Lưu Cẩn vẻ mặt ngây đơ như bị sét đánh, đôi mắt híp mở thật to, sắc mặt từ đỏ thành trắng, từ trắng thành xanh.
"là tên ác tặc đó làm!" Lưu Cẩn bỗng nhiên giậm chân thật mạnh.
Tiếp theo thì phẫn nộ tới cực độ, và một tia hối hận không dễ phát hiện, Lưu Cẩn run giọng nói: "Người đâu, Mau! Lệnh cho chế tạo cục ngừng sản xuất pháo Phật Lãng Cơ, còn nữa, đuổi theo Lưu Đại Hạ, mời hắn về triều tiếp tục, tiếp tục. . ."
Nói tới đây, ngay cả bản thân Lưu Cẩn cũng không nói được nữa.
Trương Thải thở dài: "Pháo Phật Lãng Cơ Lưu công độc đoán, vì lượng sản nó thậm chí đình trượng mấy tên đại thần phản đối kịch liệt nhất, nếu như cho dừng sản xuất, Lưu công thay đổi xoành xoạch như thế thì uy nghiêm ở đâu? Mời Lưu Đại Hạ quay lại càng không thể, đó là thánh chỉ ân chuẩn hắn trí sĩ hồi hương, há có thể nói sửa là sửa? Lưu công, thừa nhận đi, chúng ta, thua một bàn rồi."
Lưu Cẩn thất hồn lạc phách ngồi xuống góc giường, bộ dạng đắc chí mãn ý vừa rồi mất sạch, một loại cảm giác tức giận và hối hận như nhấn chìm hắn, không biết qua bao lâu, Lưu Cẩn bỗng nhiên từ ghế trên nhảy dựng lên, nhìn lên xà nhà ti lễ giám rồi rống to: "Tần Kham! Tần Kham! Ngươi phải lừa Tạp gia bao nhiêu lần thì mới chịu bỏ qua? Đủ chưa? Hả? Ngươi thấy đủ chưa?"
Chưa đủ, còn lâu mới đủ.
Sinh mệnh chưa hết thì chưa dừng lừa người.
Đối với Tần Kham mà nói, đạt được mục đích là điều duy nhất hắn cần phải nghĩ, còn quá trình và thủ đoạn trong đó thì không có gì phải kiêng kỵ.
Một người ngay cả mộ tổ nhà người khác cũng dám đào, bàn điểm mấu chốt đạo đức và hạn cuối làm người với hắn không khỏi có cái hiềm đàn gảy tai trâu.
Lưu Đại Hạ trí sĩ dẫn văn võ cả triều xôn xao, nội dung thánh chỉ tất nhiên cũng bị người hữu tâm tiết lộ ra ngoài, lần này các đại thần rất phẫn nộ, nhưng không trách Chu Hậu Chiếu.
Chuyện Lưu Cẩn bị con trai của Lưu Đại Hạ làm nhúc sớm đã truyền khắp kinh sư, các đại thần lăn lộn trong triều đình nhiều năm, cũng không phải là kẻ ngốc, mọi người rất rõ ràng, bức Lưu Đại Hạ trí sĩ rõ ràng là bút tích của Lưu Cẩn.
Thế là, tổ tông mười tám đời của Lưu công công lại một lần nữa bị đại thần cả triều nhắc tới nhiều lần, đương nhiên, phương thức nhắc tới không nhã nhặn gì cho lắm, thân thuộc nữ tính trong các tổ tông càng xui xẻo, không biết bị bao nhiêu người lôi ra cùng với nguyện vọng mãnh liệt được phát sinh quan hệ siêu thuần khiết.
Nói tóm lại, Lưu Cẩn lần này gánh oan rất nghiêm trọng.
Tháng mười một Chính Đức nguyên niên, Lưu công công thẹn quá hóa giận cuối cùng không nhịn được, lệnh cho Tây Hán bắt mấy vị đại thần đại biểu dẫn đầu nhục mạ hắn vào chiếu ngục, ngày thứ hai trượng tễ ở ngọ môn, quần thần lòng đầy căm phẫn lúc này mới dần dần ngừng lại, mà mâu thuẫn của nội đình và ngoại đình, từ sau chuyện này cũng càng gay gắt, không thể điều hòa.
