Không coi ai ra gì đi qua nhị đường, Đông Ứng Long thậm chí như thị uy đứng trước phòng làm việc của Tần Kham cười cười.
Đông Trân lần này là tới để sửa đổi hôn kỳ.
Đông Ứng Long không ngu, hắn sẽ không làm ra chuyện bỏ gốc lấy ngọn, chỉ cần trước tiên cưới Đỗ Yên tới tay, chuyện này mới có thể tính là trần ai lạc định, đối với hắn mà nói, cưới được cô nương xinh đẹp Đỗ Yên này mới là đại sự số một, về phần Tần Kham...
Trong mắt hắn, Tần Kham chỉ là một hạt bụi mà thôi, muốn thổi đi lúc nào cũng được, nhưng hôn kỳ thì phải định trước, nếu không hai người này cứ mỗi ngày tình ngay lý gian, không biết liệu có xảy ra chuyện làm hắn mất mặt hay không.
Đông Trân chỉ có một đứa nhi tử bảo bối này, thường ngày rất yêu chiều, đối với yêu cầu nhi tử đưa ra, Đông Trân đáp ứng rất thống khoái.
Lý do Sửa đổi hôn kỳ rất bá láp, nói là đã tìm thầy bói tính qua rồi, mười tám tháng này cưới, so với ngày vốn định trước là sau ba tháng nữa thì may mắn hơn.
Đỗ Hoành cho dù có chút không nỡ để nữ nhi xuất giá thì vẫn phải gật đầu đáp ứng.
Thứ nhất việc hôn nhân đã sớm định đoạt rồi, sớm muộn gì cũng phải làm, Đông Trân là tri phủ, là người lãnh đạo trực tiếp của hắn, không nhất thiết phải vì việc này mà ngỗ nghịch với hắn, thứ hai... Đỗ Hoành không phải người mù, hắn nhìn ra được, nữ nhi đã động tình đối với Tần Kham, mỗi ngày cứ chạy ra ngoài đi chơi với Tần Kham, Đỗ Hoành cũng thực sự lo lắng nữ nhi và Tần Kham làm ra việc cẩu thả làm nhục gia phong của Đỗ gia, khi đó hắn là tri huyện sẽ không thể ngẩng được mặt lên tại Sơn Âm này, cho nên tình cảm nữ nhân không hợp thời, cứ ép nó trước đi.
Đỗ Hoành thưởng thức Tần Kham, cũng cảm kích Tần Kham, nhưng thân phận của Tần Kham chung quy vẫn là một lạch trời, thích thanh niên nhân này, cũng không có nghĩa là Đỗ Hoành sẽ nhận hắn làm con rể.
Hai bên trò chuyện với nhau rất vui, cho dù có chút gấp gáp, nhưng hai bên cũng không phản đối, ước định mười ngày sau, Đông Đỗ hai nhà kết tình Tần Tấn.
Bất tri bất giác, chín ngày đã qua
Trong chín ngày này, cuộc sống và Tần Kham vẫn chẳng khác gì khi xưa.
Mỗi ngày làm việc trong nha môn, buổi tối thì trở về làm mấy món ăn mới mẻ độc đáo, để tiểu công gia Từ Bằng Cử ăn vui vẻ sung sướng, rồi lại cùng Đường Dần, Từ Bằng Cử ngồi uống vài chén rượu, tán gẫu về một số đề tài mới mẻ bọn họ mới nghe thấy, ví dụ như chúng ta đang sống trên một quả cầu, chúng ta không phải là trung tâm của thế giới, mấy trăm năm sau sẽ có một thứ có thể chở người bay trên trời, bay vừa nhanh vừa xa, từ Nam Kinh đến Bắc Kinh chỉ mất nửa tiếng.
Từ Bằng Cử và Đường Dần chỉ coi như Tần Kham đang nói lời say, ba người uống gần say thì giải tán.
