"Mời một trăm người vui, không bẳng hóa giản ân oán của một người: Mong vinh trăm ngàn chuyệ, không bằng miễn xấu một chuyện."
Hoằng Trì đế mày nhíu càng lúc càng sâu, sắc mặt cũng cực kỳ khó coi giống như Lưu Kiện.
Cho đến khi đọc câu "Khương nữ bất thượng duyên hoa, tự sơ mai chi ánh đạm nguyệt; thiện sư bất lạc không tịch, nhược bích chiểu chi thổ thanh liên." Hoằng Trì đế cuối cùng cũng hung hăng ném bản thảo lên bàn, cả giận nói: "Thằng nhóc này thật quá đáng! Đây là một đứa trẻ con mười lăm tuổi có thể viết ra à? Coi trẫm và chư vị tiên sinh là kẻ ngốc hết ư?"
Lý Đông Dương từ trên bàn tiếp lấy bản thảo, cẩn thận đọc một lần, càng đọc thần sắc càng khiếp sợ, tiếp theo thì cười chua sót: "Nếu đây thật sự là Thái tử viết, chúc mừng bệ hạ có một đứa con rồng được thánh nhân tác thế, Túc Kham cảm thấy rất an ủi."
Hoằng Trì đế lườm hắn một cái, nói: "Tây Nhai tiên sinh (Tự của Lý Đông Dương) sao lại nói móc trẫm? Nhi tử của trẫm có mấy cân mấy lạng, chẳng lẽ trẫm và các ngươi không rõ sao?"
Lý Đông Dương cười cười, cúi đầu nhìn bản thảo, lắc đầu thở dài: "Bất luận tác giả là ai, chỉ luận sự sâu sắc và rộng lượng đối với nhân tình thế sự, lão thần này đã không bằng một phần vạn, hổ thẹn."
Trong điện hai Đại học sĩ còn lại là Lưu Kiện và Tạ Thiên cũng lắc đầu cười khổ, lĩnh ngộ của Đại học sĩ đương triều đối với sách thánh hiền và văn vẻ đạo đức tất nhiên vượt qua người đọc sách bình thường rất nhiều, bằng không lấy gì để người đọc sách trong thiên hạ kính phục, lấy gì để gánh cái danh xưng "Học sĩ"? Nhưng mà Thái căn đàm này không biết là sáng tác của người nào, lại đẩy bọn họ ra mấy con phố, có thể đem đạo lý của thánh hiền dùng thủ pháp thông tục viết, hơn nữa câu đối tinh tế, dàn ý cao xa, ý cảnh thông tục nhưng không mất đi vẻ tao nhã, văn tự như vậy, ba vị Đại học sĩ để tay lên ngực tự hỏi cũng không viết ra được.
Khâm phục thì khâm phục, nhưng sắc mặt của Hoằng Trì đế và ba vị Đại học sĩ lại hết sức ngưng trọng.
Bọn họ là nhân vật chính trị, không phải người đọc sách thuần túy, chấp chưởng quyền bính thiên hạ Đại Minh, có một số việc không thể không nghĩ sâu xa một chút.
Tác giả này rốt cuộc là ai? Hắn đưa bà is cho Thái tử điện hạ là có mục đích gì? Rõ ràng là một tác phẩm xuất sắc có thể lưu danh thiên cổ, lại hào phóng để Thái tử đóng tên, là muốn mượn thứ này để được sủng ái, hay là ý đồ mê hoặc đông cung, mong ngày tiến thân?
Thiên gia không có việc tư, đông cung không phải việc nhỏ, Hoằng Trì đế và các Đại học sĩ không thể không nghiêm túc đối đãi.
Hoằng Trì đế nghiêm mặt vỗ long án: "Điều tra! lệnh Hán Vệ tra cho trẫm, nhất định phải điều tra ra người này! Trẫm phải biết ý đồ tiếp cận Thái tử của hắn là gì!"
Long nhan tức giận, nội các xôi xao, cấm cung Hán Vệ xuất động hết, bắt đầu điều tra tất cả nhân vật từng xuất hiện bên cạnh Thái tử, tất cả hành động là nhanh chóng nhưng bí mật, việc này trước khi chưa có kết quả thì không thể kinh động tới đông cung Thái tử, đây là ý chỉ của Hoằng Trì đế.
Tần Kham là lão sư tốt, đáng tiếc Chu Hậu Chiếu là đệ tử ngốc.
Chu Hậu Chiếu không biết gì cả, vẫn đắc ý dào dạt không thôi, đắm chìm trong mộng đẹp mình đã thành tiểu thánh nhân mới ra lò của Minh triều tới không thể tự kềm chế.
Tần Kham cũng không hay biết gì, tuy rằng hắn là Cẩm Y vệ Thiên hộ, nhưng Hoằng Trì đế ra lệnh tất cả hành động phải tiến hành bí mật, Tần Kham là cấp bậc Thiên hộ không có tư cách biết.
*********
Trong sương phòng chủ nộ viện Tần phủ, lại truyền đến tiếng kinh hô vừa xấu hổ vừa giận dữ của Đỗ Yên, và tiếng cười tà ác trầm thấp của một vị chính nhân quân tử nào đó đang không thể kiềm chế được.
Tần Kham buông Đỗ Yên ra, thần sắc vẫn cười tủm tỉm, giống như đang hồi vị cảm giác mềm mại và co dãn ở cặp mông thơm của nàng ta.
Ừ, mùa đông lạnh đánh bà nương, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi.
Đỗ Yên ôm mông nhảy ra thật xa, vừa thẹn lại vừa giận, oán hận lườm hắn: "Tướng công vì sao lại đánh ta?"
