Trong truyền thuyết năng lực của Chu Hậu Chiếu kinh người, hơn nữa dục vọng rất cao, cải trang rời cung chơi trò dân gian, phần lớn là đi săn diễn, hơn nữa rất hay..
Nhưng mà tình huống thực tế lại... Chu Hậu Chiếu Hiện giờ đối với nữ nhân có chứng sợ hãi cường độ thấp, bởi vì nữ nhân "làm hắn đau".
Cho nên mới nói, kết cục của đắc tội với quan văn rất thảm, một tiểu thanh niên ngây thơ yếu ớt, chính bởi vì khi còn trẻ phạm phải mấy chuyện phản nghịch, bị đám quan văn lòng dạ hẹp hòi ghi nhớ trong lòng, tuyệt bút của sử quan vung lên, tiểu thanh niên ngây thơ biến thành đại dâm ma, xú danh truyền tới mấy trăm năm.
Đế vương mỗi đời trước khi tắt thở thực sự nên gọi sử quan vào cung rồi đọc lại một lượt những thứ họ viết, đối với thứ mà ai viết thấy bất thì hạ chỉ chôn dùng, tà khí xiêu vẹo này mới có thể được ngăn chặn một cách hữu hiệu.
Tần Kham không muốn giống như các quan văn khác, bất kỳ chuyện gì của hoàng đế bọn họ cũng thích nhúng tay vào, theo Tần Kham, chuyện phòng the của hoàng đế tốt nhất đừng nên hỏi đến, đây là sự riêng tư sâu nhất của một người, quyề lợi mà ngay cả người thường cũng có, cớ sao hoàng đế lại không có?
Thế là Tần Kham liền di dời đề tài, cười nói: "Bệ hạ còn trẻ, việc nam nữ cũng không vội, chờ ngươi chờ ngươi tìm được nữ tử mà ngươi muốn sống với nàng ta cả đời, trong nước sữa hòa nhau tự có thể cảm nhận được lạc thú của chuyện này."
Chu Hậu Chiếu giận dữ nói: "Lạc thú đâu ra, ý trung nhân của trẫm còn chưa thấy, dù sao tuyệt đối sẽ không phải là đám cung nữ khúm na khúm núm trong cung, vừa thấy trẫm liền chỉ biết quỳ xuống dập đầu. Trẫm hỏi thêm một câu cũng khiến họ sợ tới mức rơi nước mắt, quá là vô vị."
Tần Kham phụ họa vài câu, mắt chớp chớp, đổi đề tài, cười nói: "Bệ hạ đăng cơ đã một năm, hiện giờ thiên hạ yên ổn, tứ hải giai bình, nhưng còn có chuyện phải do bệ hạ tự mình hạ chỉ đi làm."
Chu Hậu Chiếu ngạc nhiên nói: "Chuyện trong ngoài trẫm đều giao phó cho Lưu Cẩnhưng, còn có chuyện gì cần trẫm tự mình hạ chỉ nữa?"
Tần Kham chắp tay chậm rãi nói: "Biên soạn "Hiếu Tông thực lục:, chuyện này không thể không làm."
Chu Hậu Chiếu sợ tới run lên, Tiếp theo gật đầu thật mạnh: "Không sai. Chuyện này là phải làm, Tần Kham, may mà có ngươi nhắc nhở, phụ hoàng cả đời anh minh thần võ. Sáng lập thịnh thế huy hoàng. Trẫm cũng nên lệnh cho bác học đại nho trong triều ghi lại những công tích của phụ hoàng khi còn sống. Để người đời sau tưởng nhớ kính ngưỡng."
"Thần chỉ tận đạo thần tử mà thôi."
"Chuyện này bảo ai làm?" Chu Hậu Chiếu vuốt cằm lẩm bẩm nói.