Ở chung với Từ Bằng Cử gần hai mươi ngày, Tần Kham phát hiện tiểu công gia này kỳ thật là người tính tình ngay thẳng, trừ có chút tính tình hoàn khố ra, cái khác đều tốt, ngay cả thái độ đối với Tần Kham và Đường Dần, mấy ngày nay cũng thay đổi rất nhiều, hắn thậm chí thích đùa một số trò vui không ảnh hưởng tới toàn cục với Tần Kham, Tần Kham độc mồm độc miệng châm chọc hắn mấy câu, hắn cũng không tức giận, còn cười ha ha.
Rất tốt, tất cả đều rất tốt.
Chỉ là trong lòng Tần Kham có một cỗ oán khí tích tụ, nó giống như tắc ở khí quản, ngay cả hít thở cũng không được tự nhiên.
Bà tám nhỏ sắp thành hôn, nữ tử hoạt bát dưới ánh mặt trời, ở bên bờ đê tung tăng thả diều, nữ tử tự tay giật giây diều, để con diều được tự do bay lượn ấy.
Rất khó tưởng tượng nàng ta sau khi được gả làm vợ người ta thì sẽ có bộ dáng gì, rất khó tưởng tượng một nữ tử thích cười, thích chơi, thích làm loạn, sau này lại chỉ có thể ôn nhu hiền thục ngồi ở nhà, ngay cả nội viện cũng không thể ra, từ nay về sau lặng lẽ giúp chồng dạy con.
Một nữ tử thích tự do như vậy, nàng ta sẽ nguyện ý sống những ngày như vậy sao?
Bùm !
Cửa phòng lại bị đá văng một cách thô lỗ.
Đỗ Yên một thân váy màu xanh nhạt thở hổn hển đứng ở cửa, si ngốc nhìn hắn.
Tần Kham ngây người một lát, thở dài: "Vì sao tất cả mọi người điều thích dùng phương thức này để đến thăm?? Sao không thể nhã nhặn một chút chứ?"
Mắt Đỗ Yên ửng đỏ, cắn môi dưới nói: "Tần Kham, ta là lén chạy tới đây?"
Tần Kham ngây người: "Ngươi muốn đào hôn à?"
Đỗ Yên cười buồn bã: "Ta sao dám làm ra chuyện bất hiếu như vậy? Ta nếu chạy trốn, phụ thân sau này biết sống ra sao?"
"Ngày mai không phải ngày ngươi thành thân rồi sao? Ngươi chạy tới đây làm gì?"
Đỗ Yên chăm chú nhìn hắn, mắt đẹp không chớp, tình ý trong mắt ngay cả thằng ngốc nhìn cũng hiểu, dần dần, vành mắt ướt đẫm, cuối cùng như trân châu tuột dây, rơi xuống vỡ vụn.
Tần Kham thở dài, lòng hắn loạn, thích hoặc đồng tình, thương xót hoặc là không đành lòng,những cảm xúc phức tạp này đến bây giờ hắn cũng không dàn xếp được.
"Tần Kham, ta vất vả lén chạy tới đây, chỉ là muốn để nhìn thấy ngươi, sau đó nói với ngươi vài câu..."
"...Thứ nhất, ta không muốn thành thân, đặc biệt là không muốn thành thân với con trai của Đông tri phủ,, Đông Ứng Long không phải người tốt, toàn bộ người của thành Thiệu Hưng đều biết."
"... Thứ hai, ta vẫn tin ngươi, cho dù ngươi nói mặt trời mọc đằng tây ta cũng tin, Tần Kham, ngươi luôn là người có biện pháp, chỉ cần ngươi nguyện ý, ngươi nhất định có thể khiến hôn sự này của ta bất thành, ngươi... có nguyện ý không?"
Ánh mắt của Đỗ Yên nóng rực, giống như muốn hoàn tan hắn.
Tần Kham cúi đầu, im lặng không nói.
Đỗ Yên đợi rất lâu, chung quy không đợi được câu trả lời nàng ta muốn.
Nhắm mắt lại, để mặc cho nước mắt rơi, , Đỗ Yên bỗng nhiên phát giác mình đã không còn cảm giác đau lòng, bởi vì tim nàng đã chết.
"Tần Kham, sinh thời, ngươi đã từng làm một chuyện điên cuồng nhưng lại không khiến bản thân cảm thấy hối hận chưa?" Đỗ Yên hai mắt đẫm lệ nhìn hắn, hắn cách nàng rất xa, giống như cách một lớp sương mù, xa xôi mà mơ hồ.
