Không thể không nói, nữ nhân có dịu dàng khả ái tới mấy, khi nổi lên tâm nhãn thì cực kỳ giống xà yêu, nam nhân tuyệt đại bộ phân đều không chọc vào nổi, trăm ngàn năm sau chắc cũng chỉ có một nam nhân tên là Hứa Tiên tìm đúng chỗ.
Hiển nhiên, thời gian biểu diễn tâm cơ của nữ nhân vẫn chưa kết thúc.
"Kim Liễu cô nương, người chết không thể sống lại, sau này ngươi có tính toán gì?" Chủ mẫu Tần gia Nhiệt tình bắt đầu nổi lòng đồng tình.
Kim Liễu rất hợp thời thút thít hai tiếng, đôi mắt xinh đẹp như hơi nước sương mù, giống như mặt hồ Giang Nam trong mưa bụi.
"Phu gia đã qua đời, nhà lại không có tài sản dư gì, từ nay về sau nô gia đã là bèo dạt mây trôi."
Tần Kham: "..."
Đỗ Yên khẩn thiết nói: "Làm thỏa đáng hậu sự cho tướng công nhà ngươi rồi, ngươi nếu không có chỗ để đi thì không ngại đến Tần gia ta, cùng ta ngày đêm làm bạn."
Kim Liễu cuống quít lắc đầu: "Nô gia là phụ nữ ti tiện, sao dám cao cư quý phủ?"
"Ti tiện, quý phủ cái gì, đừng nói những lời khách sao như vậy? Không có chỗ nào để đi thì cứ tới nhà ta ở, quyết định vậy đi." Đỗ Yên tùy tiện vung tay lên, chuyện này cứ như vậy định ra.
Khóe miệng Kim Liễu cong lên, rất nhanh lại cúi xuống, lén nhìn Tần Kham, sau đó vái Đỗ Yên một cái: "Như vậy đa tạ tỷ tỷ hậu đãi, ngày sau dân phụ tìm được chỗ ở rồi, sẽ không dám quấy rầy tỷ tỷ và... Tỷ phu nữa."
Một câu tỷ phu làm hai má Tần Kham bỗng nhiên run run.
"Còn tìm nơi nào nữa, ngươi đã gọi ta là tỷ tỷ, tỷ tỷ sao có thể để mặc muội muội cơ khổ lưu lạc bên ngoài? Đi, theo ta về nhà." Đỗ Yên không nói hai lời, kéo tay Kim Liễu đi.
Kim Liễu lảo đảo đi theo Đỗ Yên, bỗng nhiên ngoái đầu nhìn lại, ném ánh mắt kiều mỵ về phía Tần Kham.
Tần Kham đứng đờ tại chỗ, thật lâu sau, ngửa mặt lên trời thở dài: "Đây đúng là dẫn sói vào nhà mà."
Tiếng chuông trong Ngũ phượng lâu chậm rãi gõ vang, du dương quanh quẩn trong thành kinh sư.
Hôm nay cửa cung trước ngọ môn không mở, Đêm qua kinh sư đại loạn, mấy ngàn phiên tử Đông Hán công kích Cẩm Y vệ, về sau Tần Kham điều dũng sĩ doanh đánh trả, cuối cùng tru trừ Vương Nhạc, trảm sát vô số nhân vật hàng đầu của Đông Hán, thành kinh sư trong một đêm chết vô số người, nhà cửa bị thiêu hủy vô số, trận tranh đấu này bắt đầu từ triều tranh, Cuối cùng thăng cấp thành binh đao gặp nhau, cuối cùng dùng cái giá là vô số mạng người để bình ổn.
Người Bình ổn trận triều tranh này, chính là nhân vật hạch tâm trong lốc xoáy của triều tranh, Tần Kham.
Trước Ngọ môn đứng đầy các quan viên đang thượng triều, lúc này đã là giờ Thìn, tảo triều đã muộn hai canh giờ, nhưng mà cửa cung lại vẫn chưa mở, hoàng đế giống như cũng không có ý mở cửa cung.