" Bác học đại nho Trong triều thì nhiều, ví dụ như Tiêu Phương Tiêu lão đại nhân, còn cả Lý Đông Dương đại nhân. Dưới ngòi bút của Bọn họ đều là văn vẻ tuyệt diệu cẩm tú..." Ngữ khí của Tần Kham hơi khựng lại, cứ như là buột miệng nói: "Đương nhiên, còn có Dương Đình Hòa Dương đại nhân, bệ hạ đừng quên, năm Hoằng Trị thứ hai, Dương đại nhân chính là bởi vì tu soạn "Hiến Tông thực lục 》 mà danh chấn thiên hạ, giờ để biên "Hiếu Tông thực lục 》 có thể nói là vô cùng thuần thục..."
Chu Hậu Chiếu giật mình, vỗ đùi thật mạnh: "Đúng! Trẫm nhờ Dương tiên sinh biên soạn "Hiếu Tông thực lục", Dương tiên sinh chính là đại nho đương thời, tất sẽ không làm trẫm thất vọng, Người đâu, tuyên Dương Đình Hòa Đại học sĩ vào cung!"
Đang trực đang trực cửa nghe thấy Chu Hậu Chiếu hạ chỉ, không khỏi ngẩn người.
Dương Đại học sĩ... Không phải bị Lưu công công biếm trích tới Nam Kinh rồi sao? Giờ đi đâu mà gọi Dương Đình Hòa?
Thấy hoạn quan ở cửa do dự, Tần Kham cười nhạt, cũng không nói gì.
Chu Hậu Chiếu trừng mắt lên: "còn phỗng ra đó làm gì? Tới điện Văn Hoa tuyên Dương tiên sinh tới đây mau."
Mặt trắng nõn của Tiểu hoạn quan giật giật, lo sợ không yên quỳ xuống.
"Bệ... Bệ hạ, Dương đại nhân hắn, hắn... Bị biếm trích tới Nam Kinh làm Lại bộ Tả thị lang rồi, hai ngày trước đã rời kinh nhậm chức."
Chu Hậu Chiếu mở to hai mắt, ngây đơ nhìn chằm chằm tiểu hoạn quan, sau một hồi lâu, Chu Hậu Chiếu giận tím mặt: "Dương Đình Hòa bị biếm đến Nam Kinh à? Ai? Ai làm?"
"Ti lễ giám Lưu... Lưu công công."
"Lưu Cẩn?" Chu Hậu Chiếu tức giận như núi lửa phun trào: "Lão hỗn trướng Lưu Cẩn này uống nhầm thuốc à? Hắn có biết hắn đang là gì không? Hả? Truyền, truyền Lưu Cẩn! Bảo con chó già này mau lăn tới đây gặp trẫm."
"Vâng." Tiểu hoạn quan vội vàng đứng dậy, chạy đi như bị lửa đốt đít.
Chu Hậu Chiếu lồng ngực phập phồng không ngừng, Tần Kham mỉm cười chắp tay nói: "Bệ hạ, thần tạm thời cáo lui trong chốc lát."
"Ngươi ra ngoài làm gì?"
Tần Kham cười nói: "Bệ hạ long nhan giận dữ, như thế này không thiếu được phải răn dạy Lưu công công vài câu, thân phận của Lưu công công hiện giờ nước lên thì thuyền lên, thần nếu ở đây chỉ sợ hắn sẽ mất mặt."
Chu Hậu Chiếu thở dài: "Tần Kham, cũng là ngươi biết chiếu cố tới lòng người nhất, làm người làm việc đều chu đáo."
Tần Kham thành khẩn nói: "Quân tử phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe, thần vẫn luôn là chính nhân quân tử..."
Chu Hậu Chiếu ngây ra một lúc, nói: "Trẫm dứt khoát phong ngươi làm Thái hậu (quá dày )luôn."
Tần Kham ngạc nhiên: "Bệ hạ đây là ý gì? Cái gì quá dầy?"
"Da mặt quá dầy."
Đứng ngoài cung Càn Thanh, vịn lên lan can đá cẩm thạch, Tần Kham nhìn thân ảnh lảo đảo chạy hớt hải của Lưu Cẩn, nụ cười ở khóe miệng càng rộng.
Lý Đông Dương nhờ Tần Kham nghĩ biện pháp để Dương Đình Hòa hồi kinh, kỳ thật căn bản không cần nghĩ biện pháp gì cả, chỉ cần để Chu Hậu Chiếu biết Dương Đình Hòa bị biếm trích, Dương Đình Hòa nhất định sẽ được gọi lại về kinh.