"Bởi vì nàng phạm gia pháp."
" Gia pháp gì?"
"nàng chẳng lẽ quên ngày hôm qua đánh người à?" Tần Kham nghiêm nghị.
Đỗ Yên nghẹn lời: "..."
"Nương tử, vi phu đánh ngươi, ngươi có phục không?"
Đỗ Yên oán hận lườm hắn một cái: "Đăng đồ tử, đừng tưởng ta không biết tâm tư quỷ của ngươi, đánh ta là giả, khinh bạc ta mới là thật."
Tần Kham cười cười thở dài: "Tướng công khinh bạc nương tử, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa, cho dù nàng tới đi nha môn kêu oan cáo trạng cũng không làm gì được ta."
Đỗ Yên cười một tiếng, hai má hồng như ánh nắng chiều, không biết là xấu hổ hay là vui mừng, hay là bị giường ấm trong phòng hun cho đỏ hây hây.
"Hôm qua ba người bị ta đánh, là người quen của tướng công à?"
"Không tính là quá quen."
"Ừ..." Đỗ Yên gật đầu, có chút đăm chiêu: "Thằng nhóc đó thật đáng ghét, nếu tướng công không thân, lần sau thấy hắn, lại đánh hắn thêm một trận."
Tần Kham toát mồ hôi lạnh, rất nghiêm túc nhìn chằm chằm Đỗ Yên: "Nương tử nhớ kỹ, lần sau nhìn thấy đứa bé đó, tốt nhất nên khách khí một chút, không nói tới để nó tự nhiên như ở nhà, nhưng ít nhất cũng đừng để nó gặp phải chuyện gì..."
Đỗ Yên nháy mắt mấy cái: "Hắn là ai?"
"Chạm và hắn một ngón tay cũng khiến chúng ta bị xét nhà diệt tộc..."
Khi Vợ chồng đang trò chuyện việc nhà, quản gia ở ngoài cửa ánh trăng nội viện gọi khẽ: "Lão gia, đứa bé hôm trước bị phu nhân đánh lại tới, đang ở tiền đường chờ, lão gia có gặp không?"
Đỗ Yên nhướn mày, ngửa mặt lên trời cười lạnh hai tiếng, lời cảnh báo vừa rồi của Tần Kham nàng ta đã lập tức ném lên chín tầng mây.
"Tới báo thù à? Ta kiểu gì cũng phải đánh cho cha hắn phải người đầu bạc tiễn người đầu xanh..."
Tần Kham tay mắt lanh lẹ ngăn cản nàng ta lại ngay, nguy hiểm thật, độc đinh ngàn khoảnh của Chu gia thiếu chút nữa thì bị chủ mẫu của Tần gia một cước giẫm chết..."
Chu Hậu Chiếu khẳng định là đứa nhỏ nhớ đòn, lần trước sau khi chịu giáo huấn sâu sắc, lần này đăng môn rõ ràng nhã nhặn hơn rất nhiều, nhất cử nhất động rất theo quy củ, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc bình phong sau triều đường, vẻ mặt lo sợ bất an, tư thế tùy thời trốn chạy.
Tần Kham thi lễ với Chu Hậu Chiếu, nói: "Thái tử điện hạ hôm nay lại quang lâm hàn xá, hàn xá trên dưới như được gội gió xuân..."
"Được rồi được rồi, giả vờ giả vịt cái gì? Trời lại tới nước mũi nổi bong bóng rồi không cần ngươi phải thổi nữa, gió xuân từ đâu tới được?" Chu Hậu Chiếu rất không khách khí ngắt lời hắn, tiếp theo thì mặt mày hớn hở nói: "Tần Kham, biện pháp của ngươi quả thật không tồi, hôm đó Lưu học sĩ giảng bài cho ta, ta đưa Thái căn đàm ngươi dạy ta cho y xem, Lưu Kiện tròng mắt đăm đăm, mấy ngày liền xuân phường nghỉ học, xem ra đám toan nho này cuối cùng cũng minh bạch học vấn của bản cung quả thực sâu không lường được, bọn họ ngượng không dám tới gặp ta, ha ha..."
Tần Kham tròng mắt cũng lồi ra: "Điện hạ đưa cả bản Thái căn đàm cho Lưu học sĩ xem à?"
Chu Hậu Chiếu thờ ơ đáp: "Đúng rồi, ngươi nói cái gì thỉnh thoảng lấy ra một hai câu, ta cảm thấy rất phiền toái, không bằng một lần đưa hết cho hắn, để lão gia hỏa này rung động thật mạnh một lần cho xong..."
Tần Kham cả người kịch chấn, tay chân lạnh lẽo như sắt, sắc mặt xoạt một cái biến thành trắng bệch.
"Tần Kham, ngươi làm sao vậy?"
Khuôn mặt Tần Kham run run, lẩm bẩm nói: "Điện hạ, thần chỉ sợ không thể trung tâm với chủ..."
"Vì sao?"
"Bởi vì thần bỗng nhiên định dẫn cả nhà đông độ Nhật Bản. . . ."
Chu Hậu Chiếu ngạc nhiên: "Có ý gì?"
"Nói đơn giản, thần muốn chạy trốn..."
Vừa dứt lời, trước cửa Tần phủ bỗng nhiên ùa ra một đoàn quân sĩ, người cầm đầu án kiếm hét lớn: "Cẩm Y vệ Tần Kham Thiên hộ ở đâu? Bệ hạ có chỉ, lệnh cho Tần Kham hoả tốc vào cung diện thánh, không thể chậm trễ!"