Nghe nói Đỗ Hoành hôm nay bị áp giải vào kinh, thiếu chút nữa bị Đông Hán chém thành tám mảnh, Đỗ vương thị và Đỗ Yên ôm đầu khóc rống, Đỗ Hoành hiện tại đang thảnh thơi nằm trong phòng giam đọc sách uống rượu, hai nữ nhân lại ở nhà khóc tới ruột gan đứt từng khúc, một người giống như quả phụ, một người giống như vừa chết cha.
Tần Kham thề thốt cả nửa ngày, giải thích vô số lần là Đỗ Hoành không sao, hai nữ nhân mới dừng khóc, an tâm hơn được một chút.
Dỗ được Đỗ vương thị về nhà, Đỗ Yên thì mắt sưng nhào vào trong lòng Tần Kham, không nói gì lại bắt đầu khóc thút thít.
"Tướng công, cám ơn ngươi, tuy rằng ngươi nói rất nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng ta biết ngươi khổ cực lắm, một võ quan Thiên hộ bức cho Đông Hán Hán công không dám dụng hình với phụ thân, không biết trong đây ngươi phải phí bao nhiêu tâm tư, trả giá gian nan cỡ nào, nhưng ta có thể tưởng tượng được."
"Yên nhi nàng nghĩ nhiều rồi, chuyện không phức tạp như vậy đâu, ta chỉ là nhờ đông cung Thái tử ra mặt thôi. Chúng ta là vợ chồng việc gì phải nói những lời cám ơn? Vả lại tâm tư cứu nhạc phụ của ta còn bức thiết hơn nàng."
"Vì sao?"
Ta chờ được xem mẹ ngươi đánh cha ngươi thật thê thảm. Ta phát hiện ta còn chờ mong cảnh này hơn là mong hắn hụt chân ngã vào hố xí. Đúng rồi, tiết lộ cho nàng hay nhé, tương lai khi mẹ nàng đánh cha nàng có thể thoải mái mà đánh rồi. Cha nàng ở trong nhà giam nói, hắn tương lai phải chết trên bụng nữ nhân, có thể khẳng định, nữ nhân đó khẳng định không phải mẹ nàng.
Đỗ vương thị tương lai có đánh Đỗ Hoành hay không thì không rõ, nhưng Đỗ Yên thì rất muốn đánh Tần Kham.
Nhào vào trong lòng hắn nỉ non cám ơn hắn, thời khắc ấm áp như vậy mà người này lại vẫn vui sướng khi người gặp họa chờ mong nhạc phụ bị đánh, trong đầu nam nhân này rốt cuộc nghĩ gì vậy?
Khó rồi cười rồi, không nặng không nhẹ đánh rồi, đêm khuya người đã ngủ, không biết là ai thổi tắt ánh nến trong phòng, phù dung phấn trướng lặng lẽ buông xuống, che đi cảnh xuân trên giường.
Sáng sớm tỉnh lại, Tần Kham mở mắt ra, đã thấy Đỗ Yên chỉ mặc yếm hồng, lộ ra cánh tay ngọc trắng ngần như sen, tay nâng cằm, mắt đẹp trong suốt nhìn hắn không chớp, ánh mắt tràn đầy si mê tình thâm.
Tần Kham trừng mắt nhìn lại: "Ta chỉ nghe nói mãnh tướng Trương Phi thời Tam quốc ngủ mở mắt, nàng cũng có tật xấu của hắn à?"
Vươn tay ra sờ trán nàng ta: "Có cần ta gọi đại phu khám cho nàng không?"
Đỗ Yên hât stya hắn ra, sẵng giọng: "Thôi đi, đừng có mà nói hưu nói vượn, làm gì có ai ngủ mở mắt."
"Thật đó, Trương Phi mỗi lần khi đối trận với người ta, võ tướng quân địch luôn sẽ mắng hắn "giặc mắt tròn", chính là điển cố này đấy, không ngờ Tần gia ta cũng xuất hiện một vị nữ tặc mắt tròn, thật sự là gia môn may mắn, thật đáng mừng..."
Đỗ Yên cười một tiếng, hung hăng đấm hắn một cái, nói: "Ngươi mới là giặc mắt tròn, sách thánh hiền không thấy ngươi đọc, lại không biết học từ đâu ra một bụng tà thuyết ngụy biện, tướng công ngươi thành thật nói cho ta biết đi, lúc trước thi viện Thiệu Hưng ngươi trúng đệ nhất, đệ nhất này rốt cuộc là làm sao mà có?"
