Mục lục
Sự Trỗi Dậy Của Khiên Hiệp Sĩ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Naofumi-sama.”

Lúc tôi đang thử nghiệm những chiếc khiên mới, Raphtalia chạy đến chỗ tôi.

Em ấy đi với Người Buôn Nô Lệ cũng phải được một lúc rồi. Có phải em ấy đã tập hợp xong những người cùng làng với mình?

“Em đã đến tất cả cửa hàng quanh thị trấn với Người Buôn Nô Lệ, và tìm được vài người.”

“Anh hiểu rồi... Được, anh sẽ kiểm tra lại. Em có nghĩ anh có đủ tiền không?”

“Vâng, em đến để hỏi ngài muốn làm gì với số tiền còn lại.”

“Vậy anh sẽ đến chỗ của Người Buôn Nô Lệ.”

“Vâng, chúng ta đi thôi. Firo và Rishia đâu rồi?”

“Anh kêu hai đứa đi săn rồi. Chắc hai đứa sẽ phải ra ngoài một lúc.”

Tôi không biết được Firo đi bao xa nữa. Tôi không nghĩ con bé lại chạy đến chỗ nào nguy hiểm.

Bản năng hoang dã của con nhóc đó rất sắc bén.

“À, nhưng trước hết anh phải nói vài lời với Nữ Hoàng.”

Tốt nhất là chúng tôi chuẩn bị rời đi vào đêm nay.

Thời gian là có hạn. Tôi cần phải xem tôi có thể huấn luyện những người nô lệ này đến đâu.

“Hửm? Ngài đã chuẩn bị xong rồi sao?”

Nữ Hoàng xuất hiện đằng sau tôi. Có vẻ bà ta ra ngoài đi dạo.

Tôi hấp thụ hầu hết nguyên liệu vào chiếc Khiên, nên cái quả núi đấy bốc hơi gần hết rồi.

... Nữ Hoàng bây giờ chắc phải rất bận rộn. Bà ta muốn thay đổi không khí thì cũng chẳng có gì là lạ.

“Cũng gần xong. Hãy đưa những nguyên liệu còn lại đến ngôi làng của tôi. Sau này tôi có ý định dùng số thịt này làm một bữa ăn.”

Với những nô lệ tôi sắp nhận được, lượng thức ăn cần thiết tăng lên theo cấp số nhân.

Không phải tôi không tự tìm được thức ăn, nhưng tôi có rất nhiều việc cần làm lúc này. Trước hết, tôi cần xây dựng lại ngôi làng.

“Vậy thì tôi sẽ phái đi một trung đội binh sĩ hỗ trợ cho công việc của ngài. Hãy ra lệnh cho họ theo ý ngài.”

“À, cám ơn. Bây giờ tôi phải rời đi để chuẩn bị.”

“Nếu cần bất kỳ điều gì, ngài cứ yêu cầu. Chúng tôi sẽ hỗ trợ hết sức có thể.”

“Tôi biết. Thứ tôi cần phải làm đầu tiên là thu thập những vật liệu xây dựng và thiết lập biện pháp phòng chống trộm. Tôi có kế hoạch rời đi vào đêm nay, nên xin hãy chuẩn bị người sau đấy.”

Một Anh Hùng đi trên chiếc xe ngựa kéo toàn nô lệ dù nhìn thế nào cũng thấy có điều mờ ám. Đó là tại sao rời đi vào ban đêm là tốt nhất.

Tôi nghĩ đôi mắt của Firo giống như của loài chim, nhưng con bé có thể nhìn rất tốt lúc trời tối. Nên chẳng có vấn đề gì khi di chuyển vào ban đêm.

“Tôi hiểu rồi.”

Sau khi nghe câu trả lời của Nữ Hoàng, tôi cảm ơn bà ta và rời lâu đài. Tôi đi thẳng đến căn lều của Người Buôn Nô Lệ.

“Khiên Hiệp Sĩ, tôi đã tập hợp các nô lệ như yêu cầu của ngài.”

“Ừ, ta đã nghe từ Raphtalia.”

