Nhạc phụ không ngốc là tốt rồi, dù sao tương lai cứu viện thành công nếu mang về một nhạc phụ đơ đơ, công tích của Tần Kham trong lòng nhạc mẫu và Đỗ Yên cũng suy giảm rất lớn.
Có điều trong lòng Tần Kham lúc này thật sự có chút bất bình hành, người ta bị nhốt trong tù không ai dám đánh không ai dám mắng, đọc sách, uống rượu, nhàn nhã như đang ở khách sạn du lịch, mà bản thân Tần Kham thì lưng gánh kỳ vọng của nhạc mẫu và thê tử, dùng thân phận một Thiên hộ nho nhỏ đối kháng với những đại lão không biết tên trong triều đình, án tử vẫn không có manh mối, hắn còn phải điều tra hỏi thăm chung quanh, tra ra thân phận của vị đại lão kia, sau đó dùng một loại tinh thần một đi không trở lại chiến đấu với hắn, chính là để kéo lão gia hỏa trong phòng giam tiêu sái đọc sách uống rượu này ra khỏi tù.
Có vẻ như có một chút phạm tiện.
Tần Kham quyết định tìm được vị đại lão kai rồi sẽ thương lượng với hắn, nếu hắn không kiên trì muốn mạng Đỗ Hoành, vậy thì đổi thành án chung thân, mọi người đạt thành nhận thức chung, hoà hợp êm thấm nhìn Đỗ Hoành tiêu sái tới chết trong tù.
Sờ sờ mũi, Tần Kham cười khổ nói: "Sự nhàn nhã của Nhạc phụ đại nhân khiến tiểu tế ghen tị."
Đỗ Hoành cười nói: "Lão phu sau khi trúng tiến sĩ vào Hàn Lâm viện cầu tư lịch tám năm, tám năm đó cũng thường xuyên sống những ngày như hiện tại, có sách có rượu có thơ, về sau lại xuất kinh làm quan, làm phụ mẫu một phương, mỗi ngày phải hao tâm tốn sức, cuối cùng không còn được sống những ngày như vậy nữa. Có câu hoa phúc luôn gắn liền, quả nhiên là không sai."
Tần Kham nháy mắt mấy cái: "Nhân lúc nhạc mẫu không có mặt, có cần tiểu tếđưa mấy nha hoàn xinh đẹp vào thị hầu ngài không? Có rượu có sách, còn có hoa mai mẫu đơn, thế mới là việc cực lạc của nhân sinh."
Đỗ Hoành nghiêm mặt nói: "Ngươi coi lão phu là hạng người gì? Lão phu ta làm người trong sạch chính phái, hiện giờ thân hãm ngục tù ngươi lại dùng sắc đẹp dụ dỗ ta?"
Tần Kham thở dài: "Lão gia hỏa này đại khái đã quên bộ dạng lúc trước hắn dùng miệng ủi ngực kỹ nữ rồi."
Đỗ Hoành buông sách và bầu rượu xuống, vuốt chòm râu đã có chót lộn xộn: "Đông Hán không dám dụng hình đối với lão phu, là ngươi ở sau lưng múa tay áo à?"
"Không phải ta, là Thái tử."
Đỗ Hoành mỉm cười, nở nụ cười khen ngợi rất hiếm có: "Tuổi còn trẻ mà không ngờ dùng phép mượn thế thần diệu như vậy, rất khá."
Tần Kham cẩn thận nhấm nuốt những lời này. Sau một lúc lâu mới hỏi một cách không xác định: "Lời này của Nhạc phụ đại nhân ... là đang khen ta à? Không phải ngầm có ý châm chọc chứ."
"Đương nhiên là khen ngươi."
Tần Kham thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Ta cũng hiểu chắc là khen ta, bằng không ta vứt hết mặt mũi còn hao tâm tốn sức bảo đảm chu toàn cho nhạc phụ, vậy mà ngươi còn tổn hại ta không khỏi rất không phải con người..."
Đỗ Hoành trầm mặc hồi lâu, chậm rãi nói: "Nói chuyện với ngươi luôn có mùi hỗn đản nồng đậm, lão phu phát hiện trước kia nhìn ngươi không vừa mắt là đúng."
Tần Kham nhún nhún vai, trên điểm này hắn và nhạc phụ có nhận thức chung, mọi người đều nhìn nhau không vừa mắt, thuộc về loại vừa không muốn gặp lại cũng tuyệt đối sẽ không hoài niệm.