Tần Kham nghiêm mặt nói: "Cuối cùng cũng bị nàng nhìn ra rồi. Lúc trước khi ta đi thi, thư sinh nghèo ở lán bên cạnh đã ba người chưa được hột cơm vào bụng, đói tới lả ra. Thế là ta liền thương lượng với hắn, cho hắn một cái bánh bao, điều kiện là hắn viết tên ta trên bài thi hắn đã làm xong, đệ nhất thi viện này của ta kỳ thật là dùng một cái bánh bao đổi lấy, thật sự là một chuyện đáng mừng."
"Phì! Lại nói hưu nói vượn. Vậy thư sinh xui xẻo kia đâu?"
"Ồ bánh bao ta đưa cho thư sinh đó quên chưa ngâm nước, hắn ở trong lán ăn vào nghẹn chết. Ta ngay cả trình tự giết người diệt khẩu cũng được miễn, nhân sinh của hắn quả thực là bi kịch..."
Đỗ Yên nhìn chằm chằm sắc mặt nghiêm trang của Tần Kham, một lát sau bỗng nhiên cười ha ha. Vừa cười vừa đấm vào ngực hắn, cười tới không thở nổi, dần dần, tiếng cười thấp dần, lại biến thành nức nở, cuối cùng nhào vào trong lòng hắn gào khóc, ngực Tần Kham bị nước mắt thấm đẫm, tim lại đau thắt từng cơn.
Vỗ nhẹ vai nàng ta, Tần Kham mím môi không nói gì. Vợ chồng đồng tâm, hắn biết Đỗ Yên đang nghĩ gì.
"Tướng công, ta không biết ta muốn gì nữa, án này hung hiểm khó lường, ta muốn cứu phụ thân. Nhưng lại sợ ngươi lại phải kèm cả tính mạng vào, Đỗ gia đã hỏng, Tần gia lại chỉ có ngươi là độc đinh, nếu ngươi bởi vì chuyện này mà có ba dài hai ngắn gì, tức phụ Tần gia ta đây có chết trăm lần cũng không hết thôi, ta... ta..."
"Yên nhi. Nhạc phụ ta nhất định phải cứu, ta cam đoan với nàng, tướng công tuyệt đối sẽ không sao cả, Tần gia vẫn là Tần gia, sẽ càng lúc càng thịnh vượng, sẽ không vì thế mà suy tàn.
Sau khi dậy tắm rửa, Tần Kham lại ra khỏi nhà.
Vừa mới vào thành thì đụng phải Đinh Thuận, hắn hổn hển nói cho Tần Kham một tin tức không tốt, vụ án của Đỗ Hoành do án Đại Lý tự và hình bộ tiếp nhận, Đông Hán không nói hai lời đồng ý ngay, sáng sớm cửa thành còn chưa mở, Đỗ Hoành đã bị chuyển tới đại lao hình bộ.
Trong mắt Tần Kham bốc lửa giận, không cần phải nói, đây là Vương Nhạc và đại lão phía sau màn đã đạt thành giao dịch, nếu đã ở trước mặt Thái tử cam đoan sẽ không dụng hình với Đỗ Hoành, Đông Hán đã mất đi quyền chủ động, Đỗ Hoành đối với Đông Hán mà nói đã thành gân gà, mà người phía sau thì hiển nhiên không muốn Đỗ Hoành được sống thoải mái trong chiếu ngục, vì thế đạt thành giao dịch với Vương Nhạc cũng là thuận lý thành chương.
Tần Kham cười lạnh lùng, xem ra Đỗ Hoành thật sự rất không được yêu thích, khiến người ta chỉ muốn trừ hắn đi cho thống khoái, có điều người phía sau không khỏi quá nóng vội.
"Đinh Thuận, chuyện tối hôm qua phân phó ngươi đã bố trí xong chưa?"
"Đại nhân, thuộc hạ đã suốt đêm bố trí, rất nhanh sẽ có tin tức..."
"Tốt, giờ ngươi phái mấy chục huynh đệ tới đại lao hình bộ coi giữ, nghiêm mật giám thị ngục tốt hình bộ, tất cả người ra vào phòng gia của nhạc phụ ta đều phải cẩn thận kiểm tra thực hư, đề phòng có người mưu hại nhạc phụ ta."
Đinh Thuận vò đầu: "Nhưng đại nhân, án này chuyển tới chuyển tới Đại Lý tự và hình bộ, thuộc hạ nếu dẫn người xông vào đại lao hình bộ. Rất khó ăn nói."