Vô số quan viên lo sợ bất an, mọi người tỉnh táo nhận thức được. Trải qua việc đêm qua, ngoại đình nội đình sẽ gặp phải một lần tẩy bài, vết máu ở đại đường Đông Hán chưa khô. Hoàng đế bệ hạ vừa đăng cơ lần đầu nhe răng nanh về phía các đại thần, chứng minh với kinh sư và thiên hạ rằng hắn là chân long thiên tử, rồng cho dù trầm mặc nằm nơi cửu uyên, cũng có thể giáng lôi đình ở ngoài cửu thiên.
Các đại thần ngoài ngọ môn Hôm nay rất trầm mặc, mọi người tự giác xếp thành hàng đứng trước cửa, sắc mặt của mỗi người đều lộ ra mấy phần tái nhợt, Đại học sĩ nội các Lưu Kiện và Tạ Thiên càng như vậy.
Hai người là người khởi xướng triều tranh lần này, lúc này cũng ở trong trung tâm gió lốc, bọn họ không ngờ ngoại đình lại thành quân cờ trong tay Vương Nhạc. Càng không ngờ bàn cờ này của Vương Nhạc đi tới cuối cùng lại rơi vào kết cục thân tử hồn diệt, khiến họ bất khả tư nghị nhất là, cửu hổ luôn bị bọn họ hạch tội, không ngờ được Tần Kham xoay chuyển Càn Khôn. Từ bại cục không thể chiến thắng lại lật bàn.
Một đêm nay có rất nhiều điều bất khả tư nghị, Lưu Kiện và Tạ Thiên trải nhiều mưa gió triều đình cũng bị những sự bất ngờ này làm cho kinh hãi, nhìn các đại thần chung quanh lờ mờ tạo khoảng cách với họ, cùng với ánh mắt đạm mạc trong mắt những người này, Lưu Kiện và Tạ Thiên ảm đạm thở dài.
Đại thế đã mất, vạn sự đều thôi!
"Tạ công, triều hội hôm nay, chỉ sợ là một lần triều hội cuối cùng của ngươi và ta lúc sinh thời." Lưu Kiện thở dài.
Khuôn mặt Tạ Thiên lộ ra nụ cười khổ, ảm đạm ra ra một câu thơ: "Đông phong bất dữ Chu lang tiện, Đồng tước xuân ảnh tỏa nhị Kiều."
Lưu Kiện ngây ra một thoáng rồi bỗng nhiên cười ha ha: "Chúng ta cùng tiên đế cùng gây dựng ra thịnh thế phục hưng Hoằng Trị lưu danh thiên cổ đã không hổ với liệt tổ liệt tông Đại Minh, không hổ với dân chúng thiên hạ, đủ rồi, tương lai Đại Minh đi theo hướng nào, không phải ngươi và ta có thể nắm giữ, cởi quan y quy điền thôi, an hưởng những năm cuối đời, cười nhìn cổ kim hưng vong."
Vẻ mặt ảm đạm của ảm đạm lập tức biến mất, nghe vậy cười cười nói: "Phong lưu há chịu đi sau người khác? Lưu công, ta đi cùng ngươi."
Keng keng keng!
Tiếng chuông trên Ngũ phượng lâu lại được gõ vang, cửa cung dày nặng két một tiếng, được đại hán tướng quân chậm rãi đẩy ra, một tiểu hoạn quan đi ra, giương phất trần lớn tiếng nói: "Bệ hạ tảo triều, công khanh văn võ bá quan xếp hàng vào điện Phụng Thiên tấu sự."
Các đại thần cả kinh, vô số người kìm lòng không đậu mà người run lên, tiếp theo im lặng theo thứ tự phẩm giai xếp hàng vào cung.
Trong điện Hoa Cái.
