Tần Kham đứng sau lưng lẳng lặng nhìn họ, thầm tán thưởng không thôi.
Nữ quyến đại hộ nhân gia của Đại Minh cơ hồ đều biết thêu nữ hồng, nhưng thêu phác hoạ thì lại không phải là nữ quyến nào cũng làm được, bình thường phải nhờ tây tịch trong phủ hoặc là họa sĩ bên ngoài vẽ trước, các nàng cầm về chiếu theo nguyên mẫu mà thêu, Kim Liễu không hổ là là tài nữ được thanh lâu huấn luyện chuyên nghiệp, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, hơn nữa tính cách kiên nghị, thường xuyên mang theo mấy phần phong tình quyến rũ...
Nữ tử Như vậy, cho dù phát sinh một chút gianh tình không thể để người khác thấy, đặc biệt là không thể gặp để phu nhân thấy thì kỳ thật là hoàn toàn có thể lý giải.
Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ cá nhân của Tần Kham, chỉ hy vọng chủ mẫu của Tần gia có thể nhất trí với cái nhìn của hắn.
Chủ mẫu Tần gia gần đây rất nghi thất nghi gia, đại khái giáo dưỡng à nghi thái của Kim Liễu làm nàng ta cảm thấy một tia áp lực và tự xấu hổ, thế là hiện tại cũng trở nên văn tĩnh hơn rất nhiều, lúc này nàng ta đang ngồi ở bên cạnh Kim Liễu, dưới sự dạy bảo của Kim Liễu, dùng một đôi tay trời sinh hổ báo vụng về luồn kim, rồi lại vụng về hạ kim đầu tiên về phải bản vẽ chim khách vui xuân kia.
Tần Kham vui mừng thở hắt ra, tâm phiền ý loạn vừa rồi đã vơi đi rất nhiều.
Hình ảnh hài hòa làm sao, thân mang võ công tuyệt thế lại tình nguyện nhún mình ở trong khuê phòng thêu hoa.
Cảm động quá!
Trong ấn tượng, chỉ có Đông Phương Bất Bại từng làm như vậy.
Hình ảnh rất mỹ lệ, trong nhà bốn vị nữ quyến cúi đầu điềm tĩnh an nhàn thuê thùa, ngoài cửa sổ ánh dương chiếu nghiêng lên mặt họ, giống như rải lên một tầng quang huy thánh khiết.
Tần Kham vẫn mỉm cười lẳng lặng nhìn chăm chú khuôn mặt đầy phong vận của họ, hắn từ đáy lòng thích bầu không khí gia đình như vậy, ở bên ngoài bận rộn vất vả, đấu đá, thậm chí giết chóc liên tục với người khác, về nhà, hắn chỉ muốn nhìn thấy hình ảnh an nhàn điềm tĩnh như vậy, nó có thể bình ổn tất cả sự phiền lòng và nôn nóng của hắn, khiến hắn càng thêm tràn ngập ý chí chiến đấu, dùng hết năng lực cả đời mình để cẩn thận che chở bức tranh trước mặt này.
Đỗ Yên đang Cúi đầu thuê hoa nhưng có cảm giác, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười quen thuộc đó của Tần Kham.
"A! Tướng công về rồi."
Đỗ Yên cao hứng đứng lên, chẳng buồn thêu bức chim sáo chơi xuân nữa, giơ tay ném vào không trung, sau đó một đạo hàn quang trắng ngần lóe lê, vù một tiếng, một cây tú hoa châm gắn chặt bức chim sáo vui xuân lên cột nhà trong phòng.
Trán Tần Kham lập tức túa mồ hôi lạnh.
Chiêu thức rất sắc bén, rất có thần vận của Đông Phương Bất Bại đại chiến Nhâm Ngã Hành trên Hắc Mộc nhai.
"Giờ mới đầu chiều sao tướng công đã xong việc rồi?" Đỗ Yên vui mừng kéo tay Tần Kham hỏi.
"Tướng công tự cho mình nghỉ." Tần Kham cười nói.
Đỗ Yên cười hì hì: "Tướng công làm quan lớn như vậy, có tư cách cho ngươi nghỉ trừ đương kim bệ hạ ra thì chỉ sợ cũng chỉ có chính ngươi."