Tần Kham tức giận hung hăng đá hắn một cước, cả giận nói: "Đầu óc ngươi bị ngâm nước à? Ngươi là ai? Là Cẩm Y vệ! Cẩm Y vệ Vô pháp vô thiên! Toàn bộ thiên hạ Đại Minh, Cẩm Y vệ muốn nhúng tay vào án nào thì còn phải tìm cớ à?"
Đinh Thuận ăn một cước thì giống như thông minh hơn, giật mình nói: "Minh bạch rồi, đại nhân, giờ ta đi đây."
Sau nửa canh giờ, một đám Cẩm y Giáo úy mặc cẩm bào phi ngư, thắt lưng dắt Tú Xuân đao dưới sự dẫn dắt của Đinh Thuận, như lang như hổ đi qua chợ náo nhiệt kinh sư, tới thẳng đại lao hình bộ, dọc theo đường đi đá quán lật bàn, dẫn tới gà bay chó sủa, các dân chúng hoảng sợ bro trốn, giống như châu chấu tàn phá.
Mọi người tới trước đại lao hình bộ, ngục tốt thất kinh vươn tay ra chặn đường, liền bị Đinh Thuận đá cho lăn mấy vòng, mọi người mãnh liệt xông vào đại lao, sau đó tìm tới phòng giam Đỗ Hoành, hơn mười người tản ra khắp nơi, án chuôi đao thủ vệ bốn phía phòng giam của Đỗ Hoành, chấp hành mệnh lệnh của Tần Kham.
Một chủ sự tọa đường của hình bộ nghe thấy báo liền vội vàng tới, thấy trong đại lao tụ tập hơn mười tên Cẩm y Giáo úy, mặt chủ sự tối sầm, trầm giọng quát: "Cẩm Y vệ Các ngươi càng lúc càng vô pháp vô thiên, trọng địa đại lao hình bộ, có liên quan gì tới các ngươi? Các ngươi tự tiện xông vào đại lao là có ý đồ gì? Mau mau cút ra cho bản quan."
Đinh Thuận nghiêm mặt bước một bước về phía trước, lạnh lùng nói: "Nhận mật của Cẩm Y vệ, có thích khách muốn mưu hại phạm quan Đỗ Hoành, chúng ta phụng mệnh tới bảo hộ, vụ án chức công Thiệu Hưng trước khi chưa lúc trước, chúng ta sẽ không rời khỏi Đỗ Hoành nửa bước."
"Quả thực là vớ vẩn! Ai lại ám sát một phạm quan? Thần kinh à?"
"Việc này ngươi không có quyền biết, các ngươi cứ thẩm vấn Đỗ Hoành, chúng ta tuyệt đối sẽ không nhúng tay, Cẩm Y vệ chỉ phụ trách truy bắt thích khách, bảo hộ phạm quan, chuyện khác không hỏi."
"Ngươi... càn rỡ lắm."
Chủ sự đành bất lực, lại không có can đảm đánh nhau với Cẩm Y vệ, vì thế nổi giận đùng đùng phẩy tay áo bỏ đi.
Buổi chiều, vô số bang nhàn của Cẩm Y vệ tụ tập trong các quán trà tửu lâu xung quanh, truyền ra truyền ra một số lời đồn, quán trà tửu lâu kinh sư vô số, nhưng lời đồn lại giống hệt nhau.
Nguyên tri phủ Thiệu Hưng Đỗ Hoành thanh liêm như nước, cần chính yêu dân, ai ngờ trong triều xuất gian thần, cấu kết với Tô Châu chức tạo cục và Chiết Giang bố chính ti bóc lột chức công Thiệu Hưng ở giữa kiếm lời thì không nói, còn tán tận lương tâm đánh giết hơn mười chức công, càng quá phận là, Đỗ tri phủ thỉnh nguyện cho chức công, lại bị gian thần hãm hại bỏ tù, hiện giờ đang bị nhốt trong đại lao hình bộ.
Khi lời đồn ầm ĩ, cuối hẻm đường cái kinh sư thấy truyền đơn rải như tuyết, phàm là nơi nào đông người, sẽ thấy bỗng nhiên từ một góc khuất nào đó rơi vào một bó lớn, khiến học sinh kẻ sĩ và các dân chúng tò mò tranh nhau nhặt đọc.
Trong một ngày, vụ án của Đỗ Hoành ở kinh sư rất ồn ào huyên náo, không ai không biết.