"Ngươi, . . . Ngươi ngươi! Ngươi lại muốn họa hại gà của ta." Chu Hậu Chiếu sợ tới mức thối lui vài bước, vừa hay lúc này một con gà màu sắc sặc sỡ nhảy lên cao, Chu Hậu Chiếu tay mắt lanh lẹ, tóm ngay lấy cổ con gà, cũng không chẳng buồn để ý nó bị mình bóp cho giãy dụa không thôi, Chu Hậu Chiếu vẻ mặt đề phòng nhìn Tần Kham: "Đừng tới gần gà của ta, ngươi đã giết liền hai Uy vũ đại tướng quân của ta rồi."
Tần Kham vô tội nói: "Thần hiện tại có làm gì đâu."
"Chờ ngươi làm ra gì đó thì không còn kịp rồi, con gà này là Cốc Đại Dụng vất vả lắm mới tìm được cho trẫm."
"Bệ hạ. . ."
"Trẫm xem như minh bạch rồi, bát tự của ngươi cứng, trong mệnh khắc gà, gà gì tới gần ngươi ba thước đều sẽ chết oan chết uổng, con gà này không thể bị ngươi hại nữa."
"Bệ hạ. . ."
"Đại Dngj, mau đưa gà vào phụng dưỡng trong lồng sắt ở hậu cung, đừng để nó gặp phải độc thủ của Tần Kham."
Tần Kham thở dài nói: "Bệ hạ. . . Không cần lao lực, trong tay trong tay ngươi đã tắt thở rồi."
Chu Hậu Chiếu kinh hãi, cúi đầu nhìn, con gà chọi uy phong lẫm lẫm trong tay không còn dãy dũa, cái đầu nghẹo sang bên, không cam lòng nhưng lại đành bất lực quy tiên.
Chu Hậu Chiếu méo miệng, lại ứa nước mắt.
" Uy vũ đại tướng quân... của ta."
Tần Kham đồng tình nhìn hắn: "Uy vũ đại tướng quân thế tập Đời thứ ba hả?"
"Ừ..."
Vào lúc để cứu Vương Thủ Nhân, Tần Kham vào cung giở tâm nhãn với Chu Hậu Chiếu, Vương Thủ Nhân đeo cùm nặng, bị phiên tử Tây Hán từng bước khập khễnh kéo từ đại đường Tây Hánra, cả người hắn loang lổ vết máu, hiển nhiên đã chịu hình phạt một hồi, may mắn vẫn còn tay còn chân, Lưu Cẩn đã hạ quyết tâm nếu giết một con gà để đám khỉ xem, trước khi nhận được hiệu quả giết gà dọa khỉ thì con gà này vẫn phải sống nguyên vẹn.
Hơn mười phiên tử Tây Hán áp giải Vương Thủ Nhân, đi hai bước lại hung hăng đẩy một cái. Vương Thủ Nhân lảo đảo, sau đó tiếp tục đi.
Khuôn mặt bầm tím của Vương Thủ Nhân vẫn rất bình tĩnh, thong dong giống như mặc đẹp đi dự tiệc.
Khi dâng bản tấu đó hắn đã sớm có chuẩn bị tâm lý cho kết quả hôm nay, Vương Thủ Nhân không biết Đới Tiển, nhưng hắn không thể không đứng ra than khóc cho triều đình đang dần dần trở nên hắc ám này, không mang theo bất kỳ tư tâm công lợi nào, chỉ dựa vào một bầu công nghĩa.
Sớm muộn gì rồi cũng sẽ có người đứng ra, chỉ có điều vừa hay là mình đứng ra thôi.
Các phiên tử áp giải Vương Thủ Nhân ra khỏi đại đường Tây Hán, đẩy hắn vào một chiếc xe chở tù, sau khi thét to mấy tiếng, xe chở tù chậm rãi đi tới ngọ môn.
Hôm nay ti lễ giám Lưu công công phải ở trước mặt các đại thần triều đình, đánh chết tươi Vương Thủ Nhân, hắn muốn dùng cái chết của Vương Thủ Nhân để trực tiếp cảnh cáo các đại thần, ai còn dám không biết sống chết nói hưu nói vượn trong tấu chương, Vương Thủ Nhân sẽ là kết cục của họ.