"Thôi, ta đi đây."
Hoa mai dần tan, bóng nàng xa khuất, trong phòng chỉ còn lại tiếng thở dài sâu kín lượn lờ không dứt.
Tần Kham vẫn vẫn duy trì tư thế bất động, thời gian chậm rãi trôi qua, hắn lại giống như hóa thành một pho tượng không có suy nghĩ, không có hỉ nộ.
Lời nói của Đỗ Yên trước khi thương tâm rời đi vẫn vang ong ong bên tai hắn.
"Tần Kham, sinh thời, ngươi đã từng làm một chuyện điên cuồng nhưng lại không khiến bản thân cảm thấy hối hận chưa?"
Đã làm chưa?
Để tay lên ngực tự hỏi, hắn vẫn luôn sống rất lý trí, hai đời làm người, chưa từng trải qua một chuyện điên cuồng, có lẽ... đây sẽ là chuyện đầu tiên.
Tần Kham nhìn chằm chằm mặt đất ở cửa, nơi đó có một nữ nhân vì hắn mà nhỏ xuống hai giọt nước mắt, ở trên sàn đã hóa thành vết nước nhỏ xúi, nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy mằn mặn, đau khổ, hai giọt lệ đó, là nhỏ xuống lòng hắn.
Tần Kham si ngốc nhìn vệt nước đó, lặng lẽ mỉm cười.
Ta mới mười chín tuổi, chính là ở vào tuổi làm những việc điên cuồng, bất chấp hậu quả, sợ cái gì? Thế gian này còn có gì đáng để ta sợ? Không điên cuồng một hồi, sao đúng với tuổi thanh xuân lần thứ hai? Chẳng lẽ cứ giống như kiếp trước, chỉ có thể lưu lại vài ba chuyện khiến bản thân tiếc hận ư?
Ở Cửa truyền đến tiếng bước chân, Từ Bằng Cử trầm trọng thở dài: "Ta ở cửa nghe rất lâu, Tần Kham, không thể không nói, ngươi thật sự là ý chí sắt đá, nữ tử xinh đẹp như vậy vứt bỏ thể diện cầu ngươi, ngươi vẫn lù lù bất động, chậc chậc... Ngươi thành Phật rồi ."
"Phật đoạn được phàm tâm, ta đoạn không được." Tần Kham chậm rãi lắc đầu.
Từ Bằng Cử liếc hắn: "Cô nương đó ngày mai sẽ thành thân, ngươi thì sao? Ngươi định là gì?"
Tần Kham trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên thở dài: "Ta tính đổi phòng với tiểu công gia, thống khoái say một hồi, ngày mai tiếp tục làm sư gia..."
Từ Bằng Cử ngạc nhiên: "Ngươi hiện tại chỉ muốn làm chuyện này thôi à? Nhưng... Vì sao phải đổi phòng với ta?"
Trong mắt Tần Kham hiện lên nụ cười kiên định, nhưng vẫn thở dài nói: "Trong phòng này, vừa lưu lại hai giọt nước mắt của cô nương kia..."
Chỉ chỉ cửa sàn: "Là ở chỗ này, vừa nhìn thấy hai giọt nước mắt đó, tim của ta đau tới không thể thở nổi."
Ảm đạm nhìn Từ Bằng Cử, trong mắt Tần Kham phủ kín vẻ đau thương: "Tiểu công gia khẳng định sẽ không ra mặt giúp kẻ bình dân này đúng không? Ngụy quốc công mặc dù được thiên sủng, có thể không vô duyên vô cớ trêu chọc tri phủ một thành, nói vậy nhất định sẽ mang tới thêm rất nhiều phiền toái cho phủ Quốc Công, đúng không?"
Từ Bằng Cử gật gật đầu: "Tuy rằng ta nhìn ngươi rất thuận mắt, nhưng việc này ta cũng không thể giúp ngươi."
"Như vậy đi, tiểu công gia đổi phòng với ta một đêm, ít nhất để ta khỏi phải thấy cảnh thì đau buồn, việc này tiểu công gia có thể giúp không?"
"Cái này thì không thành vấn đề."
Từ Bằng Cử đáp ứng thật sự rất sảng khoái, vốn bởi vì không giúp được Tần Kham, trong lòng hắn có chút áy náy, đối với yêu cầu nho nhỏ này của Tần Kham, hắn tất nhiên không thể cự tuyệt.
Tần Kham sống ở lầu hai khách sạn, Từ Bằng Cử và bọn thị vệ thì độc bá lầu ba, tiểu công gia nói một tiếng, bọn thị vệ liền don hết đồ trong phòng tiểu công gia.
Vẻ mặt Tần Kham vẫn duy trì vẻ đau thương, không ai phát hiện trong mắt hắn hiện lên một tia lạnh lẽo.
Bà tám nhỏ, Đông Ứng Long, rất xin lỗi, hôn lễ của các ngươi, thất bại rồi!
Nếu đã hạ quyết tâm, thì phải cho kẻ địch một chiêu chí tử, đánh rắn không chết, sẽ bị cắn lại, đạo lý này Tần Kham rõ hơn ai hết.
Ngày thứ mười.
Mười tám tháng ba, thích hợp cưới hỏi, thích hợp xuất hành, tránh hiến tế, thành bình.
Trong Thành Thiệu Hưng không khí vui mừng.
Hôm nay công tử tri phủ Thiệu Hưng Đông Ứng Long cưới vợ, tri huyện Sơn Âm Đỗ Hoành gả, sáng sớm bọn hạ nhân của Đông phủ liền đi dọc phố phát cháo cho ăn mày, cho người qua đường ít bánh và hoa quả, trước cửa Đông phủ thì giăng đèn kết hoa, mừng vui ngập trời, tân khách tứ phương lui tới không dứt.
Trình tự tiền kỳ như nạp thải, vấn danh đã làm mấy ngày trước rồi, hôm nay là chính thức thân nghênh.
Lúc Chạng vạng, kiệu hoa đón dâu của Đông phủ ra cửa, đội ngũ đón dâu thổi kèm, gõ chiêng, chậm rãi ra cửa, Đông Ứng Long một thân bào bào màu đỏ, trên mũ cắm hai cành cung hoa, cưỡi ngựa to cao khỏe mạnh, vẻ mặt vui mừng.
Đỗ Yên che khăn voan đỏ được hỉ nương cẩn thận đỡ ra, đưa lên kiệu hoa.
Đội ngũ Đón dâu liền chậm rãi bước vào Đông phủ.
Đông Ứng Long rất cao hứng, ngày hôm nay gió êm sóng lặng, một tia lo lắng vốn có trong lòng cũng dần dần biến mất, chỉ cần kiệu hoa tới trước cửa Đông phủ, Đỗ Yên vừa bước vào đại môn Đông phủ, tất cả sẽ trần ai lạc định, đại mỹ nhân thiên kiều bá mị này từ nay về sau sẽ mang họ Đông.
Về phần tên thư sinh lụi bại Tần Kham kia, ngày mai sai người phế một chân của hắn, ném hắn về Tần trang, hoặc là.. dứt khoát nhét vào bao tải, ném xuống sông?
Khóe miệng Đông Ứng Long mở rất lớn, hắn cảm thấy mình như thần vậy, khống chế sinh tử của sinh linh.
Đội ngũ đi không nhanh không vội, hiện tại đã vào cửa thành tây, phố Ma Thạch, chính là nơi Tần Kham mới vừa vào thành đã bị trộm tiền, cũng là nơi Tần Kham và Đỗ Yên quen nhau.
Dân chúng đứng Xem náo nhiệt rất nhiều, tri phủ và tri huyện kết thân, tất nhiên là một đại sự trong thành Thiệu Hưng.
Kèm thổi vong tình, chiêng trống điếc tai, tiếng phào mừng vang vọng.
Trong đám người Xem náo nhiệt, bỗng nhiên có người từ xa hô to về phía kiệu hoa.
"Đỗ Yên, sinh thời, chớ làm một chuyện khiến bản thân phải hối tiếc, ngươi còn chờ gì nữa?"
Nghe thấy thanh âm quen thuộc mà đáng ghét này, nụ cười của Đông Ứng Long đang ngồi trên lưng ngựa lập tức cứng lại.
Đám người Chung quanh thì ngạc nhiên, kiệu hoa hơi lắc lư, tiếp theo thì giống như bị búa tạ đập trúng, trong chớp mắt tứ phân ngũ liệt, vụn gỗ bay tứ tung, tám gã kiệu phu sợ tới mức hét lên chạy trối chết.
Đỗ Yên mặc váy đỏ, khăn voan không biết đã ném đi đâu, một thân mũ phượng khăn quàng vai đứng sừng sững giữa phố, tay trái nắm thành quyền, tay phải hóa chưởng, quát lớn một tiếng, thân hình cao gầy bay vọt lên trời, ở giữa không trung làm ra một thế thần long bái vĩ, tấm bảng gỗ viết chữ "Đón dâu" bị nàng ta một cước đá vỡ.
Biến cố đột nhiên phát sinh, Đông Ứng Long ngồi trên lưng ngựa, hoàn toàn ngây dại.
Đội ngũ Đón dâu đại loạn, hỗn tạp với các dân chúng đang xem náo nhiệt, trong đám người không phân được rõ ai là ai, hò hét, đùn đẩy lẫn nhau.
Chỉ có một người trẻ tuổi, mặc áo dài màu lam bình thường, vẫn đứng lù lù bất động trong đám người, lẳng lặng nhìn chăm chú bóng hình xinh đẹp đỏ rực đó.
Đỗ Yên một thân mũ phượng khăn quàng vai đứng trước mặt Tần Kham, nước mắt vui sướng không nén được mà chảy xuống, trên mặt thì nở nụ cười xinh đẹp.
"Ngươi cuối cùng tới, ta chính là chờ giây phút này đây, cũng chính là chờ những lời này của ngươi."
Tần Kham cũng cười: "Ngươi nợ ta hai trăm lượng bạc chưa trả, nếu thành rồi thì ta tìm ai đòi đây?"
Trong Hỗn loạn, Đông Ứng Long giật nảy mình, cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, nhìn hai người đứng đối diện nhau cách đó không xa, sắc mặt Đông Ứng Long trở nên xanh mét, ngồi trên lưng ngựa giận dữ chỉ vào Đỗ Yên, quát to: "Đỗ Yên, ngươi phải hiểu rõ hậu quả của hành động ngày hôm nay."
Sắc mặt Đỗ Yên biến đổi, có chút tái nhợt.
Tần Kham mỉm cười, trong mắt vô cùng kiên định: "Tin ta."
Đỗ Yên nhìn ánh mắt của hắn, trong ánh mắt của Tần Kham tràn ngập sự an toàn và yên tĩnh, giống như không vướng hồng trần.
Thật lâu sau, Đỗ Yên cười cười với hắn: "Ta tin ngươi."
"Đi, chúng ta về khách sạn." Tần Kham trước khi đi thì quay đầu, ném cho Đông Ứng Long một cái nhìn châm chọc, sau đó kéo tay Đỗ Yên, cười to chạy đi.
Lúc say thì hát khi tỉnh thì cười, chớ có cô phụ tuổi thanh xuân.
Trên đường cái đã loạn thành một đống, Tần Kham và Đỗ Yên chạy nhanh về phòng ở khách sạn.
Đóng mạnh cửa, hai người mệt tới gập người, thở hổn hển, hai người nhìn nhau, mỉm cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, càng lúc càng vui vẻ.
Tốc độ trả thù của Đông Ứng Long là kinh người.
Sau Nửa nén hương, dưới lầu khách sạn đã truyền đến tiếng hét phẫn nộ của hắn: "Đôi tiện nhân một nam một nữ vừa rồi đã về chưa?"
Chưởng quầy Khách sạn nơm nớp lo sợ: "Đã về rồi, ở trên lầu."
"Người đâu, theo ta xông lên, phế tên tiểu tử đó, tất cả đã có ta chịu trách nhiệm."
Đỗ Yên nghe thấy tiếng hét phẫn nộ của Đông Ứng Long, hoa dung thất sắc, hai tay nắm chặt thành quyền đầu.
"Tần Kham, hôm nay ta thề chết cũng phải bảo vệ ngươi được chu toàn."
Tần Kham cười nói: "Không cần ngươi phải liều mạng, người khác sẽ liều mạng giúp ta."
Khi Hai người đang nói chuyện, Đông Ứng Long đã dẫn người xông vào phòng ở lầu hai.
Đông Ứng Long đã từng đến tìm Tần Kham, hắn biết Tần Kham ở lầu hai.
Không may, hắn không biết tối hôm qua Tần Kham và Từ Bằng Cử đã đổi phòng, lúc này người ở trong phòng lầu hai là tiểu công gia.
Một đám người hùng hổ bước lên lầu, bọn thị vệ tùy thân của Từ Bằng Cử đã rút đao cầm trong tay.
"Người nào dám xông vào làm loạn..."
"Đánh cho ta!" Đông Ứng Long đã Mất đi lý trí gầm lên.
Tiếp theo là tiếng đao thương côn bổng xen lẫn vào nhau, trong hỗn loạn, truyền đến tiếng mắng to của Từ Bằng Cử.
"Con mẹ nó, phản rồi! Không ngờ dám đánh ta, a..."
"Tiểu công gia!"
"Tiểu công gia ngài không sao chứ?"
....
...
Tần Kham và Đỗ Yên ở Lầu ba lẳng lặng nghe ngóng động tĩnh dưới lầu, thật lâu sau, Tần Kham bùi ngùi thở dài: "Đông tri phủ, xong rồi."
xxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
Ban đêm, trời trong như nước.
Thư phòng phủ Ngụy quốc công Nam Kinh.
Ngụy quốc công đời thứ sáu Từ Phụ, tự Công Phụ, phụng hoàng mệnh trấn thủ, đã được ba mươi chín năm, tuổi mặc dù dã già, song tinh thần vẫn quắc thước.
Ngoài Thư phòng truyền tới tiếng bước chân vội vã, lão quản gia của phủ Quốc Công kính cẩn mà vội vàng nói: "Lão gia, không ổn rồi."
"Chuyện gì?"
" Thị vệ bên cạnh Tôn thiếu gia vừa truyền phi cáp truyền thư, tôn thiếu gia ở Thiệu Hưng bị đánh."
Từ Phụ ngẩng đầu lên, kinh hãi nói: "Bị đánh á? Bị ai đánh?"
" Con trai tri phủ Thiệu Hưng Đông Trân, Đông Ứng Long."
"Bằng Cử có bị thương không?"
"Trên mặt trúng một quyền, đùi cũng ăn một gậy... Đám người kia vung binh khí, tư thế như muốn lấy mạng người, cũng may có các thị vệ liều chết ngăn cản."
Bùm !
Từ Phụ nổi giận, đứng bật dậy, mắt lạnh lẽo.
Lão đầu nhi tuy già thì có già, nhưng tính tình cũng không tốt, mà càng chết người hơn là, lão rất che chở đứa con trai duy nhất này.
Từ Bằng Cử là cháu của lão, từ cái tên Bằng Cử đã có thể nghe ra sự kỳ vọng và chiều của Từ Phụ đối với đứa cháu này.
Từ Phụ cười dữ dằn, trong mắt lại không thấy ý vui.
"Một tri phủ Nho nhỏ không ngờ cũng dám trèo lên đầu Ngụy quốc công ta, Đông Trân khinh Từ gia ta không có người à?"
"Người đâu! Điều vệ quan quân Thiệu Hưng, đập nhà Đông Trân cho lão phu, phế thằng con của hắn đi."
Ngụy quốc công, nhà mẹ đẻ của Từ hoàng hậu thời Vĩnh Lạc, được hoàng đế Đại Minh các đời sủng tín, Thành Tổ Hoàng đế dời đô Bắc Kinh, hạ chỉ Từ gia trấn thủ Nam Kinh qua các đời, hơn nữa... khâm chuẩn cho Ngụy quốc công nắm binh quyền.
Từ cổ chí kim, người nắm binh quyền làm gì có ai dễ chọc.