Lúc tôi bước vào căn lều, tôi nhìn thấy những đứa trẻ Á Nhân, tổng cộng là 8 đứa, đang nhìn chằm chặp vào tôi từ trong những chiếc cũi.

Tất cả chúng sợ hãi quan sát từng hành động của tôi.

Vài đứa còn đang run rẩy.

“Anh đã nghĩ là sẽ có vài người trưởng thành ở đây...”

“Trong Đợt Sóng, hầu hết những người trưởng thành đã chết... Bọn em không biết số phận của những người sống sót thế nào...”

Kể cả khi họ vẫn còn sống, Raphtalia cũng không thể tìm ra được vị trí của họ được. Hay có thể em ấy tìm thấy họ đã chết sau đó...

Nếu họ thoát được lúc Đợt Sóng đầu tiên xảy ra, có khả năng họ đã chạy đến Silt Welt.

Việc tìm kiếm họ sẽ là chuyện hầu như bất khả thi.

Dù sao, tôi chẳng định đào quá sâu vào điều này làm gì.

“Ta chắc các người đã nghe từ Raphtalia, nhưng ta sẽ tuyên bố một lần nữa.”

Tốt nhất vào lúc này, tôi phải thật nghiêm khắc.

Ngay từ đầu, Raphtalia là một đứa trẻ nhút nhát và Firo lại trở nên quá ích kỷ.

Để tránh đi trên vết xe đổ trước đây, tôi nên đối xử với chúng bằng kỷ luật.

“Từ giờ, tất cả các ngươi là nô lệ của ta. Các người sẽ phải đi đến ngôi làng cũ của các ngươi và xây dựng lại nó, đồng thời luyện tập để trở nên mạnh mẽ hơn.”

Nếu thể hiện mình quá tử tế, chúng sẽ khinh thường tôi.

“Ta cực kỳ ghét những kẻ lười biếng. Nếu bất cứ kẻ nào dám chây lười, ta sẽ bán kẻ đó đi không do dự. Các ngươi hiểu chưa!?”

Lúc tôi nói điều này, tôi nhìn thấy Người Buôn Nô Lệ đang ra lệnh cho thuộc hạ. Một thuộc hạ của ông ta đánh một tiếng phát ra từ một loại nhạc cụ gợi cho tôi đến chiếc chiêng.

... Ai bảo ông ta làm điều đó?

Nhìn vào chúng, chúng trông có vẻ sợ hãi.

... Không đó chắc là lỗi của tôi.

“Hiiiiiii-!”

“R-Raphtalia-chan, đây có thật là người đó không!?”

“Mẹ ơi=!”

Tôi muốn điếc cả tai.

Nhưng tôi chẳng phải muốn làm một tổ chức từ thiện gì. Tôi phải dựng lên một đội quân chiến đấu chống lại Đợt Sóng.

“Giờ thì, ta sẽ bắt đầu Khế Ước Nô Lệ.”

Lúc tôi giơ tay lên, Người Buôn Nô Lệ mỉm cười. Hắn ta lấy ra Mực Khế Ước Nô Lệ.

Tôi nhỏ một giọt máu vào bình mực.

Và quá trình vẽ dấu ấn nô lên lên những đứa trẻ này bắt đầu.

“Đúng vậy, ngài định làm gì với số tiền còn lại?”

“Ta đinh tiếp tục đi bán rong, nên nếu ông có một con ma thú ta có thể dùng để vận chuyển thì rất có ích.”

... Đôi mắt Người Buôn Nô Lệ vẫn đang sáng lấp lánh. Ngừng cái kiểu nhìn đó đi.

“Vậy thì tôi sẽ tặng cho ngài một con Filo Rial.”

“Khỏi. Một con Filo Rial là quá đủ rồi. Hãy đề nghị một loài khác đi.”

“Filo Rial không tốt sao?”

“Ta muốn một con ma thú có khả năng không kém Firo. Loài có lẽ có thể cày đất được.”

Trong khi đi loanh quanh thành phố, tôi không chỉ thấy mỗi loài Filo Rial và Ngựa. Tôi còn thấy những loài động vật trông như Bò và Sâu kéo những chiếc xe.