Vương Thủ Nhân đứng trên xe chở tù qua phố qua chợ, xe chở tù đi tới Thừa Thiên môn, quảng trường ngoài Thừa Thiên môn sớm đã có một đám đại thần tụ tập, bọn họ mặc triều phục chính thức, trên đầu đội ô sa, lẳng lặng đứng ở hai bên Thừa Thiên môn
Một quan viên mặc phi bào đứng chính giữa đám người, hai mắt nhìn thẳng, tuổi già lụ khụ, mở to đôi mắt đục ngầu, kiễng chân nhìn xa xa, mấy tên trẻ tuổi quan viên đỡ lão, thấp giọng an ủi gì đó.
Vị quan viên này tên là Vương Hoa, cũng chính là lão phụ thân của Vương Thủ Nhân.
Lai lịch Phụ thân của Vương Thủ Nhân cũng không nhỏ, lão là Lễ bộ Tả thị lang, không chỉ chức quan hiển hách, hơn nữa học vấn cũng rất không tồi, từng là Trạng Nguyên khoa Tân Sửu vào năm Thành Hóa thứ mười bảy, làm quan thanh chính, nghiên cứu học vấn nghiêm cẩn, xưa nay rất được Hoằng Trì đế tôn sùng.
Hôm nay đứng trên quảng trường Thừa Thiên, Vương Hoa chỉ là một phụ thân tuổi già sức yếu.
Xa xa, xe chở tù chậm rãi đi tới, các đại thần quảng trường xôn xao, cảm xúc phẫn nộ và bất an giống như ôn dịch nhanh chóng lây lan, đám người giống như một dòng nước lớn màu đen di chuyển về phía xe chở tù.
Thân hình lom khom của Vương Hoa đi trước nhất, vô số đại thần vây quanh lão. Các phiên tử Tây Hán khẩn trương, đều rút đao lớn tiếng quát: "Đây là phạm quan Lưu công công tự mình hạ lệnh trượng trách, các ngươi đều là quan lớn triều đình, tụ tập ở đây chẳng lẽ muốn cướp xe chở tù sao?"
Đám người Vương Hoa chẳng thèm để ý tới phiên tử, đi thẳng qua rừng đao sáng quắc, tới trước xe chở tù, thấy Vương Thủ Nhân mình đầy thương tích đứng trong xa, Vương Hoa không khỏi lão lệ tung hoành.
"Con ta ơi."
Vẻ mặt vẫn luôn bình tĩnh của Vương Thủ Nhân nhìn thấy phụ thân cuối cùng cũng đây biến sắc, hai mắt rất nhanh ứa lệ.
"Phụ thân đại nhân, nhi tử bất hiếu, làm phụ thân lo lắng."
Vương Hoa lắc đầu: "Từ nhỏ ngươi làm không ít chuyện khiến ta lo lắng, nhưng chuyện này ngươi làm rất đúng, vi phụ tự hào vì ngươi.
Vương Thủ Nhân khóc nói: "Quyền gian nắm quyền, triều cương hỗn loạn, nước không ra nước, tránh thần (thần tử can gián) chẳng có ích gì? Phụ thân đại nhân, nhi tử khi còn bé từng lập chí hướng làm thánh hiền, phụ thân lúc ấy tát ta một cái, nhi tử hôm nay mới cảm thấy cái tát ấy rất có giá trị, người ngay cả trung hiếu cũng không thể lưỡng toàn mà muốn làm thánh hiền thì đúng là nực cười. . ."
Vương Hoa khóc lớn nói: "Hiếu giả, đại đạo dã, xả thân vì nước mới là đại đạo, chứng đại đạo có thể coi là thánh hiền, con ta hôm nay đã nhìn trộm được con đường của thánh hiền rồi, một cái tát năm đó, vi phụ không nên làm..."
Ra sức quệt nước mắt, vẻ mặt Vương Hoa lại trở nên kiên nghị: "Con ta cứ đi, trong nhà đã dựng linh đường cho ngươi rồi, vi phụ ở đây chờ thu liễm thi cốt của ngươi, xưa nay bi thương nhất là người đầu bạc tiễn người đầu xanh, hôm nay Vương gia ta có tang sự, con ta xả thân vì nước, bi thương thì bi thương, nhưng vi phụ nhất định sẽ đại táng cho ngươi thật phong quang, chỉ mong kiếp sau đầu thai đừng rơi vào triều đại không có thiên lý, hoạn cẩu nắm quyền này."