Lưu Cẩn Một đêm không ngủ lúc này tinh thần quắc thước, vẻ mặt tươi cười sửa sang lại long bào cho Chu Hậu Chiếu, Cốc Đại Dụng và Mã Vĩnh Thành thì một tả một hữu quạt cho hắn, cả bức tranh giống như một đám tiểu quỷ vây quanh phán quan.
Chu Hậu Chiếu vẻ mặt rất nhẹ nhõm, trong mắt lờ mờ lộ ra mấy phần khuây khoả.
Ngoài cung đã truyền vào tin tức, Tần Kham dẫn dũng sĩ doanh trong một đêm giết cho Đông Hán máu chảy thành sông, lão hoạn nô Vương Nhạc bị bức phải tự vẫn tại chỗ, đầu sỏ của Đông Hán đã đền tội.
Tốt lắm, làm rất hay.
Chu Hậu Chiếu có một loại khoái ý hãnh diện, cho đến giờ phút này hắn cuối cùng mới cảm giác được mình là hoàng đế Đại Minh hàng thật giá thật.
Cái này gọi là "Thiên tử tức giận, thây phơi trăm vạn." Đêm qua, không phải chính là ý tứ này sai?
Tần Kham thực sự đã trút giận thay hắn.
Nghĩ đến đây, tâm tình của Chu Hậu Chiếu bỗng nhiên kích động, trong lòng bỗng dưng có mấy phần hâm mộ. Đối với Tần Kham.
Phụng chỉ bình định, giết cho đám phản tặc thây phơi khắp nơi, máu chảy thành sông, sau đó đại tướng quân uy phong lẫm lẫm khải hoàn về triều. Nhận sự triều hạ của bách quan trong triều.
Những tình tiết này không phải chính là trong hí văn thường diễn sao? Đáng tiếc, trừ hạ thánh chỉ ra, phong đầu nổi bật đều để tên gia hỏa Tần Kham đó chiếm, đúng là hận tới ngứa răng, lần tới lại có tên Vương Nhạc Lý Nhạc nào không an phận, nhất định phải ngự giá thân chinh, trả qua một hồi bình định đã đời mới coi như không uổng kiếp sống này.
Lưu Cẩn cúi người, cẩn thận vuốt nếp nhăn cuối cùng trên long bào của Chu Hậu Chiếu. Sau đó cười nói: "Bệ hạ mặc long bào oai hùng uy vũ, lão nô nhìn cái liền cảm thấy trong lòng vui mừng, bệ hạ càng lúc càng có đế vương đế vương."
Chu Hậu Chiếu cười ha ha: "Thật à? Tần Kham nói ta là một tên *** ton không nghiêm chỉnh, ta biết cái miệng độc ác của tên gia hỏa đó có thể khiến người ta tức chết, nhưng trong lòng khẳng định cũng nghĩ như ngươi."
Lưu Cẩn cười nịnh nói: "Giao tình của Bệ hạ và Tần đại nhân lão nô chỉ có thể hâm mộ từ xa, Tần đại nhân có thể kết giao được tri kỷ lương hữu như bệ hả, cũng tính là không uổng kiếp này."
Chu Hậu Chiếu mỉm cười, giống như nhớ tới gì đó, nghiêm túc nói: "Lưu Cẩn. Vương Nhạc đêm qua sợ tội tự vẫn, vị trí ti lễ giám chưởng ấn..."
Nói chưa hết, hai mắt của đám người Lưu Cẩn và Cốc Đại Dụng lập tức lóe hồng quang. Giống một con chó đang chờ chủ nhân ném xương vậy, chỉ thiếu mỗi vẫy đuôi tỏ ý vui mừng thôi.
"Bệ hạ, từ lúc ngài đăng cơ tới nay, quốc sự chính vụ đều bị nội ngoại đình cản tay, những ngôn quan dưới sự dung túng của Đại học sĩ và ti lễ giám, liên tiếp hạch tội bệ hạ, bệ hạ nói một câu là sai một câu, làm một việc là sai một việc, bản tấu như tuyết rơi bay tới bàn ngài. Khổ sở Như vậy bệ hạ vẫn chưa chịu đủ sao?" Lưu Cẩn khom người nói.
