Mấu chốt ở chỗ nắm chắc thời cơ, nếu đổi lại là bình thường, một tiểu phiến dùng đá đập vỡ đầu mình rồi đổ oan cho người khác, Cẩm Y vệ sẽ chỉ lạnh lùng cười nhạo, sau đó thì kéo hắn vào trong chiếu ngục cho thử mười tám loại đại hình, để hắn tăng trưởng hiểu biết, nhìn xem Cẩm Y vệ đánh người có ôn nhu thiện lương như vậy hay không, nếu hắn vận khí tốt còn có thể sống mà ra, nhất định sẽ hận cha mẹ để ra cho hắn cái miệng thối này.
Nhưng mà thời cơ chính xác rồi, biện pháp hãm hại đồng dạng lại khiến Tần Kham khó lòng giãi bày.
Các phiên tử của Đông Hán giống như đã sớm chờ một màn tiểu phiến tự mình hại mình xuất hiện, xoạt một cái chui ra.
Bắt đầu từ năm Vĩnh Lạc thứ mười tám thành lập Đông tập sự hán, Đông Hán đã áp dụng thái độ giám thị liền đối với Cẩm Y vệ, bởi vì trước đó Cẩm Y vệ có một lão đại rất không ra gì, lão đại họ Kỷ tên Cương, người này ở trong tại triều lấy thúng úp voi, quyền lực cơ hồ cùng cấp với Vĩnh Lạc đế, tính là làm Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ rất xuôi gió xuôi nước, có chút ý tứ "Thiên cổ giang sơn, anh hùng vô mịch", vì thế mỗi ngày đều đột phát ý tưởng lạ, muốn thử xem làm hoàng đế có mùi vị gì, kết quả anh hùng tịch mịch bị Vĩnh Lạc đại đế anh minh thần võ chặt ra làm sủi cảo.
Kỷ Cương bị giệt rồi, chuyện vẫn không yên. Vĩnh Lạc Vĩnh Lạc Đa nghi bắt đầu sinh ra sự hoài nghi đối với lòng trung thành của toàn bộ Cẩm Y vệ, thân quân của thiên tử còn dám tạo phản, trẫm còn có thể tin ai? Vì thế Đông tập sự hán đúng thời mà sinh.
Vẫn là thái giám tốt hơn, trong mắt nam nhân bọn họ có chỗ thiếu hụt trí mạng, nhưng trong mắt hoàng đế thì chỗ thiếu hụt này vừa hay là ưu điểm, người đoạn tử tuyệt tôn ai lại ăn no rửng mỡ đi tạo phản? Dùng đám gia nô hoàng gia này giám sát Cẩm Y vệ không đáng tin, chính là ông trời tác hợp.
Chế độ Trăm năm cứ như vậy được truyền xuống, tuy nói trong luật Đại Minh không quy định rõ ràng Đông Hán nhất định áp chế Cẩm Y vệ, nhưng trên danh nghĩa mà nói, Đông Hán quả thật có chức quyền giám thị Cẩm Y vệ.
Giám thị Như thế nào, vậy thì phải xem lý giải ra sao.
Khi nhân vật Thượng tầng không muốn nhiều chuyện, Cẩm Y vệ Cẩm Y vệ cho dù là giết người phóng hỏa bọn họ cũng lười chẳng muốn quản. Một khi cấp trên muốn đưa một cái đinh nào vào chỗ chết, cho dù chỉ huých nhẹ người qua đường một cá, Đông Hán cũng có thể đem trắng biến thành đen, khăng khăng cho rằng ngươi làm người ta tàn phế.
Rất bất hạnh, Tần Kham vừa hay chính là cái đinh trong mắt Đông Hán.
Các phiên tử Vây quanh Tần Kham tay đặt lên chuôi đao, trong ánh mắt lạnh như băng tựa hồ mang theo mấy phần đắc ý sau khi con mồi đã rơi vào bẫy, không nghi ngờ gì nữa, Tần Kham chính là con mồi đó.