"Làm người làm việc có đôi khi không quá miễn cưỡng mình, mệt thì nghỉ ngơi, nếu muốn để mình an tâm thì tự bịa ra lý do, lừa người khác cũng được, lừa mình cũng được, nói qua được là được." Tần Kham yêu chiều xoa tóc Đỗ Yên.
Kim Liễu nhìn bộ dạng thân mật của hai người, lặng lẽ mím môi, đứng dậy chào: "Tỷ phu đã về."
Tần Kham xấu hổ nhếch nhếch miệng.
Mỗi lần nghe thấy nàng ta gọi mình là tỷ phu, Tần Kham luôn cảm thấy giật mình thon thót.
Tỷ phu tiểu di tử muốn quấn lấy nhau, tạo cho Tần Kham một loại cảm giác tội lỗi thấy mình như cầm thú.
Có lẽ không phải là ảo giác.
"A. Khụ khụ, đã về..." Tần Kham lên tiếng qua loa, chột dạ liếc Đỗ Yên một cái rồi vội vàng thay đổi đề tài: "Các ngươi đang làm nữ hồng à? Nữ hồng đẹp, vừa rồi ta thấy bức chim khách đó vẽ không tồi, Kim Liễu cô nương sau này không ngại thì dạy Yên nhi nhiều hơn, không chỉ là chim khách, thứ khác cũng phải thêu. Ví dụ như uyên ương gì đó, từ xưa đến nay mọi người coi uyên ương là một đôi, ngụ ý nam nữ lưỡng tình tương duyệt, thêu lên chẳng những đẹp mắt, hơn nữa còn may mắn vui vẻ."
Kim Liễu bỗng nhiên mím môi cười khẽ, lại vội vàng khôi phục vẻ mặt bình thường.
Tần Kham ngạc nhiên nói: "Ngươi cười cái gì? Ta nói sai à?"
Kim Liễu lắc đầu: "Tỷ phu tất nhiên nói không sai. . ."
Tần Kham khó hiểu nhìn về phía Đỗ Yên.
Là Vợ chồng lâu ngày, Đỗ Yên tất nhiên không cố kỵ nhiều như vậy, thế là trợn mắt lên, chun cái mũi xinh: "Uyên ương quả thật ngụ ý nam nữ lưỡng tình tương duyệt, có điều trước thời Hán không phải là ý tứ này. Khi đó uyên ương là để hình dung tình cảm huynh đệ, ví dụ như Tô Võ và Lý Lăng trong thơ ngâm 'Tích vi uyên dữ ương. Kim vi Sâm dữ thương', 'Tham' và 'Thương' này là hai vì sao, ý tứ là nói, ngày trước hai người là hảo huynh đệ, hiện giờ lại như sao Sâm và sao Thương, từ nay về sau không thể gặp lại. Tướng công, ngươi năm đó án thủ thi viện Thiệu Hưng là làm sao mà thi được vậy? Ngay cả ta thường ngày không hay đọc sách cũng biết cái này mà."
"Khụ khụ khụ khụ. . ." Tần Kham bỗng nhiên lớn tiếng ho khan. Ho tới mặt tím tái.
Hận nhất là nữ nhân khoe khoang tri thức ít hỏi, đặc biệt là mặt mũi trông còn đáng ghét. Có bản lĩnh thì nhân số Pi đi.
Không khí Trong phòng rất quái dị. Đỗ Yên vẻ mặt khinh thường nhướn cao lông mày, Kim Liễu thì cúi đầu nhịn cười tới mặt đỏ bừng, muốn cười mà không dám cười, Liên Nguyệt Liên Tinh bốn mắt mở to, vẻ mặt sùng kính nhìn chằm chằm Đỗ Yên.
Tần Kham hít một hơi thật sâu, thôi, không so đo với nữ nhân, ta là đại trượng phu, đại trượng phu trị quốc bình thiên hạ, hai con vịt trờ ngụ ý gì thì chẳng liên quan nửa xu tới trị quốc bình thiên hạ.
Oán hận phất phất tay áo, Tần Kham quay đầu bước đi.
"Tướng công đi đâu đấy?"
