Những lời này của Tần Kham giống như là giải thích cuối cùng cho việc mình mấy ngày trước hạ lệnh trảm sát hơn hai ngàn phiên tử của Đông Hán.
Trong lòng Mỗi người đều có phật và ma, phật tính và ma tính quyết định thiện ác của hành động, cho nên Tần Kham khi làm việc thiện có thể giống như một thiên sứ cả người lấp lánh quang huy thánh khiết, nhưng khi làm ác thì lại giống như một ma quỷ tội ác tày trời, không chỉ là hắn, mỗi người đều có thiện và ác không thể cho ai biết thuộc về bản thân.
Khổng thánh nhân năm đó khi biên soạn Xuân Thu, ai có thể vỗ ngực nói ông ta khi viết mệt rồi không nhìn lén quả phụ hàng xóm tắm?
Lý Đông Dương nghi hoặc nheo mắt lại: "Hiện giờ ngươi đã được liệt danh đứng đầu cửu hổ gian nịnh của triều đình, cái này gọi là từ bi, có nực cười hay không?"
Tần Kham chắp tay mỉm cười hỏi ngược lại: "Lý công bị lão hữu tri kỷ mấy chục năm sỉ nhục là ngựa nhớ chuồng không đi, ham quyền thế, không biết Lý công khi vừa rồi nói ra 'Nhất phiến băng tâm tại ngọc hồ' có thế nào?"
Lý Đông Dương ngây ra một lúc, tiếp theo ngửa mặt lên trời cười to, tiếng cười thê lương lại lộ ra mấy phần thoải mái.
Hạng người Tham luyến quyền thế và gian nịnh triều đình, mọi người đều bị hiểu lầm là một loại người, loại người này miệng vụng về, hay là nói khinh thường không thèm tự biện, vì thế bất đắc dĩ trở thành cái đích để mọi người sỉ vả.
Lý Đông Dương mỉm cười một trận, quay đầu nhìn Tần Kham, thổn thức vô hạn nói: "Lão phu trải qua ba triều, trong triều đồng nghiệp vô số, đối thủ vô số, song người hôm nay thực sự hiểu ta, chính là người trẻ tuổi bị trong triều ai nấy đều gọi là gian nịnh, mấy năm nay lội qua mưa gió, cái này từ đâu có?"
Lý Đông Dương thở dài, trong ngôn ngữ có vẻ hiu quạnh vô hạn, danh thần Đại Minh một đời, lúc này giống như khí phách đã hết
"Chỉ vì bốn chữ Không thẹn với lương tâm mà thôi." Tần Kham mỉm cười nói.
Muốn tống biệt Lưu Kiện và Tạ Thiên, chỉ vì bọn họ cũng là danh thần Hoằng Trị, bọn họ phụ tá Hoằng Trị hoàng đế tự tay sáng tạo ra Đại Minh phục hưng thịnh thế, chỉ dựa vào điểm này, đáng để Tần Kham tôn trọng, cũng là nguyên nhân hôm nay Tần Kham lặng lẽ chạy đến ngoài thành đưa tiễn bọn họ.
Người nên đi đã đi rồi, người ở lại vẫn phải tiếp tục phấn đấu, Lưu Kiện và Tạ Thiên không biết, kỳ thật giấc mộng của Tần Kham cũng không kém gì bọn họ, hắn cũng mong Đại Minh nước mạnh dân giàu binh cường, hắn muốn thay đổi niên đại này, chỉ là phương thức phương pháp khác với Lưu Kiện bọn họ, vì thế bị bị coi là gian nịnh, trở thành dị đoan.
Tần Kham không ngại, triều đại để lại cho hậu nhân rất nhiều di hận ss, bởi vì hắn tới, chung quy sẽ trở nên khác đi, hai mươi năm sau hoặc là ba mươi năm sau, nếu Lưu Kiện và Tạ Thiên còn sống, Tần Kham nguyện mời họ từ gia hương đến kinh sư, mời họ nhìn cho kỹ, sau đó ở trong sự phồn hoa thịnh thế trước mắt, cho mình, cho người một đánh giá công chính.