Tiểu phiến đầu trọc đầu đầy máu tươi, nằm trên mặt đất rên rỉ, trong miệng vẫn đang thì thào nói muốn cáo trạng, tướng mạo hung ác cộng thêm vẻ mặt ai oán, quái dị nói không nên lời.
Quả thật là bẫy, trong mắt tiểu phiến trông như đao phủ thỉnh thoảng còn lấp lánh hung quang, loại tướng mạo vào nhà cướp của tiêu chuẩn này không ngờ lại chạy ra bán đồ ăn, cũng không ngại không hợp nghề.
Phiên tử Cầm đầu chỉ vào Tần Kham nói: "Chúng ta tận mắt thấy người đánh cho tiểu phiến này đầu be bét má, ngươi chớ có chống chế. Này kẻ bán đồ ăn, ngươi nếu muốn cáo trạng thì đừng tới Nam trấn phủ ti nha môn, Cẩm Y vệ bọn họ quan lại bao che cho nhau, không có kết quả gì đâu, không bằng tới Đông Hán chúng ta, có Hán công anh minh của chúng ta làm chủ cho ngươi, cho dù kiện tới trước mặt tam lão nội các thì cũng sẽ cũng sẽ chủ trì công đạo cho ngươi."
Bốn phía đã có một đoàn dân chúng vây quanh, nghe vậy đều gật đầu khen phải, Đông Hán như lang như hổ hôm nay không ngờ làm chủ cho bình dân, làm một việc thiện, lập tức dẫn tới sự khen ngợi của dân chúng, đồng thời mọi người cũng ném ánh mắt oán giận khinh bỉ về phía Cẩm Y vệ do Tần Kham cầm đầu.
Tần Kham càng minh bạch, đám gia hỏa này là muốn làm lớn chuyện, ầm ĩ càng lớn, cái mạng nhỏ của Tần Kham hắn càng khó giữ, rất nhiều chuyện nhỏ không bắt mắt chính là ở dưới mắt những nhân vật thượng tầng có lòng tô phủ mà trở nên còn lớn hơn trờ, làm cho vô số người vô tội rơi đầu, nổi danh nhất không qua được Dương Nãi Võ và tiểu Bạch Thái thời Mãn Thanh mấy trăm năm sau, một vụ án thông dâm đơn giản, khi nhân vật thượng tầng có lòng nhúng tay, không ngờ liên luỵ tới mấy trăm quan viên mất đầu.
Mấy tên phiên tử Đông Hán đã đỡ tiểu phiến dậy đi ra ngòa, hơn mười tên còn lại thì lờ mờ tạo thành thế bao vây với đám người Tần Kham, nói chuyện rất khách khí, là trắng hay đen thì xin mọi người cùng tới đại đường Đông Hán một chuyến, có điều tay đang đặt lên chuôi đao của bọn họ cứ rục rịch, xem ra Tần Kham nếu nói nửa chữ không thì bọn họ sẽ tái khách khí như vậy nữa.
Sắc mặt Tần Kham có chút tái nhợt, hắn không ngờ mình lại đụng phải loại chuyện này, tương tự như ddngj vỡ đồ sứ kiếp trước, có điều hôm nay có vẻ chết người đây.
Mấy tên Cẩm Y vệ bách hộ không có chủ ý, đều nhìn Tần Kham, mí mắt Tần Kham giật giật, bỗng nhiên giơ vỏ đao lên hung hăng đập vào mặt tên quản sự của Đông Hán.
"Bốp!"
"Động thủ!" Tần Kham hét to.
Các bách hộ Cẩm Y vệ nghe thấy mệnh lệnh, không chút do dự bước về phía trước, giơ vỏ đao lên đánh nhau với các phiên tử Đông Hán, trong chớp mắt trên đường đã lập tức loạn thành một đống.
Trên người Tần Kham cũng trúng mấy đòn, nhịn đau tìm kiếm trong đám người đang quần ẩu, phát hiện một người đầu trọc ở trong đám người đang né trái lách phải, thân thủ dị thường nhanh nhẹn, vẻ tàn tạ đầu đầy máu tươi vừa rồi mất sạch, giống như một con nai con thỉnh thoảng lại thình lình ám toán Cẩm y bách hộ.