Vương Thủ Nhân đứng trong xe chở tù không thể động đậy, nhưng vẫn cắn răng ra sức dập đầu thật mạnh ba cá vào khung gỗ của xe, rưng rưng nói: "Nhi tử ghi nhớ lời nói của phụ thân, phụ thân đại nhân, nhi tử bái biệt."
Phiên tử Tây Hán thấy các đại thần mặc dù ai nấy lòng đầy căm phẫn, nhưng cũng không có hành động quá khích như cướp xe tù, không khỏi thở phào, cũng không dám lớn tiếng quát mắng, rụt rè đẩy xe tù vào ngọ môn.
Nhìn xe chở tù dần dần đi xa, Vương Hoa chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, người khẽ lảo đảo.
Các đại thần mắt đẫm nước mắt, đều sửa sang lại y quan, tự giác vái thật dài về phía xe chở tù, mãi lâu sau vẫn không đứng dậy.
Vương Hoa rưng rưng lớn tiếng nói: "Chư vị đồng liêu, đứng trong xe tù là con trai của ta Vương Hoa, tên của nó là Vương Thủ Nhân! Ngày sau trong sách sử của Đại Minh ta, tên nó sẽ vinh quang thiên cổ."
Mắt nhìn về phía xe chở tù, Vương Hoa dùng hết khí lực toàn thân gân cổ hô: "Con ta... bi tráng."
Dứt lời cổ họng Vương Hoa ngòn ngọt, ngửa mặt lên trời phun ra một búng máu rồi hôn mê bất tỉnh.
Vương Hoa và các đại thần đành bất lực đưa tiễn Vương Thủ Nhân, Tần Kham thì lại đang nỗ lực để cứu vị thánh nhân thiên cổ này, dùng phương thức của bản thân hắn để lưu lại một hạt mầm quý giá cho văn minh Trung Hoa.
"Uy vũ đại tướng quân bi tráng!"
Trong Cung Càn Thanh, Tần Kham mặt mang ẻ tiếc hận nhìn con gà chọi xuất sư chưa thắng đã chết đó, sắc mặt đau đớn.
Chu Hậu Chiếu bi thương liếc chọi gà chết đó một cái, hai má giật giật, buồn bã nói: "Tần Kham, ngươi nói thẳng ý đồ đến đi, đừng có nó với ta là hôm nay vào cung là cố ý để giết gà."
Tần Kham không nhịn được liền biện giải: "Bệ hạ, con gà đó là ngươi giết. . ."
"Ta biết! Nếu không phải bị ngươi dọa, ta đâu nỡ giết nó.
Tần Kham trong lòng khẽ yên tâm, người đối với động vật nhỏ có lòng thương thì đối với nhân loại chắc cũng có lòng thương.
"Bệ hạ, thần hôm nay muốn cầu bệ hạ thay một người..."
"Ngươi cầu cho ai?"
"Binh bộ chủ sự Vương Thủ Nhân."
Chu Hậu Chiếu hiển nhiên rất xa lạ đối với cái tên này: "Vương Thủ Nhân? Hắn bị làm sao?"
"Vương Thủ Nhân liên quan tới một vụ án, thần muốn xin bệ hạ người này, đưa về Cẩm Y vệ tra hỏi."
Chu Hậu Chiếu xì một tiếng, nói: "Một Binh bộ chủ sự thôi mà, muốn thì tự ngươi đi bắt không được à, hỏi ta làm chi?"
"Nhưng bệ hạ. . . Người này vừa hay bị ti lễ giám Lưu công công bắt, khụ, Lưu công công là vì một vụ án khác."
Chu Hậu Chiếu ngây người một chút, lẩm bẩm nói: "Trong triều đình của Trẫm là những mặt hàng gì vậy, người vi phạm pháp lệnh, hơn nữa phạm hết chuyện này tới chuyện kia, Vương Thủ Nhân làm sao mà trà trộn vào được triều đình thế?"