Tuy rằng cũng là lão sư thụ nghiệp của Chu Hậu Chiếu, nhưng Lý Đông Dương hiển nhiên không hiểu rõ về Chu Hậu Chiếu, Chu Hậu Chiếu là người rất nhớ tình xưa, cho dù bất hảo một chút, phản nghịch một chút, nhưng đối với cựu thần đông cung ngày xưa lại ân điển phá lệ, không chỉ để đám bát hổ Lưu Cẩn nắm giữ tất cả quyền lực nội cung, Tần Kham cũng được thăng làm Chỉ huy sứ, còn phong hầu, không ai chú ý tới nhân vật Dương Đình Hòa này, từ chiêm sự phủ chiêm sự cho tới Tả xuân phường Đại học sĩ, rồi đến cuối cùng thành Đại học sĩ nội các, cứ như thế vô thanh vô tức trở nên hiển hách.
Dương Đình Hòa, là lão sư của Chu Hậu Chiếu, một trong cựu thần đông cung.
Thấy tình tự hờ hững thậm chí là oán hận đối với các quan văn ngoại đình của Chu Hậu Chiếu, Lưu Cẩn tưởng hắn có thể thích giết thích chém đại thần ngoại đình, nhưng mà Lưu Cẩn phạm một sai lầm lớn rồi, hắn đã xem nhẹ tầng quan hệ này giữa Dương Đình Hòa và Chu Hậu Chiếu.
Trên quảng trường, Lưu Cẩn một tay đỡ mũ sa, hổn hển chạy, một đường lảo đảo ngã va, mấy tên tiểu hoạn quan đi theo phía sau cũng vừa chạy vừa thở như trâu.
Lưu Cẩn đang sợ hãi, hắn không phải sợ chuyện của Dương Đình Hòa, mà là nội khố.
Nếu Tần Kham ở trước mặt Chu Hậu Chiếu thuận miệng nhắc tới Báo Phòng, nội khố đã rỗng là chuyện không giấu được, đây mới là thực sự chất người.
Hoang mang rối loạn chạy tới cung Càn Thanh, bước lên thềm đá cẩm thạch, hơi thở chưa điều hòa liền nhìn thấy Tần Kham đứng cười tủm tỉm ngoài cửa điện.
Thở hổn hển, Lưu Cẩn ngón tay run rẩy chỉ vào Tần Kham, há miệng thở dốc, chắc là muốn mắng mấy câu thô tục, nhưng lại không thốt ra được.
Lưu Cẩn nói không nên lời, nhưng Tần Kham thì mở miệng trước.
"Lưu công công, có cảm thấy như mình đột nhiên nhìn thấy bao công không?"
" Bao công, bao công cái gì?"
"Chính là trước mắt tối sầm đó."
"Ngươi, ngươi đang nói bậy gì đó?" Lưu Cẩn hung tợn lườm Tần Kham.
Tần Kham chỉ vào trong điện, cười nói: "Bệ hạ đang ở bên trong chờ ngươi đó, lập tức ngươi sẽ biết cái gì gọi là trước mắt tối sầm."
Lưu Cẩn còn muốn nói thêm vài câu thì liền nghe thấy Chu Hậu Chiếu Chu Hậu Chiếu trong điện đang lớn tiếng rít gào: "Con chó già Lưu Cẩn đâu rồi? Vì sao còn chưa tới? Phái người đi giục đi! Ghê gớm thật đấy." Lưu Cẩn cả người run lên, sắc mặt tái nhợt, chẳng buồn lắm lời với Tần Kham, hớt hải chạy vào trong điện.
"Bệ hạ, lão nô ở đây, lão nô tới rồi."
Rầm một tiếng, Lưu Cẩn chẳng kịp nói năng gì đã ngã, trán túa máy, là bị Chu Hậu Chiếu ném chén trà vào đầu.
Tần Kham nghe Lưu Cẩn hét thảm trong điện, cười rất vui sướng, lẩm bẩm: "Giờ ngươi chắc đã biết cái gì gọi là trước mắt tối sầm đi rồi chứ?"