"Thôi, đừng làm phiền ta, tướng công ta đang định sang năm đi thi Trạng Nguyên."
Một mình ngồi trong thư phòng, Tần Kham dựa vào ghế bành cứng ngắc, ngửa đầu nhìn xà nhà màu xanh, tâm sự nặng nề thở dài.
Rõ ràng là người cực ghét phiền toái, vì sao phiền toái cứ hết lần này tới lần khác bám theo hắn vậy?
Vương Thủ Nhân, vị đại thánh nhân này chọc vào phiền toái, vốn là chuyện chẳng liên quan gì tới Tần Kham, nhưng không biết vì sao, Tần Kham luôn cảm thấy phiền toái này là do mình gây ra, từ sau khi biết Lưu Cẩn bắt Vương Thủ Nhân vào ngục, buổi trưa ngày mai sẽ đình trượng, Tần Kham vẫn luôn lo lắng cho Vương Thủ Nhân.
Nguyên nhân không thể nói rõ, có lẽ vì muốn lưu lại một vị thánh nhân ngàn năm hiếm xuất hiện được một cho hậu nhân, cũng có lẽ vì hôm qua trước khi uống sảng khoái với Vương Thủ Nhân, hắn đã thốt ra một tiếng "Tri kỷ".
Lưu Cẩn lúc này chính là như mặt trời ban trưa, quyền khuynh triêu dã, khí diễm ngày một kiêu ngạo hơn, chiến lược của Tần Kham là giấu tài, tránh mũi nhọn của Lưu Cẩn, âm thầm tích tụ thực lực của mình, lúc này nếu vì Vương Thủ Nhân mà ra mặt, thật sự không phù hợp với lợi ích chiến lược của Tần Kham.
Nhưng. . . Chẳng lẽ trơ mắt nhìn Vương Thủ Nhân ăn bốn mươi đình trượng? Bốn mươi trượng hạ xuống, Vương Thủ Nhân liệu có còn mạng không?
Một đôi tay mềm mại không biết lúc nào lặng lẽ day day huyệt Thái Dương của Tần Kham, rất nhẹ nhàng, khẽ khàng.
Tần Kham mở mắt ra, nhìn thấy ánh mắt tràn ngập quan tâm và lo lắng của Đỗ Yên.
"Sao nàng lại tới đây?" Tần Kham gượng cười hỏi.
Đỗ Yên cười nói: "Tướng công có tâm sự, làm thê tử ta sao có thể không đến hỏi một câu?"
"nàng sao thấy được là ta có tâm sự?"
Đỗ Yên lườm hắn một cái, nói: "Không chỉ ta nhìn ra, Kim Liễu cũng nhìn ra, ngay cả Liên Nguyệt Liên Tinh cũng thấy lão gia hôm nay không vui."
Tần Kham cười khổ lẩm bẩm nói: "Mắt Nữ nhân mâu thuẫn thật, ta có một chút không vui cũng có thể nhìn ra được, nhưng gian tình gần trong gang tấc thì lại..."
"Hả? Tướng công nói cái gì?"
"Không có gì, khen mắt nàng sắc bén."
Đỗ Yên đắc ý cau mũi, tiếp theo nghiêm mặt lại, nhìn chằm chằm Tần Kham nói: "Tướng công, ngươi rốt cuộc gặp phải việc khó gì? Có phải trong triều đình lại có người muốn đối phó ngươi hay không?"
Tần Kham cười khổ nói: "Không có ai đối phó ta cả, chỉ là..."
Quay đầu nhìn Đỗ Yên, Tần Kham tràn ngập áy náy nói: "Yên nhi, nếu có một chuyệ phiền toái, vốn không liên quan gì tới ta, nhưng vì nguyên nhân không thể không làm, ta phải chủ động đi dính vào phiền toái này, nàng có cảm thấy tướng công có bệnh hay không?"
Đỗ Yên nháy mắt mấy cái: "Việc này phải làm sao?"
Tần Kham ngây ra một thoáng, thở dài ảm đạm: "Ta không biết có không cần thiết phải làm hay không, ta chỉ biết là, nếu ta không làm, cả đời này ta sẽ không vui..."