Đỗ Hoành nhìn hắn chăm chú, sau đó nhoẻn miệng cười: "Nói năng tuy rằng hỗn đản. Nhưng may mắn làm người vẫn miễn cưỡng không tính là hỗn đản, không ngờ ngươi hiện giờ đã thành cận thần đông cung, hơn nữa có tư cách ngang hàng với Đông Hán Hán công. Từ Nam Kinh đến kinh sư, ngươi vẫn ở phía sau phát động nhân mạch, Điều khiển bộ hạ bảo vệ ta chu toàn, hôm nay không ngờ mà ngay cả đông cung Thái tử cũng bị ngươi mời ra được, Tần Kham, vì nắm xương già này của ta, ngươi phải vất vả nhiều rồi."
Tần Kham cười nói: "Dù sao cũng là bố vợ con rể, tiểu tế chỉ mong nhạc phụ đại nhân được mạnh khỏe. Tương lai cho dù chết, cũng nên chết trên bụng nữ nhân. chứ đừng nên chết trong lao tù. Nhạc phụ, hiện giờ Đông Hán chắc không dám đụng vào ngươi nữa, có điều nếu muốn giải tội, phải lôi được tên chủ mưu đứng đằng sau ra, Tô Châu chức tạo cục và Chiết Giang bố chính ti chỉ là thứ nổi bên ngoài, chỗ dựa của họ trong tại triều đường mới là kẻ địch chân chính, làm thế nào để kéo kẻ này ra, tiểu tế hiện tại thực sự là bất lực rồi, không biết nhạc phụ đại nhân có biện pháp gì không?"
Đỗ Hoành lắc đầu: "Dừng ở đây đi, án này không nên đào sâu thêm nữa, Tần Kham, lão phu không sợ chết, nhưng ta không thể để Tần gia chết theo, lão phu cả đời đọc sách thánh hiền, cả đời nuôi dưỡng Hạo Nhiên Chính Khí, không làm thất vọng dân chúng xã tắc, chết cũng đáng rồi, nhưng lão phu không thể liên lụy tới Tần gia, bản tấu đó lão phu đã thành tựu đại nghĩa rồi, án này không cần đào sâu thêm để bảo toàn cho ngươi và Yên nhi, thành tựu nghĩa của lão phu, như vậy là đủ rồi."
Tần Kham cười nói: "Ta không biết cái gì là đại nghĩa tiểu nghĩa, chỉ biết là ta đã đáp ứng nhạc mẫu và Yên nhi sẽ cứu ngươi yên lành đi ra, nếu muốn cứu ngươi thì tất cả trừ đi kẻ đứng sau này, như vậy mà thôi."
"Ngươi có biết kẻ địch ngươi sắp phải đối mặt cường đại cỡ nào không? Ngươi là cận thần đông cung nhưng Thái tử chích ép được thái giám, quan văn sẽ không nể mặt Thái tử, mất đi tòa núi dựa này, một mình ngươi đấu được với hắn không?"
"Bất kể đấu lại hay không thì cũng phải đấu với hắn, nếu không tính mạng của nhạc phụ sẽ ăn bữa hôm lo bữa mai, trở về ta cũng không có cách nào ăn nói với nhạc mẫu và Yên nhi."
Đỗ Hoành thở dài: "Ngươi tội gì phải bỏ vốn lớn như vậy?"
Tần Kham xoay người đi ra ngoài, thản nhiên cười nói: "Không phải vừa rồi đã nói ư? Hy vọng hy vọng chết trên bụng nữ nhân chứ không phải trong tù. Nhạc phụ cứ an tâm ở đây đi, tiểu tế đại khái biết phải làm gì rồi."
Thấy Tần Kham tâm ý đã quyết, Đỗ Hoành thở dài lắc đầu, hốc mắt không ngờ ửng đỏ, lúc này hắn bỗng nhiên sinh ra cảm giác mê mang và hoang mang đối với nhân sinh của mình, thành toàn đại nghĩa của mình, nhưng lại làm con rể vì hắn mà lo ngược lo xuôi, chạy chọt khắp nơi, làm hại hai nhà không thể an bình, thậm chí có cả nguy hiểm phá gia diệt tộc, tất cả chỉ vì cái gọi là "Xả thân thủ nghĩa" của mình, hai ngàn năm trước khi Khổng Mạnh nói những lời này, quả thực dứt khoát quyết tuyệt, không hề có ràng buộc như vậy sao?
"Tần Kham. . ." Đỗ Hoành bỗng nhiên mở miệng gọi hắn lại, tiếng nói khàn khàn: ". . . Có lẽ, có thể thử Đả thảo kinh xà xem."