Lưu Cẩn chịu hiệt, có oan mà không nói được, cơn tức cũng không biết trút vào đâu, ti lễ giám liên tục mấy ngày nằm dưới áp lực lớn, thái giám hoạn quan lớn nhỏ cẩn thận như đi trên băng mỏng, dù là như vậy, mấy hoạn quan không cẩn thận phạm sai lầm bị Lưu Cẩn đang tức giận đánh chết tại chỗ.
Khu vực săn bắn hoàng gia ở ngoại ô phía bắc kinh sư
Bùm!
Một tiếng súng nặng nề vang lên, một con chim trĩ đang bay trong rừng rơi xuống, run run mấy cái rồi cuối cùng hồn về ly hận thiên.
Lưu Cẩn cười nịnh, liên tục khen: "Thương pháp của Bệ hạ càng ngày càng tinh tiến."
Một võ sĩ cấm cung giục ngựa tiến lên, nhặt chim trĩ rồi giơ về phía Chu Hậu Chiếu ở xa xa, hô to Bệ hạ uy vũ, tự tay bắn chết được một con chim."
Vô số quân sĩ lớn tiếng hò hét.
Chu Hậu Chiếu Một thân nhung trang cười hì hì, cũng chẳng buồn để ý tới đám người Lưu Cẩn Cốc Đại Dụng vỗ mông ngựa như thủy triều. Sau khi ra lệnh cho thị vệ tiếp tục nhồi thuốc lắp đạn thì Đem súng vứt cho Tần Kham.
"Tần Kham, ngươi cũng bắn một phát đi, hai ta so xem hai săn được nhiều hơn."
Tần Kham cúi đầu nhìn súng trong tay, khó xử nói: "Bệ hạ. Thần là người đọc sách. Rất nhã nhặn. . ."
"Lắm lời." Chu Hậu Chiếu trừng mắt: "Thường ngày ở trước mặt các đại thần giả vờ nhã nhặn thì cũng thôi đi, chúng ta quen nhau lâu thế rồi, ai chả hiểu nhau? Giả vờ nhã nhặn trước mặt trẫm Quả thực là khi quân!"
Thấy thần thái thân mật khi nói chuyện với Tần Kham của bệ hạ, Lưu Cẩn chép chép miệng, tư vi giấm chua quen thuộc đột nhiên sinh ra.
Nghiệt súc này rốt cuộc đánh thuốc gì cho bệ hạ mà khiến bệ hạ sủng tín như vậy? Thật không thể nghĩ ra.
Tần Kham thở dài: "Sao lại là giả vờ? Rõ ràng f nhã nhặn thật, quân tử không đành lòng sát sinh, cái này là vô nhân đạo..."
"Còn giả vờ, giả vờ nữa."
"Được rồi, bệ hạ, bắn chi bắn hươu thì có gì đâu, chẳng có gì thú vị, hay là đổi cách chơi khác đi."
Chu Hậu Chiếu mắt sáng lên: "Có trò gì mới à?"
"Có." Ánh mắt Tần Kham thoáng nhìn về phía Lưu Cẩn, khóe miệng phác ra một nụ cười xấu xa.
Trong lòng Lưu Cẩn rất căng thẳng, thầm cảnh giác.
Không ổn! Nghiệt súc này sắp giở ám chiêu!
"Nói nhanh lên!" Chu Hậu Chiếu hứng trí bừng bừng.
Tần Kham nháy mắt mấy cái, cười nói: "Không bằng nhờ Lưu công công ủy khuất một chút, đặt một quả táo trên đỉnh đầu rồi bước ra xa trăm bước, bệ hạ và thần thay phiên nhau bắn, ai bắn trúng quả táo thì người đó thắng."
Lưu Cẩn sợ, mặt già trắng bệch.
Càng làm hắn kinh hãi đảm chiến là, Chu Hậu Chiếu vuốt cằm bắt đầu trở nên trầm ngâm, tựa hồ hơi động lòng với đề nghị của Tần Kham.
Hai đầu gối mềm nhũn, Lưu Cẩn run run bi phẫn nói: "Bệ hạ!"
Bắn trúng quả táo thì thắng, nhưng nhỡ không bắn trúng thì sao? Bên dưới quả táo là đầu của Tạp gia đó thằng chó!
Chu Hậu Chiếu cuối cũng vẫn bỏ qua đề nghị không được lý trí cho lắm này, tuy rằng hắn rất có lòng tin đối với thương pháp của mình, nhưng thương pháp của Tần Kham thì...