Trong mắt Tần Kham bốc lên lửa giận, bỗng nhiên giơ tay chỉ vào tên trọc đó quát to: "Tập trung hỏa lực đánh tên trọc đó trước."
Kinh sư bão cát lớn, một lát sau trên đường như có một trận tro bụi bốc lên, hiện trường rất hỗn loạn, có chút tư thế địch ta khó phân, có điều vừa nghe Tần Thiên hộ nói đánh tên trọc, vậy liền không có áp lực, trong nhiều người như vậy, chỉ đọc có tên trọc là như ngọn hải đăng trong đêm, rất sáng chói, rất bắt mắt.
Vì thế tên trọc gặp bi kịch rồi, vỏ đao quyền cước của gần mười tên Cẩm Y vệ toàn bộ chào hỏi lên người hắn, Tần Kham là đánh vui nhất, biết sao được, hắn rất hận thằng chó này, tai họa hôm nay tất cả đều là tên trọc này gây ra.
Những tiếng bôm bốp liên tục vang lên, sau khi tên trọc hét thảm, liều mạng dùng một tia khí lực cuối cùng bỗng nhiên đứng lên, hét lớn: "Dừng tay."
Mọi người khựng lại.
Trong bụi đất mờ mịt, tên trọc mặt mũi bầm dập nhìn Tần Kham, chảy xuống nước mắt ai oán.
"Có lầm hay không? Vì sao chỉ đánh một mình ta?" Tên trọc bi phẫn khiển trách.
Tần Kham cũng ngây ra: "Đây là lúc trao đổi tâm đắc đánh nhau à?"
Tên trọc gầm lên thê lương, nước mắt chảy ồ ồ: "Thế không công bình!"
Bùm !
Tần Kham một vỏ đao đánh ngất hắn, vẫn chưa hết giận hung hăng đạp thêm một cái.
"Đầu ngươi chói sáng như vậy, mục tiêu rõ ràng như vậy, không đánh ngươi thì đánh? Còn đòi công bình à?" Quay đầu hét lớn: "Trói tên điêu này lại, cho vào chiếu ngục, để hắn nếm thử tư vị công bình chân chính."
Chúng Cẩm y bách hộ đồng thanh ứng tiếng, dứt khoát trói tên trọc lại, hai người một tả một hữu kéo hắn đi.
Bão cát đã nhỏ dần, các phiên tử Đông Hán thấy Cẩm Y vệ không ngờ trói đương sự quan trọng nhất đi rồi, không khỏi ngơ ngác nhìn nhau ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ đã làm qua không ít án tử, đánh nhau lại càng không ít, nhưng chưa từng gặp lần nào thế này, không tranh biện không cãi cọ gì cả, trực tiếp lôi đương sự đi, tên trọc bị đưa vào chiếu ngục, tiếp theo còn biết diễn cá igif?
Cắn chặt răng, phiên tử cầm đầu vung tay lên: "Chúng ta lui! Chuyện này sẽ không để yên đâu."
Tần Kham cười lạnh nhìn họ bỏ đi, trong lòng càng lúc càng trầm xuống.
Phiên tử nói không sai, vừa rồi chỉ là món khai vị, phiền toái thực sự lập tức sẽ tới.
Đêm xuống, phiên tử Đông Hán liên tiếp điều động, trong mấy canh giờ đã tụ tập từ mấy trăm tới hơn một ngàn người, hùng hổ kéo tới Cẩm Y vệ Thiên hộ sở nội thành.
Ánh mắt của vô số đại thần, ngự sử Kinh sư cũng nhìn vào cuộc đấu Hán Vệ trong đêm nay, Kinh vệ đô chỉ huy sứ ti và thái giám giữ ấn nội đình Tiêu Kính liê tiếp hạ tin hỏi Đông Hán và Cẩm Y vệ.
Bóng đêm bình tĩnh, nhưng mưa gió sắp tới.