Tần Kham quay đầu lại mỉm cười: "Ta cũng định như vậy, nếu anh hùng sở kiến lược đồng, nhạc phụ ngươi chờ tương lai chết trên bụng nữ nhân đi.
Ra khỏi chiếu ngục thì trời đã tối, cửa thành sắp đóng, dưới sự hộ thị của đám người Đinh Thuận, Tần Kham vội vàng về nhà.
Hôm nay quá mạo hiểm, từ khi Đỗ Hoành vào kinh, đến Đông Hán đề cao tinh thần, lại cầu Thái tử ra mặt, từng chuyện từng chuyện được xử lý như cưỡi ngựa xem đèn. Cũng chưa kịp thông tri cho nhạc mẫu và Yên nhi Trong nhà, may mắn là tình thế tạm thời ổn định, bằng không về nhà lại là một mảng mây đen sương mù.
Đêm Kinh sư rất im lặng. Dân chúng không có thói quen sống về đêm, màn đêm buông xuống liền về nhà, ăn cơm xong thì ngủ sớm. Khắp nơi chỉ nghe thấy tiếng chó sủa và tiếng bước chân chỉnh tề của quân sĩ của ngũ thành binh mã ti tuần tra.
Nhìn bầu trời đêm tối đen, Tần Kham lo lắng thở dài.
Tới thì hùng tráng uy vũ, nhưng rốt cuộc có thể cứu được Đỗ Hoành ra hay không, Tần Kham thực sự không hề nắm chắc, hắn chỉ là một Thiên hộ, quyền nhỏ thế yếu, lấy gì ra mà đấu với người khác? Nếu không cứu được Đỗ Hoành ra, tương lai khi đao phủ pháp trường một đao chém bay đầu Đỗ Hoành, Tần Kham còn mặt mũi nào mà nhìn nhạc mẫu thê tử?
Đinh Thuận tay án chuôi đao, im lặng không nói gì đi đằng trước. Hán tử này từ lúc đi theo Tần Kham rất có nhãn lực, biết tâm tình của thủ trưởng không tốt, cũng không dám nói nhiều một câu.
" Đinh Thuận à."
"Có thuộc hạ."
Tần Kham thở dài: "Lần này, chúng ta lại có địch nhân rồi, kẻ địch rất cường đại."
Đinh Thuận vẫn là bộ dạng hàm hậu nhếch miệng cười ha ha. Trong mắt lại bắn ra hai đạo hàn quang: "Kẻ địch Cường đại cũng là người, một đao đâm vào vẫn là hai cái lỗ máu, đại nhân mưu chu đáo, đã lúc nào chịu thiệt đâu? Thuộc hạ không sợ."
Tần Kham cười khổ: "Ngươi không sợ nhưng ta sợ, ngươi đi theo ta là vì tiền đồ, hiện tại tiền đồ không kiếm được. Lại lúc nào cũng có nguy hiểm rơi đầu, ta nợ ngươi rất nhiều."
Đinh Thuận cười nói: "Đại nhân nói vậy là không đúng rồi, thuộc hạ và các lão đệ huynh từ Nam Kinh tới đi theo đại nhân không chỉ là vì tiền đồ, ngài đối với các huynh đệ tốt, mọi người bạc được chia không ít, quan nhi cũng thăng không ít, uống rượu thống khoái, giết giặc Oa cũng thống khoái, chính là vì những điều này, các huynh đệ nguyện ý bán mạng cho ngài, vả lại, thuộc hạ đã đốt nhà Lý Đại học sĩ rồi, thực sự rất kích thích, đời này chết cũng đáng."
Tần Kham không khỏi cười mắng: "Quả thực là nói năng hỗn trướng, mục đích ngươi sinh ra chẳng lẽ chỉ là để đốt nhà Lý Đông Dương thôi à? Có chút tiền đồ đi được không?"
Đinh Thuận cẩn thận quay đầu nhìn chung quanh, hạ thấp giọng cười nói: "Ta cũng muốn đốt Tử Cấm thành lắm, cho điều võ sĩ hoàng cung không cho vào."
Tần Kham hung hăng đạp hắn một cước, sau đó thở dài: "Đám sát tài này sau khi theo ta dần dần sắp thành hạng vong đồ rồi."
Trầm ngâm một lúc, Tần Kham thản nhiên nói: "Lần này kẻ địch của chúng ta vẫn đang trốn trong bóng tối, Đinh Thuận, ngươi giúp ta làm một việc."
"Nhưng lời dư thừa như Lên núi đao xuống biển lửa không cần phải nói nữa, đại nhân cứ phân phó."