Chu Hậu Chiếu nhớ lại lúc tấu sớ chất chồng như núi trên bàn, không khỏi rùng mình một cái.
"Trẫm đương nhiên chịu đủ rồi."
Lưu Cẩn thấy thần sắc hoảng sợ của Chu Hậu Chiếu, thừa cơ nói: "Bệ hạ có biết vì sao sau khi đăng cơ, tấu sớ hạch tội ngài, Nội các và ti lễ giám một quyển cũng không cản mà toàn bộ rập khuôn đưa tới trên bàn ngài không?"
"Vì sao?"
"Bởi vì Vương Nhạc tâm hoài bất chính, bệ hạ trong mắt trong mắt giống như con nít ba tuổi, chuyện gì cũng đều không hiểu, cho nên đối với bệ hạ không còn lòng kính sợ. Không cản tấu sớ chính là cố ý để khiến ngài mất mặt."
Chu Hậu Chiếu ngây ra một chút, tiếp theo sắc mặt đỏ bừng, quyền đầu nắm chặt, cả giận nói: "Lão hoạn nô Vương Nhạc này chết thực sự quá tiện nghi, Tần Kham nên lăng trì hắn mới đúng."
"Bệ hạ, ngài từ lúc đăng cơ tới nay phải chịu nhiều sự ủy khuất như vậy từ nội ngoại đình, chính là vì trong ti lễ giám không có một tri kỷ nô tài nào trông nom cho ngài, ngài nghĩ lại xem, nếu ti lễ giám chưởng ấn là tâm phúc của ngài, ví dụ như... là lão nô Hầu hạ bên người ngài nhiều năm, nếu có đại thần hạch tội, sớ này tuyệt sẽ không có bất kỳ một quyển nào xuất hiện trên bàn ngài, lọt vào mắt ngài, ngược lại, nếu các đại thần không nghe lời, chọc cho ngài phiền, chỉ cần bệ lườm một cái, lão nô sẽ âm thầm trút giận cho ngài, bệ hạ ngài cảm thấy thế nào?"
Chu Hậu Chiếu nhíu mày trầm ngâm nói: "Vậy... Trẫm nên để ai làm ti lễ giám chưởng ấn này đây?"
Mười sáu ánh mắt của tám lừa lập tức đỏ như con thỏ, mười sáu cặp đầu gối đồng thời mềm nhũn, kết quả động tác của Lưu Cẩn nhanh nhất, bùm một cái quỳ xuống đất, dập đầu ba cái với Chu Hậu Chiếu.
"Lão nô hầu hạ bệ hạ gần mười năm, biết rõ bệ hạ ghét gì, thích gì, lão nô bất tài, nguyện phân ưu vì bệ hạ, giúp bệ hạ trèo chống nội đình Đại Minh, nếu lão nô ngày sau khiến bệ hạ có nửa phần không vui, nguyện nghển cổ trước thềm của bệ hạ."
Chu Hậu Chiếu có chút do dự, nghĩ nghĩ, rồi bỗng nhiên vỗ đùi: "Đúng rồi, ta bảo Tần Kham đến chưởng ấn ti lễ giám."
Lưu Cẩn nước mắt sắp rơi rồi: "Bệ hạ... Tần đại nhân thà chết không cắt, nhưng lão nô thì khác, lão nô cắt rồi."
Chu Hậu Chiếu ngây ra, thất vọng thở dài: "Cát với không cát có trọng yếu như vậy không? Thôi, Lưu Cẩn, ti lễ giám do ngươi dẫn dắt đi vậy."
Lưu Cẩn lão lệ tung hoành, dập đầu thật mạnh, nức nở nói: "Lão nô. . . Nguyện phân ưu cho bệ hạ."