Tần Kham mỉm cười, Thọ Ninh Hầu cuối cùng vẫn ghi lời nói của mình trong lòng, cho nên mới viết một câu giống như thể hiện nhân cách của mình như vậy, hắn đã bắt đầu suy xét dụng ý bệ hạ phái Cẩm Y vệ bảo hộ hắn, bắt đầu hoài nghi đồng lõa có phải thật sự có tâm tư diệt khẩu hắn hay không, vì thế mới vội vàng phóng ra con bồ câu này.
Đáng tiếc bồ câu bi tráng vừa bay ra khỏi hầu phủ đã bị tên sát tài Đinh Thuận này bắn chết, thật sự không đáng cho Thọ Ninh Hầu và con bồ câu này.
Đinh Thuận thấy Tần Kham từ trên đùi bồ câu gỡ xuống tờ giấy thì không khỏi sợ hãi. Chỉ vào bồ câu lại chỉ vào hầu phủ: "Đại nhân, Thọ Ninh Hầu hắn... con bồ câu này, đồng lõa án diêm dẫn..."
Tần Kham thu hồi tờ giấy, hung hăng mắt lườm Đinh Thuận đang nói năng lộn xộn: "Không cần ngươi nhắc nhở, ta biết là thế nào."
"Đại nhân, con bồ câu này là Thọ Ninh Hầu phóng ra, nó..."
"Nó rất béo." Tần Kham thản nhiên nói.
"hả?"
"mang nó đi hầm, để ta nhắm rượu, ngay trước cửa hầu phủ." Tần Kham phân phó.
"Vâng..."
...........
Sáng sớm, Thọ Ninh Hầu chuẩn bị ra cửa tản bộ, vừa ra cửa phủ, liền nhìn thấy Tần Kham và một đám Cẩm Y vệ đang tụ tập trước cửa. Tần Kham vẻ mặt hưởng thụ nhấm rượu, trong nồi canh sôi sùng sục, một con bồ câu trần truồng đang lăn lộn, chết không nhắm mắt, ở một góc cửa hầu phủ, rải rác lông chim nhìn quen quen.
Thọ Ninh Hầu khinh miệt liếc một cái, vừa cất bước thì động tác bỗng nhiên khựng lại, tiếp theo xoay người. Bình tĩnh nhìn chăm chú lông chim trên đất và bồ câu trong nồi, mãi lâu sau không nói gì, sắc mặt lại càng lúc lúc khó coi.
Tần Kham cười có chút ngại ngùng: "Tối hôm qua bắt được bồ câu tươi, bổ lắm, Hầu gia có muốn thử chút không?"
Thọ Ninh Hầu chỉ vào Tần Kham, giãy nảy lên: "Ngươi, ngươi.... Con mẹ nó."
Sắn tay áo chuẩn bị động thủ, Tần Kham lạnh lùng lườm một cái, khí thế của Thọ Ninh Hầu biến mất, oán hận chỉ vào Tần Kham, Tức giận đến cả người run run.
"Giỏi, giỏi lắm..."
Thọ Ninh Hầu hầm hầm quay đầu trở về phủ.
Ban đêm, năm con bồ câu bất khuất từ trong hầu phủ hầu phủ cất cánh bay ra.
Tần Kham nhìn bầu trời đêm, thở dài: "Hầu gia không khỏi quá mức cẩn thận rồi, hắn chẳng lẽ không biết ta đã ăn chán bồ câu rồi à?"
Đinh Thuận cười nói: "Đại nhân, thuộc hạ bỗng nhiên phát hiện, chó phủ Thọ Ninh Hầu cũng có vài phần tư sắc..."
Tần Kham gật gật đầu: "Thịt chó rất bổ, nên thử một lần..."
Chăm chú nhìn bầu trời đêm tối đen, Tần Kham trầm ngâm hồi lâu, chậm rãi nói: "Đinh Thuận."
"Có thuộc hạ."
"Ngươi đi theo ta đã bao lâu rồi?"
"Đại nhân, thuộc hạ từ khi ngài vào làm bách hộ thành đông Nam Kinh đã bắt đầu theo ngài, đã một năm rưỡi rồi."
Tần Kham có chút buồn bực thở dài: "Một năm rưỡi, mới chỉ từ bách hộ lên tới Thiên hộ, rất không có tiền đồ."
Đinh Thuận có một loại xung động muốn khóc: "Đại nhân, ngài khiêm tốn quá đấy."
Một người trẻ tuổi hơn hai mươi, vừa vào Cẩm Y vệ đã làm bách hộ, trong thời gian một năm rưỡi thăng lên Thiên hộ, người bên ngoài cả đời cũng không bước qua được khoảng cách này, hắn chỉ tốn một năm rưỡi thời gian, càng không nói tới hiện giờ đại nhân đã được Cẩm Y vệ Mưu Chỉ huy sứ coi là tâm phúc, giao tình sâu đậm với đông cung Thái tử, được hoàng đế bệ hạ coi trọng...
Thế này nếu còn bảo là không có tiền đồ, người bên ngoài chẳng phải là nên đâm đầu vào tường mà chết để tạ tội với thiên hạ ư?
"Không phải khiêm tốn, ta vẫn chưa phát đạt, cho nên Đinh Thuận, đám lão đệ huynh từ Nam Kinh đã đi theo ta, ta tạm thời không cho các ngươi được tiền đồ phú quý, có điều các ngươi phải có lòng tin với ta, phải tin tưởng thực lực của ta..." Tần Kham ngẩng đầu, nhìn thương khung bao la, trong mắt lấp lánh quang hoa: "Tương lai ta nhất định sẽ đầu người rơi xuống đất."
Đinh Thuận ngây người một chút, tiếp theo thì hét lên: "Đại nhân."
"...Ấy nhầm, là nhất định sẽ có ngày trở nên nổi bật." Tần Kham mặt không đổi sắc sửa lại.
Đinh Thuận xanh mặt, ôm ngực ngồi phệt xuống đất.
"Ngại quá, làm ngươi sợ rồi... chỉ là nói nhầm thôi mà."
Đinh Thuận lau mồ hôi lạnh, thở hổn hển: "..."
Trong bóng đêm, con ngươi Tần Kham lộ ra quang mang khó lường: "Đinh Thuận, có dám làm một chuyện vô pháp vô thiên cho ta hay không?"
Tình tự của Đinh Thuận rõ ràng đã bình tĩnh hơn, thong dong điềm tĩnh nói: "Đại nhân, thuộc hạ đã vì ngài mà làm rất nhiều chuyện vô pháp vô thiên rồi."
Tần Kham ngẫm lại thấy cũng đúng, từ bí mật bắt phụ tá Ninh vương Trần Thanh Nguyên, đến khi Hán Vệ đánh nhau bí mật đốt nhà Cẩm Y vệ Thiên hộ và Lý Đông Dương, lại tới bí mật xử trí thái giám trấn thủ Tuyên phủ Lưu Thanh. Những chuyện không dám để ai biết của Tần Kham cơ hồ tất cả đều là Đinh Thuận làm giúp.
Từ sự thật Đinh Thuận hiện giờ vẫn sống yên ổn, không bị giết diệt khẩu, chứng minh đầy đủ Tần Kham là người thiện lương, là chính nhân quân tử.
Vỗ vai Đinh Thuận, Tần Kham hạ thấp giọng nói: "Tìm mấy huynh đệ, ngươi giúp ta làm một chuyện vô pháp vô thiên."
Trước đại môn phủ Thọ Ninh Hầu, hai đạo nhân ảnh ghé vào nhau thì thầm to nhỏ. Một tấm lưới lớn vô hình, bị một Cẩm Y vệ Thiên hộ nho nhỏ lặng lẽ tung ra ngoài.
Sau ngọ triều, các quan viên tốp năm tốp ba rời khỏi đại điện hoàng cung, đều về nha môn hoặc là về phủ.
Trong một quá trà rất bình thường trong Kinh sư, mấy quan viên mặc thường phục ngồi trên lầu hai, ai nấy nhắm mắt vuốt râu, khí độ ung dung, giống như đang ngủ.
Không khí rất nặng nề. Mọi người đều không nói gì, nhưng vẻ mặt của mỗi người đều rất khó coi.
Thật lâu sau, Lễ bộ Tả thị lang Lý Kiệt phá vỡ trầm mặc, lắc đầu thở dài: "Các vị đại nhân, chuyện càng ngày càng khẩn bách, hôm nay chúng ta mạo hiểm tụ hội, các đại nhân không thể cứ không nói gì, chúng ta ra kế sách đi."
Mấy vị ngồi đây đều là quan to trong triều, bọn họ là Công bộ Hữu thị lang Hộ bộ Tả thị lang Lý Tỳ, Đô Sát viện Hữu phó đô thiên sự Phó Kỷ, còn có một vị ngồi ở chủ vị, mắt nửa nhắm nửa mở, rõ ràng chính là Bảo Quốc công Chu Huy, nắm ba ngàn doanh kiêm Hữu quân Đô đốc phủ sự.
vừa mở miệng, ánh mắt mọi người lập tức nhìn về phía Chu Huy.
Vuốt râu vuốt râu, uống ngụm trà rồi chậm rãi nói: "Các vị đều là người trải qua sóng gió, một Thiên hộ nho nhỏ tra án, không ngờ khiến các vị kích động tới hư vậy, sóng gió những năm nay trải qua uổng phí hết cả."
Lý Kiệt cười khổ nói: "Một tiểu Thiên hộ thì chúng ta đâu có để vào mắt? Nhưng Quốc Công gia à, sau lưng hắn chính là hoàng đế bệ hạ, thái độ của hắn rất có khả năng là thái độ của bệ hạ, chúng ta sao có thể không hoảng hốt?"
Vừa nói đến hai chữ Bệ hạ, mọi người không khỏi run lên. Sắc mặt càng khó coi.
Vẻ mặt Chu Huy rõ ràng cũng có chút khó hiểu, ngưng thần chậm rãi nói: "Thiên hộ họ Tần kia, mấy ngày nay hắn tra xét được gì rồi?"
Lý Kiệt lắc đầu: "Kỳ quái Nhất chính là ở đây, hắn chẳng tra gì cả, một mật thám cũng không phái ra. Ngược lại cả ngày bảo hộ bên cạnh Thọ Ninh Hầu..."
Chu Huy nhíu mày lẩm bẩm nói: "Cả ngày bảo hộ bên cạnh Thọ Ninh Hầu? Thọ Ninh Hầu có gì mà phải bảo hộ? Người này có dụng ý gì?"
"Chẳng lẽ hắn muốn ly gián chúng tavà Thọ Ninh Hầu?" Lý Kiệt đoán.
Chu Huy lắc đầu: "Căn bản không thể, Thọ Ninh Hầu tuy là tiểu nhân, nhưng hắn nhận biết được lợi hại, nếu hắn khai chúng ta ra, cũng cũng chẳng có được nửa điểm lợi ích, việc này liên quan tới rất nhiều quan viên trong triều, thanh danh của Thọ Ninh Hầu dĩ nhiên đã tởm lởm lắm rồi, toàn nhờ thân phận quốc cữu và hoàng hậu bảo vệ, nếu khai ra chúng ta, hắn ở kinh thành sẽ càng từng bước khó đi, hắn chắc sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn tới vậy đâu."
"Nhưng Thọ Ninh Hầu hôm qua dùng bồ câu đưa tin, trong ngôn ngữ đã có chút ý tứ không tín nhiệm chúng ta."
Chu Huy cười khẩy: "Hắn không tín nhiệm chúng ta có thể lý giải, chỉ cần chúng ta không làm chuyện bất lợi cho hắn, hoài nghi của hắn tất nhiên sẽ dần dần tiêu trừ."
Sau khi Trải qua phân tích của Chu Huy, vẻ mặt lo lắng của mọi người dần dần dãn ra.
Chu Huy cười nói: "Chỉ cần chúng ta bền chắc như thép, người bên ngoài cho dù là bệ hạ, cũng đừng hòng làm án này tới cùng, Lý Tỳ, ngươi là Hộ bộ Thị Lang, ngươi ở trong Hộ bộ tìm mấy chủ sự, tư khố lung tung đem làm kẻ chết thay, Phó , ngươi ở Đô Sát viện phát động một số ngôn quan gửi thêm tấu chương, bức bệ hạ mau chóng xử quyết mấy kẻ chết thay đó, kẻ chết thay chết rồi, án này sẽ gió êm sóng lặng, bệ hạ muốn tra cũng chẳng có cớ."
Phó Kỷ, Lý Tỳ hai người chắp tay nghe lệnh.
Chu Huy vuốt râu, lẩm bẩm nói: "Còn cái tên Thiên hộ họ Tần kia, cứ ở mãi bên cạnh Thọ Ninh Hầu cũng không hay, vạn nhất để hắn mê hoặc Thọ Ninh Hầu tới tâm thần đại loạn, sẽ là một chuyện phiền toái."
Thở dài, trong mắt Chu Huy hiện lên một tia lệ mang, cười lạnh: "Người nọ là tai họa, nên sớm trừ đi."
Giết quốc cữu, Chu Huy không có lá gan lớn như vậy, hắn biết sẽ có hậu quả như thế nào, nhưng giết một Thiên hộ, Bảo Quốc công gia không hề có áp lực.