Và nếu tôi lại nuôi một con Filo Rial khác... Trong tay tôi sẽ toàn là Firo.

“Chủ Nhân, em đói quá.” (Tưởng tượng của Naofumi)

Cái suy nghĩ lại thêm thứ như thế đủ để làm khuôn mặt tôi trắng bệch cả ra. Tôi chỉ muốn nuôi từng đứa một thôi.

Trong số những loài ma thú, loài Filo Rial hình như cần phải quản lý nghiêm ngặt.

Chúng có lẽ tăng thêm lượng lớn khả năng chiến đấu của chúng tôi, nhưng lúc này, chúng tôi vẫn đang trong quá trình xây dựng lại. Tôi không nghĩ tôi có thể nuôi thêm một con Ma Thú tham ăn như thế nữa.

Tôi vẫn còn rất nhiều thịt con Linh Quy, nhưng tôi không định lãnh phí hết chúng trong một lần.

Tôi trước hết nên bắt đầu những điều hiện tại tôi có thể giải quyết được.

“Tôi hiểu... Vậy tôi sẽ tìm cho ngài một con ma thú.”

“Nhờ ông.”

“Ngài có muốn mua một con từ một quả trứng không? Hay ngài muốn một con hoàn toàn trưởng thành hơn? Đương nhiên một quả trứng rẻ hơn nhiều.”

“Chắc một quả trứng là được rồi.”

“Hiểu rồi. Đúng vậy.” [1]

Người Buôn Nô Lệ bước đến nơi Bán Ma Thú ở trong căn lều.

Tôi nhìn qua những thiết lập ràng buộc tôi có thể đặt lên 8 nô lệ mới.

Có vẻ như tôi cũng có thể thiết lập một trừng phạt theo thông tin được phân loại sẵn.

Tôi sẽ quyết định công việc của chúng sau đó.

Việc đăng ký nô lệ đã kết thúc. Khi nhìn ra ngoài, tôi thấy mặt trời đã lặn xuống.

Chúng tôi có thể rời đi ngay khi Firo và Rishia trở về.

Sau một lúc, Firo chạy đến.

... Không có ai trên lưng con nhóc này hết.

Con bé đã bị ngã rồi à?

Firo kịp thời hãm lại đà chạy ngay trước tôi.

“Em về rồi đây~!”

“Rishia sao rồi?”

“?”

“Đ-để chị xuống... Ọc...”

Có vẻ như Rishia không bị rơi khỏi Firo. Con bé đang nắm chặt lấy những sợi lông ở sau lưng của Firo như thể sinh mạng của con bé dựa hết vào đó.

Con bé gần như rơi khỏi lưng của Firo khi con nhóc này chạy với tốc độ cao.

Firo ngồi xuống và Rishia rơi khỏi người Firo do hành động đột ngột của con bé.

“Ọc...”

Rishia đang phát ra một âm thanh chẳng mấy phù hợp với một quý tộc.

―― Xin vui lòng chờ đợi do sự cố kỹ thuật. ―― (WN thành Show truyền hình =]])

“Vậy giờ kiểm tra thành quả xem.”

Hai đứa ra ngoài từ lúc cuối buổi sáng. Mặt trời đã lặn, vậy...

Ah, Lv của Rishia đã tăng thêm 20. Kết quả không tồi.

Chỉ số của con bé còn cao hơn lúc trước khi Reset. Có vẻ như ảnh hưởng của Hiệu Chỉnh Tăng Trưởng vẫn đang phản ánh chính xác.

“Mình có thể thấy các vì sao. Itsuki-sama... Đó có phải là ngài ở kiếp sau không?”

“Đó là ảo giác đấy. Firo, đưa con bé trở lại thực tại đi.”

“Tuân lệnh.”

Firo tát nhẹ vào má Rishia.

Hay chí ít thì nó trông như vậy, nhưng Rishia lại bị đánh bay đi. Con bé chưa thăng luôn đấy chứ?

“Wha!!! Mình đang ở đâu đây!?”

“Ồ, vậy ra em vẫn ổn.”