Tần Kham có chút thất vọng bĩu môi, minh quân nên nạp trung gián, biết nghe lời phải, hắn sao chẳng đáp ứng?
Không nhìn vẻ mặt phẫn nộ tới nổi gân xanh của Lưu Cẩn, Tần Kham thở dài, giục ngựa đuổi theo Chu Hậu Chiếu.
Hai con tuấn mã đi song song, thỉnh thoảng nghiêng đầu nói chuyện, Chu Hậu Chiếu ngồi trên lưng ngựa, phóng mắt nhìn khu vực săn bắn rộng lớn, hít sâu một hơi, nói: "Tần Kham, trẫm. . . Không muốn sống trong cung."
Tần Kham ngẩn người, mím môi không trả lời.
Chu Hậu Chiếu lẩm bẩm: "Trong cung rất vắng vẻ, đặc biệt cung Càn Thanh mà trẫm ở càng lạnh lẽo tới thấu xương, trẫm cả ngày ở trong căn nhà lớn đó, sắp điên tới nơi rồi, vừa nhớ tới phụ hoàng là băng hà trong tòa điện đó, trong lòng trẫm liền cảm thấy đặc biệt khó chịu. . ."
"Bệ hạ là minh quân chí hiếu, tiên đế đi về cõi tiên được gần hai năm rồi, chắc là đã xếp vào hàng thần tiên rồi, bệ hạ nén bi thương."
Chu Hậu Chiếu thở dài: "Không chỉ như vậy, trẫm đối với tất cả trong hoàng cung đều thất vọng vô cùng, mẫu hậu và Thái Hoàng Thái hậu cả ngày tu đạo tụng kinh, không hỏi thế sự, mà hoàng hậu thì lại rất hay ghen, mấy ngày trước Lưu Cẩn tìm mấy vị nữ tử vào cung cho trẫm, trẫm muốn sủng hạnh các nàng, nhưng hậu không biết là có tật xấu gì, khi thái giám kính sự phòng xin ấn, hậu lại nổi giận, chẳng những không chịu đóng dấu, ngược lại mắng các thái giám một trận, mà mấy ngày sao, mấy mỹ nữ Lưu Cẩn hiến cho trẫm tự dưng biến mất khỏi cung, chẳng biết là còn sống hay chết rồi, lại càng không biết là ai đứng sau sai khiến..."
Chu Hậu Chiếu nói xong trên mặt bỗng hiện lên vẻ giận dữ, cười lạnh nói: "Trẫm mặc dù trẻ tuổi, nhưng cũng không phải kẻ ngốc, không ai được coi trẫm là thằng ngốc mà hồ lộng, hoàng hậu trong lòng nghĩ gì, trẫm minh bạch hết, trẫm cố tình không viên phòng với nàng ta, trẫm để nàng ta ở một ình, sống như vậy cả đời, tương lai nhi tử người thứ nhất, nhi tử thứ hai của trẫm, bất luận có bao nhiêu con trai cũng chẳng dính dáng gì tới nàng ta, nàng ta đố kỵ trẫm sủng hạnh nữ tử khác, trẫm dứt khoát không ở trong cung mà dọn ra ngoài, muốn sủng hạnh ai thì sủng hạnh, căn cản cũng chẳng cần quan tâm nàng có đồng ý hay không. . ."
Nghe những bí mật trong cung này, Tần Kham nhíu mày lắc đầu, chuyện trong cung, Chu Hậu Chiếu sẽ không vô duyên vô cớ nói với hắn, nói ra cũng là để trưng cầu ý kiến của mình, kiếp trước tr sách sử chỉ nói Chu Hậu Chiếu hoang dâm vô độ, ngu ngốc hoang đường, nhưng chưa từng nhắc tới thì ra hoàng đế không ngờ cũng có rất nhiều nỗi khổ như vậy.
Lờ mờ minh bạch Chu Hậu Chiếu tiếp theo sẽ nói gì, Tần Kham trầm mặc một lát, chắp tay nói: "Ý tứ của Bệ hạ là..."
"Trẫm muốn xuất cung sống chỗ khác, ở ngoài cung lập một phòng khác, tên cũng nghĩ sẵn rồi, gọi là "Báo phòng" !"