Sau khi nói lời từ biệt với Lý Đông Dương, Tần Kham không trở về thành, Đinh Thuận dẫn hắn tới một nông trang hẻo lánh ở ngoại ô thành đông.
Nông trang đã mất chủ, trước đó vài ngày Đông Hán phiên tử tác loạn, một số kẻ bại hoại thừa cơ chuồn ra ngoài thanh gây họa cho hương, chủ nhân của nông trang này chết dưới loạn đao của các phiên tử, hai nữ nhi mười ba tuổi của chủ nhân cũng bị các phiên tử hiếp dâm suốt đêm, khi Cẩm Y vệ nhận được tin tức, Đinh Thuận dẫn người đuổi tới giết phiên tử thì một nhà hơi mười nhân khẩu trong thôn trang đã chết dưới tay phiên tử, hai tiểu thư còn sống thì đã bị chà đạp, sau khi khôi phục tự do, hai tỷ muội giống như dã thú thoát khỏi lồng, cắn mấy miếng vào mặt các phiên tử đã chết rồi nuốt vào, sau đó hai tỷ muội một trước một sau nhảy xuống giết tử tự.
Sau khi Tần Kham nghe Đinh Thuận thổn thức kể lại biết tao ngộ bi thảm của gia đình này, liền sầm mắt rít qua kẽ răng hai chữ Cầm thú.
Hắn lại một lần nữa xác định lần trước hạ lệnh giết Đông Hán là quyết định đúng, Đông Hán cần dùng máu tươi để thanh tẩy một lần, hơn hai ngàn phiên tử đã chết, gia đình dân chúng dân gian không biết tránh được bao nhiêu bi kịch như vậy.
Thật sự là trừ hại cho dân.
Năm trăm thiếu niên Đinh Thuận từ trong lưu dân doanh chọn ra ở trong thôn trang này.
Tần Kham cùng Đinh Thuận tới nông trang, năm trăm thiếu niên mặc áo ngắn thô ráp, hoặc ngồi hoặc đứng khắp các nơi trong viện ngoài viện sơn trong, mỗi người tay cầm bát cháo, hai chiếc bánh ngô gặm ăn.
Đinh Thuận mở hàng rào tre, gân cổ hô to: "Dậy hết cho lão tử! Quỷ chết đói đầu thai à? Đại nhân của chúng ta tới rồi, ra chào đại nhân nhi."
Các Thiếu niên sắc mặt kinh nghi, tốp năm tốp ba đứng lên, Đinh Thuận trừng mắt, một cước đá một thiếu niên đang do dự ra xa, người lăn trên đất mấy vòng mới dừng lại được.
Tần Kham nhíu mày, Đinh Thuận vội vàng cười nói: "Đại nhân đừng để ý, luyện binh trong quân chính là như vậy đấy, không đánh thì không nhớ."
Tần Kham đành phải chuyển ánh mắt lên người các thiếu niên, thấy bọn họ ai nấy ánh mắt có chút kinh sợ, thân thể gầy gò tiều tụy, tinh khí thần đều đầy đủ, quả nhiên vừa nhìn đã biết là ở trong lưu dân doanh ra.
"Những người này thân thế đều sạch sẽ chứ?"
Đinh Thuận nói: "Sạch sẽ cả, năm trước thiên tai không ít, Giang Nam úng ngập, Liêu Đông đại hạn, con cháu nhà nông của những nơi này vì không có đường sống nên không thể không rời xa nơi chôn rau cắt rốn, người nhà có người thì đã chết đói, có người vẫn đang ở trong lưu dân doanh chờ cứu tế, thuộc hạ vừa triệu tập một cái liền tranh nhau ùa tới, chỉ để có thêm một miếng cơm, hoặc là để bớt đi một miếng cơm trong nhà, để người nhà được ăn nhiều thêm mấy miếng."
Tần Kham nghe xong trong lòng tự dưng có chút chua xót, nhìn những đứa bé chỉ hơn mười tuổi này, độ tuổi ngang với Chu Hậu Chiếu, cũng là thiếu niên lang, nhưng hoàng đế người ta mỗi ngày sống cực xa hoa, còn mặt đầy ưu sầu luôn miệng nói đây không phải là cuộc sống mà hắn muốn sống, còn những thiếu niên trước mắt này, căn bản không biết cái gì gọi là cuộc sống cả, bọn họ chỉ muốn sống sót thôi.
Lần sau phải dẫn Chu Hậu Chiếu tới, sau đó giáo dục một trận.
"Đinh Thuận, đối đãi tốt với họ, những người này chính là thành viên nòng cốt của ta sau này, lát nữa tới Bắc trấn phủ ti lấy một vạn lượng bạc, mỗi ngày mua mấy con lợn, để chúng ăn no mặc ấm, trước tiên bồi dưỡng tốt sức khỏe đã rồi hẵng nói tới chuyện luyện binh."
"Đúng là những thiếu niên này có phúc khí, gặp được người thiện tâm như đại nhân." Đinh Thuận nịnh hót một câu rồi sau đó hỏi: "Đại nhân, hoàng thượng cũng biết sự tồn tại của những thiếu niên này à? Sau này bọn họ do Cẩm Y vệ quản, hay là do Binh bộ, ngự mã giám hay là đoàn doanh quản?"
Tần Kham minh bạch ý tứ của hắn, khóe miệng cong lên, cười nói: "Bất kỳ ai cũng không biết sự tồn tại của những thiếu niên này, ta vẫn chưa nhắc tới với hoàng thượng, nghiêm khắc mà nói thì ngươi hiện tại thuộc về loại hiềm nghi tự tiện mộ binh, có ý đồ mưu phản, ngươi làm ra chuyện lớn rồi đấy."
Đinh Thuận giật mình, mặt già tái đi.
"Sợ rồi đúng không? Đũng quần ướt rồi đúng không? Định tính nước chuồn à?"
"Đại nhân... Đừng, đừng đùa ta!" Đinh Thuận sắc mặt trắng bệch nói.
Tần Kham cười nói: "Nhìn ngươi kìa, ta mặc dù quen lừa người, nhưng sao lại đi lừa đám bộ hạ cũ như các ngươi, yên tâm, bệ hạ ngày mai sẽ biết "
Dừng một chút, Tần Kham thâm trầm nói: "Đương kim bệ hạ thượng võ, những thiếu niên này không chỉ là thành viên nòng cốt của ta, cũng là thành viên nòng cốt của bệ hạ, thống soái tối cao trên danh nghĩa của bọn họ không phải là ta, mà là bệ hạ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, bọn họ sau này chính là thân quân của thiên tử, sau này... Bọn họ sẽ vì bệ hạ mà chinh chiến các nơi, khai cương thác thổ, mấy năm sau, tiền đồ của bọn họ không thể hạn lượng, cho nên Đinh Thuận, ngươi hãy đối đãi tốt với họ, mỗi người trong bọn họ đều có khả năng trở thành lương tướng, danh tướng thiện chiến của Đại Minh ta đấy."
Đinh Thuận vẻ mặt ngây ra hỏi: "Đại nhân, là các đám gầy như que củi, giống như bị đói mười tám đời này, sau này sẽ là tướng quân?"
"Nhất định! Bởi vì có ta ở đây "
"Đại nhân, ngài... Người khác làm quan lớn, hoặc là ra sức để vơ vét, hoặc là ra sức lôi kéo thuộc hạ, chế hành quyền lực, củng cố vị trí, ngài lại triệu tập một số thiếu niên để luyện binh, rốt cuộc là vì gì."
Tần Kham ngửa đầu nhìn trời, trời rất xanh.
"Ta, chỉ muốn lưu lại một chút mầm cho Đại Minh, sau đó dụng tâm rèn đúc bọn họ, để bọn họ mọc rễ nẩy mầm, rất nhiều giấc mộng của ta, cần bọn họ giúp ta thực hiện."