện pháp vẫn hoàn không có biện pháp.

Biến cố tới đột nhiên như vậy, hắn chưa chuẩn bị tâm lý, đám chín người Tần Kham và Lưu Cẩn cũng chưa chuẩn bị.

Tần Kham bị triệu vào cung khẩn cấp, nhìn tám người bọn Lưu Cẩn quỳ gối trước mặt Chu Hậu Chiếu khóc lớn kể ra những điều ủy khuất, Chu Hậu Chiếu thì lòng đau xót không thốt, cũng gạt nước mắt với họ.

Tần Kham cười khổ không thôi, tình cảnh này sao giống như đại quân tạo phản công đánh hoàng cung, tràn ngập một cỗ bi thương bi thương ngày tận thế, hơn một trăm năm sau Sùng Trinh hoàng đế chắc cũng là lặp lại cảnh này?

Hai mắt đẫm lệ, Chu Hậu Chiếu nhìn thấy thân ảnh quen thuộc của Tần Kham, giống như tìm được chủ tâm cốt, nước mắt chứa chan nói: "Tần Kham, ngươi đã tới. . . Bọn họ, bọn họ khi dễ ta."

Tần Kham thở dài nói: "Bệ hạ chịu ủy khuất toàn là vì thần, thần có tội. . ."

Lưu Cẩn vội vàng nói theo: "Bệ hạ, lão nô cũng có tội, hại bệ hạ vì lão nô mà bị ức hiếp, lão nô muôn lần chết! Nhưng bệ hạ à, lão nô oan quá, lão nô chỉ là thái giám hầu hạ bệ hạ, thật sự không nghĩ ra rốt cuộc là đặc tội với những đại thần nào, lão nô thực sự nghĩ không thông."

Tần Kham thở dài: "Chắc là do công tác của công tác áp lực quá lớn, muốn giết mấy thái giám để thả lỏng tâm tình một chút ấy mà."

Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối: ". . ."

Tần Kham tiếp tục thở dài: "Nhưng ta đâu phải thái giám, vì sao cũng lôi cả ta vào? Thần mới là oan nhất, mặc dù nằm rồi nhưng vẫn trúng đạn."

Lưu Cẩn giống như nhớ tới gì đó, vẻ mặt bỗng nhiên trở nên càng bi phẫn hơn, quỳ gối trước mặt Chu Hậu Chiếu khóc: "Bệ hạ, lão nô mới là oan nhất, các đại thần đều nói cửu hổ là gian nịnh trong triều, lão nô có miệng mà không cãi được, nhưng cửu hổ thì cửu hổ, lão nô lại nghe trong phố phường kinh sư không biết là tên thiên sát nào đổi lại cách nói, nói cái gì một hổ tám lừa, hơn nữa còn là tám con lừa thiến."

Tám lừa đồng loạt u oán lườm Tần Kham một cái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK