Chu Hậu Chiếu tựa hồ rất đắc ý với chủ ý như thần lai chi bút của bản thân, hai mắt lóe ra ánh sáng hưng phấn, Tần Kham nhớ tới mình kiếp trước khi học tiểu học tỉ mỉ lên kế hoạch nhân lúc chủ nhiệm lớp tiểu học đi nhà xí ném pháo đốt mông hắn, vẻ mặt lúc đó cũng tương tự như Chu Hậu Chiếu lúc nào.
Chỉ hy vọng kết cục không giống như đời trước, Tần Kham nhớ rõ lần đó chủ nhiệm lớp bị pháo nổ cho cứt dính đầy người hổn hển chạy ra, còn Tần Kham thì bị cả bố lẫn mẹ đánh cho một trận, gần như chỉ còn nửa cái mạng, về sau khi gặp chủ nhiệm lớp cơ bản không hẹn mà cùng đi đường vòng, giữa đối với đối phương đều có kiêng kị thật sâu, loại cân bằng này bảo trì cho tới khi tốt nghiệp tiểu học.
"Chưa tới lễ đại hôn đã lén tới nhạc gia nhìn trộm thê tử tương lai, bệ hạ, nếu hành tích bại lộ, ngươi sẽ bị đại thần trong triều mắng chết, xin bệ hạ cân nhắc." Tần Kham làm ra cố gắng cuối cùng, ý đồ khuyên bảo Chu Hậu Chiếu từ bỏ chủ ý rất nhàm chán này.
Chu Hậu Chiếu cười nói như lưu manh: "Ta ở xuân phường từ nhỏ được các Đại học sĩ mắng mà lớn lên, cũng không thấy ta mất một sợi tóc, mắng thì mắng có quan trọng gì đâu, vả lại ngươi và ta nếu cẩn thận một chút, chuyện sẽ không bại lộ, ta nhỉ lặng lẽ nhìn nàng một cái rồi đi ngay."
Người vô sỉ cùng cực thì vô địch, da mặt cực dày thì vô sỉ. Da mặt của Chu Hậu Chiếu thật sự nên cầm tới Tuyên phủ Đại Đồng chắn đao của đại quân Thát Đát mới phải.
"Được rồi, thần còn có một vấn đề cuối cùng."
"Ngươi đi."
". . . Thần có thể không đi với người không?"
"Không được. Ngươi không đi thì ai đoạn hậu cho trẫm?"
Tần Kham thở dài: "Quả nhiên ác hữu ác báo, những lời này của bệ hạ thần thường xuyên nói với người khác."
Quân muốn làm ẩu, thần không dám không làm ẩu.
Được rồi, kỳ thật trước hôm nhân đi xem bộ dạng của thê tử tương lai cũng có thể lý giải, Tần Kham không quá chú trọng lễ nghi như những đại thần cổ hủ trong triều, kiếp trước điều quần lót cũng phải chọn kiểu dáng màu sắc, chuyện lớn như cưới lão bà sao có thể không xem hàm lượng trước?
Chu Hậu Chiếu tính tình hấp tấp, nói làm là làm ngay.
Nếu là rình coi, quân thần hai người tất nhiên không thể mặc long bào và quan phục, tất nhiên phải cải trang.
Chu Hậu Chiếu đột phát ý tưởng, lệnh cho Lưu Cẩn kiếm một bộ xiêm y người hầu tạp dịch của đại hộ nhân gia cho bọn họ, sau khi hai người thay ở điện Cẩn Thân, nhìn cách ăn mặc áo xanh mũ xanh như tùy tùng của nhau. Không khỏi cười ha ha.
"Tần Kham, ngươi cao hơn ta." Chu Hậu Chiếu đo đo đỉnh đầu, lại kiễng chân khoa tay múa chân tới đỉnh đầu của Tần Kham.
Tần Kham cười nói: "Bệ hạ, thần so với ngươi thì lớn hơn bốn tuổi, thêm vài năm nữa là bệ hạ sẽ cao bằng thần thôi."
"Hai ta ăn mặc thế này đi ra ngoài, dân chúng có thể nhầm chúng ta là là một đôi huynh đệ không?" Chu Hậu Chiếu nói với vẻ chờ mong.
Tần Kham nhìn gương, thấy hai người một cao một thấp trong gương đều anh tuấn trắng trẻo, ai cũng nói xấu trai thì mỗi người xấu một kiểu, còn đẹp trai thì đại khái là giống nhau, hai người trong gương đều rất bắt mắt. Lời này quả nhiên không giả, hiện tại hai người đồng thời soi gương, không phải rất giống một đôi huynh đệ sao?
Tần Kham cười nói: "Bệ hạ nói không sai, thật sự giống một đôi huynh đệ, hơn nữa là một đôi huynh đệ rất anh tuấn."
Lưu Cẩn Thị hầu Chu Hậu Chiếu thay quần áo khóe miệng bỗng giật giật.
nếu đổi lại là đại thần khác. Tất nhiên sẽ nói những lời như tội đang muôn chết không dám trèo cao, Tần Kham này cũng thật quá đáng, không ngờ không khách khí thừa nhận, người này làm việc rất thông minh sắc sảo, nhưng mà ở trước mặt bệ hạ thì lại rất thẳng thắn, có lẽ điểm này cũng là nguyên nhân bệ hạ sủng tin hắn.
Chu Hậu Chiếu mừng rỡ cười ha ha: "Tốt, Chúng ta sau này chính là một đôi huynh đệ, hiện tại ở trong triều lão thất phu quá nhiều, chờ có cơ hội, ta tất sẽ phong vương khác họ cho ngươi, ta làm hoàng đế, huynh trưởng làm Vương gia, chẳng phải đều vui ư?"
Lưu Cẩn đang sửa sang lại ống tay áo cho Chu Hậu Chiếu hai tay bỗng nhiên run lên, Chu Hậu Chiếu ngạc nhiên nói: "Ngươi làm sao vậy!"
Lưu Cẩn vội vàng cười nói: "Lão nô đáng chết, vừa rồi tay bỗng nhiên rút gân."
Ánh mắt vừa hận vừa ghen ghét của Lưu Cẩn liếc sang Tần Kham, thấy Tần Kham cũng cười dài liếc lại, Lưu Cẩn vội vàng đổi sắc, lộ ra nụ cười phi thường thân mật.
Nụ cười của Tần Kham càng thâm hơn.
Chu Hậu Chiếu và Tần Kham mặc xiêm y của gã sai vặt, hai người ngồi trong kiệu lén lút ra khỏi cung, tới ngoài cửa Thừa Thiên thì xuống kiệu, Trương Vĩnh dẫn hơn mười tên thị vệ trong cung mặc thường phục hộ thị cách xa mấy trượng.
Đầu tiên phải nghe ngóng chỗ ở của Hạ Nho, nhạc phụ tương lai của Chu Hậu Chiếu, chuyện này không quá phiền toái, Tần Kham thuận tay tóm một Cẩm y Giáo úy đang tuần phố trên đường, thấp giọng phân phó vài câu, không quá nửa nén hương, Giáo úy vội vàng trở về, cung kính nói cho Tần Kham một địa chỉ.
Hạ Nho là đồng tri trung quân Đô Đốc phủ kinh sư, võ quan tam phẩm, Hoằng Trì đế lúc trước khi định ra hôn sự là ân điển cho Hạ gia, lại cố ý cho Hạ Nho thêm một hàm rỗng Cẩm Y vệ chỉ huy cho Hạ Nho, cái gọi là hàm rỗng, chỉ là một loại ân sủng của hoàng đế đối với đại thần, ngươi có thể mỗi tháng nhận bổng lộc của hàm rỗng này, ngươi ngươi không thể sử dụng quyền lực của hàm rỗng này, bởi vì hàm này là rỗng, trong năm Hoằng Trị đại thần được trao tặng Cẩm Y vệ chỉ huy có mấy vị, nhưng Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ thực sự có quyền lực chỉ có một mình Mưu Bân, ai dám cầm danh hào này tới nha môn Bắc trấn phủ ti hò hét ra lệnh, tin chắc Chỉ huy sứ đại nhân sẽ đủ loại đủ loại hình cụ để giúp ngươi kiểm tra chỉ số thông minh.
Hạ gia cũng không giàu có, có thể nói là hơi nghèo khó, phủ của Hạ Nho ở phường Tư Thành thành bắc, một căn nhà bốn gian cũ, tường vây rất thấp, bên trên phủ đầy rêu xanh, ngay cả đôi sư tử đá trước cửa cũng nhỏ hơn so với đại hộ nhân gia khác một chút, hữu khí vô lực hữu khí vô lực ủ rũ cúi đầu.
Tần Kham và Chu Hậu Chiếu hai người đi bộ một vòng ngoài tường vây, không ngừng nghĩ xem nên rình coi vị hoàng hậu Đại Minh trong tương lai như thế nào.
Do dự một lúc, Tần Kham vỗ vỗ vai Chu Hậu Chiếu, chỉ chỉ tường vây.
Đạo tường vây này vừa hay nằm ở sường sau nội viện Hạ phủ, nếu nhảy qua thì chắc là cách hương khuê của hoàng hậu nương nương không xa, hơn nữa Hạ phủ cũng không phải là đầm rồng hang hổ, đả thủ hộ viện không phải không có, nhưng chắc là không nhiều.
Chu Hậu Chiếu gật đầu hiểu ý, Trương Vĩnh vung tay về phía sau, lập tức hơn mười thị vệ tiến lên, dựng thang tay, người này chồng lên người kia, hơn mười thị vệ còn lại thì nhanh chóng tản ra bốn phía, phụ trách cảnh giới.
Chu Hậu Chiếu và Tần Kham chân giẫm lên cánh tay khỏe mạnh của các thị vệ, giống như giẫm lên thang, từng bậc từng bậc rất thuận lợi trèo lên đầu tường.
Hôm nay vận khí tựa hồ rất không tồi, hai người mới từ ngoài tường vây thò đầu vào trong nhìn thì mắt Chu Hậu Chiếu lập tức sáng ngời.
Chỉ thấy nội viện Hạ phủ đối diện trong tường vây, trong viện có một nam tử trung niên đang đứng, hắn mặc phi bào tam phẩm, ở giữa thêu một con lão hổ uy phong lẫm lẫm, còn có một vị nữ tử trẻ tuổi mặc cát bào đỏ thẫm, bên cạnh nàng ta là mấy nữ tử mặc quan phục màu nâu, mấy người này hơn phân nửa là nữ quan phủ nội vụ phái ra, vào Hạ phủ dạy hoàng hậu xuất giá và lễ nghi trong cung.
Hai người đứng giữa viện tử chắc chính là Hạ Nho và nữ nhi hoàng hậu Hạ thị của hắn.
Tần Kham có chút cảm thán Chu Hậu Chiếu vận khí tốt, nói muốn xuất cung tới gặp hoàng hậu, không ngờ thực sự nhìn cái thấy ngay, chẳng lẽ bát tự của người làm hoàng đế đều may mắn vậy ư?
Chu Hậu Chiếu hồn nhiên không phát giác vận khí của mình tốt thế nào, chỉ hưng phấn chăm chú nhìn, càng nhìn vẻ mặt lại càng nghi hoặc.
"Tần Kham, có vấn đề."
"Vấn đề gì?"
"Ngươi nhìn Hạ Nho kìa! Bộ dạng thực sự rất xấu xí, mũi sư tử, môi dày, mặt vừa to vừa đen, nhưng nữ nhi của hắn, cũng chính là hoàng hậu tương lai của ta, bộ dạng trắng trẻo xinh đẹp, mắt như sao nhỏ, duyên dáng làm sao."
"Cho nên, bệ hạ không hài lòng với bộ dạng của hoàng hậu, muốn kết hôn với nữ tử xấu như Hạ Nho?"
Chu Hậu Chiếu rùng mình một cái, hung hăng lườm Tần Kham: "Đừng làm ta buồn nôn. Ta cảm thấy rất lạ, hai người này là cha con à? Bộ dạng chẳng giống nhau chút nào."
"Có lẽ Hạ gia khi sinh nữ nhi bế nhầm đứa khác." Tần Kham bật thốt lên.
Chu Hậu Chiếu oán hận lườm hắn: ". . ."
". . . Được rồi, hay là chúng ta tới nhà hàng xóm của Hạ gia xem thử, có lẽ cha vợ thực sự của ngươi là Vương thúc thúc hàng xóm của Hạ gia."
". . ."
Tần Kham thành khẩn nghiêm mặt nói: "Bệ hạ muốn làm minh quân, phải biết nạp gián (nghe lời can gián), thực sự có khả năng này đấy."