“Em nghĩ em đã chết rồi.”

“Ừ, nhưng em tăng 20 Lv. Chỉ số của em cao hơn hẳn trước đây, đúng chứ?”

“Ể?”

Rishia kiểm tra bảng tính trạng của mình.

“Wow, tuyệt quá!”

Đến chính chỉ số của bản thân mình mà con bé cũng ngạc nhiên nữa...

“Rishia, anh có một việc muốn giao cho em.”

“Đ-đó là gì?”

“Anh muốn em, Raphtalia và Firo giúp anh quản lý những nô lệ mới và những con ma thú anh mua được.”

“E-em hiểu...”

“Raphtalia và Firo đã mạnh sẵn rồi; Anh muốn em cư xử như một người trưởng thành và cùng luyện tập cùng với họ.”

Không phải là chỉ để tăng Lv.

Rishia tăng Lv theo một con đường sai lầm trước đây là quá đủ minh chứng cho điều này rồi.

Tôi định nhờ Raphtalia và Firo hỗ trợ họ, nhưng tôi không muốn tạo nên một nhóm với Lv cao.

Thu được kinh nghiệm chiến đấu bản thân nó cũng rất quan trọng.

Do vậy, trong một thời gian, tôi sẽ tách Raphtalia và Firo khỏi tuyến đầu.

Theo cách này, những người này sẽ có thể trải nghiệm được sức mạnh không chỉ được phụ thuộc vào Lv.

“Em định trở nên mạnh hơn, đúng không? Chúc may mắn.”

“N-nhưng còn về Itsuki-sama, và ngài ấy...”

“Cậu ta đâu phải loại người dễ chết đến vậy. Khi gặp lại cậu ta lần nữa, em không muốn làm cậu ta phải nói rằng cậu ta cần sức mạnh của em sao?”

Tôi nghĩ cậu ta ngỏm luôn cũng tốt, nhưng tôi nói điều này để xúc tiến sự phát triển của Rishia.

“Em hiểu rồi! Em sẽ cố hết sức!”

Rishia có vẻ đã có thêm động lực. Con bé đứng dậy.

Tốt. Trái tim con bé đã trở nên mạnh mẽ hơn trước.

Những điều con bé cần lúc này là nỗ lực. Chắc chắn là vậy.

“Anh rất mong đợi đấy.”

“Vâng!”

“Chủ Nhân, ngài muốn Firo làm gì tiếp theo?”

“Lấy chiếc xe ngựa đi. Chúng ta sẽ phải chở nhiều, nên mang cả mấy chiếc xe kéo nữa. Chắc có nhiều ở trước nhà kho đấy.”

“Vâng! Ah, em tìm thấy cái này cho ngài.”

Và Firo bắt đầu lôi ra xác của vài con ma thú.

Tôi đã thấy tất cả loài này trước đây. Mà sao cũng được, tôi sẽ hấp thụ hết chúng vào chiếc khiên.



Đã mở khóa Khiên Quả Bóng.

Đã mở khóa Khiên Bóng Đỏ.

Đã mở khóa Khiên Bóng Cam

Đã mở khóa Khiên Bóng Vàng

—[2]

Cái gì?

Con ma thú tôi hấp thụ chỉ là một con Quả Bóng bình thường. Vậy mà tôi mở khóa tất cả những chiếc Khiên Quả Bóng khác.

Tôi nhìn qua những chiếc khiên mới. Tất cả chúng chỉ ảnh hưởng đến chỉ số.

Nhưng Khiên Quả Bóng là chiếc khiên duy nhất với một kỹ năng kì lạ.



Balloon Shield 0/5 C

Ability Bonus:

...

Equipment Bonus:

Sách Quái Vật



Chỉ số của nó thật kinh khủng. Còn tệ hơn cả chiếc Khiên Nhỏ ban đầu của tôi nữa.

Nhưng Sách Quái Vật có nghĩa là sao?

Tôi kiểm tra nó.

Một cửa sổ xuất hiện với một tiếng bíp ở trước mắt tôi.

... Nó hiển thị tất cả những con ma thú chiếc khiên đã hấp thụ cho đến lúc này.

Còn có cả nơi tôi tìm thấy chúng. Nó cũng có khả năng dẫn tôi đến loài đặc trưng của con ma thú đó nếu tôi muốn săn nó.

Thật là thuận tiện.

Nó ghi lại thông tin của bất kỳ con ma thú nào tôi hấp thụ.

Tuy nhiên, nó không hiển thị số lượng loài ma thú của thế giới này.

Firo vui vẻ đi lấy chiếc xe tôi đỗ ở lâu đài.

Thực sự, nếu không có Firo, chuyến đi chắc cũng phải mất vài ngày.

“Khiên Hiệp Sĩ, như ngài yêu cầu, tôi đã chuẩn bị trứng ma thú cho ngài. Đúng vậy.”

Người Buôn Nô Lệ xuất hiện và cầm vài quả trứng.

“Ah, ta rất biết ơn.”

“Khi nào ngài lại ghé thăm nơi đây lần nữa?”

“À, ta vẫn còn thừa ít tiền, nên ta có lẽ quay lại sớm để mua thêm nô lệ.”

“Tôi rất mong đợi đến lúc đó. Nếu tôi tìm thấy một nô lệ ngài đang tìm, tôi có nên liên lạc với ngài?”

“Phải, hãy làm như vậy.”

“Đã hiểu.”

“Vậy chắc đến lúc ta đi rồi.”

Tôi nghe tiếng Firo đang kéo chiếc xe càng lúc càng gần hơn.

“... Nhưng trước đó...”

Tôi xoay lại và nhìn vào Người Buôn Nô Lệ đang chà xát hai tay lại với nhau.

“Ta sẽ làm bữa tối.”

Tôi dùng thịt con Linh Quy mà Firo mang về và bắt đầu nấu trong căn lều.

Đó là một nồi lẩu cơ bản bao gồm thịt và nước xúp.

Thịt con rùa có vị hơi khác thường, nhưng đấy chẳng phải là vấn đề.

“Cái?! Ngon quá!” (Đứa trẻ)

“Món gì đây? Còn ngon hơn món Mẹ từng làm!” (Đứa trẻ)

“Phải! Sao lại vậy?” (Đứa trẻ)

“Naofumi-sama là đầu bếp rất giỏi đấy, cậu biết chứ.” (Raphtalia)

“Yeah! Firo thích ăn món ăn của Chủ Nhân.” (Firo)

Những đứa nô lệ có vẻ thân thiết với nhau hơn

“Thật hoàn hảo. Được ăn món do đích thân một anh hùng nấu. Tôi có lẽ yêu ngài mất.”

Người Buôn Nô Lệ và thuộc hạ của hắn cũng có phần vào thời điểm hăng say này... Thật thất bại nếu như tôi khó chịu về nó. Dù sao thì tôi cũng đang nấu ở chỗ của ông ta.

“Nếu tìm thấy được những người khác, ông có lẽ được ăn nữa. Cố lên.”

Nhưng Người Buôn Nô Lệ dường như quá chú tâm vào món ăn của mình. Tôi không chắc ông ta có nghe thấy lời tôi không nữa.

Đây như là một bữa tiệc chào mừng. Thời gian tới sẽ rất bận rộn. Tôi cần đảm bảo chúng có được chế độ dinh dưỡng thích hợp, nếu không, chúng không thể nào chịu đựng được.

Và như thế, sau bữa ăn, những nô lệ leo lên chiếc xe và chúng tôi rời khỏi thành phố trong sự bao trùm của bóng tối màn đêm. Tiến về nhà mới của chúng tôi.

_____________________________________________________________

Chú thích:

[1]T/N: Từ “Yes” (Đúng vậy) dùng ở đây trong bản tiếng Anh là thói quen kết thúc câu của Người Buôn Nô Lệ tương tự như gojaru của Shadow. Trong bản Raw là ハイ (High) nghĩa là cao, cao thượng, nhiều, hơn...

[2] Balloon (Quả Bóng) là con ma thú xuất hiện trong Slave Arc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK