Mục lục
Sự Trỗi Dậy Của Khiên Hiệp Sĩ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Ôi..”

Tôi tỉnh dậy trong tiếng xôn xao bên tai.

Không rõ tại sao, một đám người mặc áo chùng đang nhìn tôi chằm chằm.

“Có chuyện...?”

Tôi chuyển sự chú ý của mình về phía giọng nói này, và nhận ra tôi đã được bao quanh bởi ba người con trai rõ ràng đang lâm vào tình cảnh tương tự như tôi. Tôi nghiêng đầu bối rối. Cái quái gì đang xảy ra? Chẳng phải tôi chỉ đang ở trong một thư viện hay sao?

Tôi ngước nhìn ra phía xa, những bức tường đá khổng lồ hiện lên lờ mờ trước mắt tôi. Hoặc có thể là tường gạch? Tôi không rõ. Ở mức độ nào đó, tôi chắc chắn chưa bao giờ đến một tòa nhà như thế này trước đây trong đời. Bên dưới tôi là một bệ thờ, với một hình vẽ kì lạ trên nó đang phát sáng. Nó trông giống như một vòng tròn ma thuật bạn đã nhìn thấy trong một anime hay gì đó.

Mà khoan, quan trọng hơn... Từ bao giờ tôi có tấm khiên này? Nó phát ra thứ ánh sáng lạ, và có vẻ như nó đã gắn chặt vào tay tôi. Kì lạ. Tôi cố gỡ nó ra, nhưng vô ích.

“Các ngươi có thể nói cho chúng ta biết mình đang ở đâu?”

Anh chàng cầm kiếm nói với một trong số những người mặc áo chùng. Và họ đáp lại...

“Thưa các hiệp sĩ đáng kính! Làm ơn hãy cứu thế giới chúng tôi!”

“... Hả?”

Chúng tôi đồng thanh trả lời.

“Ý ông là sao?”

Cuộc hội thoại này nghe vẻ quen quen. Giống như tôi đã đọc trước đây ở web novel (tiểu thuyết trên mạng).

“Các cậu hẳn có nhiều thắc mắc, nhưng thời gian chỉ có hạn. Các cậu là những Hiệp Sĩ được chọn, gọi tới đây bởi một phép triệu hồi cổ xưa.”

“Triệu hồi...?”

Được rồi, ok. Rõ ràng là tôi không thể hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng tôi nghĩ có lẽ tốt nhất là nên nghe tiếp.

“Hiện tại, thế giới này đang ở trên bờ vực diệt vong. Chúng tôi cầu xin các cậu, làm ơn hãy cho chúng tôi mượn sức mạnh các cậu.”

Người đàn ông mặc áo chùng cúi đầu.

“Ông nói nhiều quá.”

“Tệ thật.”

“Xong chưa?”

[ truyen cua tui đốt net ]

“Ta đi được chưa?”

Ba người khác được triệu hồi cùng tôi lên tiếng, làm hỏng nỗ lực làm dịu đi cuộc hội thoại này của tôi. Đã thế còn ăn nói như thế nữa chứ...

Lắng nghe khi người khác đang nói chuyện với mình là phép lịch sự tối thiểu!

Mà nếu họ mà nghe thấy lời trách móc của tôi, ba người họ sẽ quay lại nhìn tôi.

... Chẳng hiểu sao họ nhếch môi cười.

Giống như là họ đang tự tận hưởng vậy.

Ý tôi là, nếu đây là sự thật, thì chúng tôi đã bị chuyển đến thế giới khác... Sao nhỉ, sẽ là nói dối nếu bảo rằng tôi không mừng khi ước mơ đã thành sự thật. Nhưng đó là lý do để chú ý vào, phải không?

“Đửng bảo là các ông chả có tí xấu hổ nào cả, tự dưng kéo chúng tôi đến đây mà chưa được sự đồng ý?”

Anh chàng cầm kiếm – trông có vẻ sắp hết tuổi teen – vung vũ khí của mình.

“Thậm chí nếu các ông đưa chúng tôi về sau khi hoàn thành xong mọi việc, về cơ bản chúng tôi bị sử dụng như những nô lệ, phải không?”

Người cầm cung cất tiếng với một tia mắt sáng chói.

“Sao các người biết chúng tôi ở đâu? Hãy nhớ là tùy vào câu trả lời mà chúng tôi có thể trở thành kẻ thù của các người.”

Tôi có thể thông cảm với hành động của họ. Đó là quyền của chúng tôi để xác nhận tình hình của mình, và có hay không chúng tôi sẽ được trọng thưởng cho những nỗ lực của mình. Tuy nhiên, rút vũ khí của họ như thế... Mấy người này đang làm tình hình xấu đi đấy. Bằng cách nào đó tôi đã bắt đầu cảm thấy lo lắng hơn.

“Ít nhất hãy vui lòng nghe xem vị vua đằng kia nói gì trước khi các cậu định làm gì ngu ngốc. Các cậu có thể thảo luận chi tiết việc bồi thường cho mình ở đó.”

Một trong những người đàn ông mặc áo chùng mở một cánh cửa khóa nặng nề, và ra hiệu cho chúng tôi vào bên trong.

“Vâng, tôi đoán chính là nó.”

“Có vẻ nên như thế.”

“Nói trước, nói chuyện là nói chuyện, kể cả khi đó là một ông vua”.

Cùng với đó, ba anh chàng kia đi về phía lối ra. Tôi đi theo phía sau họ, để không bị tụt lại. So với căn phòng tối nơi chúng tôi đã đến, hành lang đá rất trong sáng và sống động.

... Không khí ở đây có mùi ngọt. Tôi đã không thực sự chắc chắn làm thế nào khác để mô tả nó.

Ngày đầu đó, phong cảnh chúng ta có thể nhìn xuyên qua dãy cửa sổ dọc theo bức tường rất đẹp. Bầu trời trong xanh, xa đến tận chân trời, treo trên một bức trướng thẳng từ thời trung cổ châu Âu. Tuy nhiên, chúng tôi không có thời gian để chiêm ngưỡng những cảnh vật đó trước khi bị lùa qua sảnh vào một khan phòng lớn.

“Oh? Vậy đây là những anh hùng thời xưa?”

Một ông già nhìn có vẻ giữ chức vụ quan trọng đang nhìn xuống chúng tôi với một ánh mắt dò xét. Khá khó để giải thích, nhưng một cái gì đó từ ông ta khiến tôi cảm thấy khó chịu. Tôi đoán... Do đôi mắt của ông ta. Không thể nào tôi có thể thích ai đó cứ nhìn người khác như thế.

“Ta là vị vua trị vì nơi này. Aultcray Melromarc thứ 32. Ngẩng đầu lên, hỡi các Hiệp Sĩ.”

Tôi cưỡng lại việc quay sang xem xem có ai trong số chúng tôi cúi đầu không. Tôi không phải là một chuyên gia về các quy tắc lịch sự, nhưng ít nhất tôi biết là không nên cãi lại lời của một ông vua.

«Giờ thì, ta đoán mình nên giải thích chút ít về tình trạng hiện giờ. Đất nước này – không, thế giới này – đang trên đà đổ nát.»

Tóm lại là như này, có một lời tiên tri dự đoán về ngày tận thế. Nó nói rằng các Đợt Sóng Tai Ương liên tiếp sẽ bao trùm lấy nơi đây. Nếu không ngăn lại, thế giới này sẽ chìm trong đổ nát.

Và, cái này mà lời tiên tri dự đoán cuối cùng đã đến. Cát của Đồng Hồ Cát của Rồng cổ đại bắt đầu chảy thêm một lần nữa. Theo truyền thuyết, chiếc đồng hồ cát này như là hệ thống cảnh báo hàng tháng cho Đợt Sóng Tai Ương. Lúc đầu, người ta coi nó chỉ là mê tín, nhưng khi thảm họa xảy ra ngay khi hạt cát cuối cùng chảy xuống, đúng như những gì truyền thuyết đã nói.

Một vết nứt không gian xuất hiện ở Melromarc, từ trong tràn ra hàng sa số các quái vật đáng sợ. Mặc dù các hiệp sĩ và nhà thám hiểm của nước này vừa được tuyển lựa để thu phục chúng, nhưng đợt sóng kế tiếp được dự kiến sẽ còn mạnh mẽ hơn. Không có cách nào họ có thể ngăn chặn thảm họa thêm lần thứ hai. Và như vậy, các nhà lãnh đạo đất nước đã quyết định triệu hồi các hiệp sĩ với hy vọng họ có thể được cứu.

... Bằng cách này, khả năng giao tiếp với những người trên thế giới này của chúng tôi có lẽ là một ân huệ của vũ khí huyền thoại mà chúng tôi sở hữu.

«Uh-huh. Thế nên, ông mong chúng tôi làm việc này miễn phí?»

«Như thế sẽ tiện hơn cho các cậu»

«... Đó thực sự rất ích kỉ, ông biết đấy. Kéo chúng tôi vào một mớ hỗn độn mà chả có gì báo đáp.»

Xét theo cách mà họ cười trước đó, rõ ràng họ không thực sự khó chịu. Vậy sao họ lại nói chuyện trơ tráo thế? Có lẽ đã đến lúc tôi phải lên tiếng.

«Vâng, sự thật là chúng tôi không có nghĩa vụ giúp đỡ các ông. Và giả sử chúng tôi có cứu thế giới đi chăng nữa, chúng tôi sẽ được gửi về nhà với hai bàn tay trắng sau khi gánh vác tất cả công việc khó khăn? Chẳng ai phải chịu rủi ro cao như thế mà chẳng được báo đáp gì.»

«Urk..»

Nhà vua liếc mắt về hướng một bề tôi của mình.

«Tất nhiên, đâu phải chúng tôi chẳng có kế hoạch gì để thưởng cho những nỗ lực của các vị.»

Cả bốn chúng tôi nắm chặt bàn tay một cách hào hứng. Được rồi. Phải thế chứ.

«Bên cạnh đó, chúng tôi cũng có thể chuẩn bị ít ngân sách tùy ý để hỗ trợ các vị trên hành trình của mình. Đó là một cái giá nhỏ để đảm bảo sự hợp tác của các vị trong việc cứu thế giới này.»

«Ồ vâng, miễn là các ông có thể hứa...»

«Đừng nghĩ rằng điều đó nghĩa là các ông sở hữu chúng tôi. Chúng tôi chỉ hợp tác miễn là các ông ở phe tốt.»

«.. Đúng thế.»

«Ừ.»

Hự, lại tỏ thái độ kẻ cả một lần nữa. Làm kẻ thù của đất nước này là điều tồi tệ nhất chúng ta có để làm bây giờ. Nếu điều đó xảy ra, tiến trình đám phán đến giờ sẽ bị đổ bể hoàn toàn.

«Vậy bây giờ, các Hiệp Sĩ. Hãy xưng tên đi.»

Chương 2 – Tự Giới Thiệu 1

Đó là lúc tôi nhận ra. Tất cả điều này giống hệt cuốn sách tôi đã đọc trước đó. Gươm, giáo, cung, và lá chắn. Nó không thể là một sự trùng hợp rằng các vũ khí là như nhau. Không thể tin được vì nó dường như, có thể chúng tôi đã bằng cách nào đó đã kết thúc trong thế giới của cuốn sách đó...?

Trong khi tôi đang chìm trong những suy nghĩ riêng, những người khác đã bắt đầu tự giới thiệu.

«Tên tôi là Amaki Ren, 16 tuổi. Tôi là một học sinh cấp ba.»

Kiếm Hiệp Sĩ, Amaki Ren. Một người rất bảnh trai.

Cậu ta cao 165cm (chắc thế), tinh tế, và chân thành. Thực tế thì, cậu ấy rất đẹp, thậm chí bạn có thể lầm tưởng với một cô gái nếu cậu ta mặc quần áo con gái. Tóc ngắn, với những vệt nâu. Đôi mắt dài, làn da sáng, cậu ta là hình ảnh rất ngầu của một kiếm sĩ mảnh mai.

“Tôi là người tiếp theo. Tên: Kitamura Motoyasu, sinh viên đại học, 21 tuổi.”

Thương Hiệp Sĩ, Kitamura Motoyasu. Tuýp đàn anh dễ dãi.

Mặc dù lớn tuổi hơn nhưng trông anh ta có ngoại hình ngang ngửa Ren. Nếu bạn nói với tôi anh ta hẹn hò với hai cô gái cùng lúc, tôi sẽ chẳng ngạc nhiên. Ngay cả kiểu tóc của anh ta cũng rất thời trang, được buộc lại thành kiểu đuôi ngựa. Đó là kiểu tóc đầy nữ tính, nhưng bằng cách nào đó anh ta khiến nó trở nên hợp với mình. Chốt lại thì anh ta có vẻ hữu ích và đáng tin cậy.

“Ồ, đến tôi rồi nhỉ? Tên tôi là Kawasumi Itsuki. Tôi là một học sinh trung học 17 tuổi.”

Cung Hiệp Sĩ, Kawasumi Itsuki. Một thanh niên trưởng thành với phong thái của một nghệ sĩ dương cầm.

Trông cậu ta khá mong manh, nhưng đồng thời cùng một sức mạnh không thể lay chuyển. Thành thật mà nói, thật khó để có thể đọc vị được người này. Cậu ấy có mái tóc đẹp: Lượn sóng, với một chút của một keo vuốt tóc. Cậu ấy có vẻ đủ đẹp, cho yên bình, tuýp em trai.

Tôi không thể không có một chút biết ơn khi tất cả mọi người là người Nhật – không phải là tôi có bất cứ điều gì kì thị người nước ngoài, nghĩ một chút, sẽ hơi sốc nếu thấy ai đó ở đây.

... Chết tiệt, đã đến lượt mình rồi sao?

“Ồ xin lỗi. Tôi đoán mình là người cuối cùng. Tôi là Iwatani Naofumi, và tôi là một sinh viên đại học 20 tuổi.”

Nhà vua nhìn chằm chằm vào tôi, trong ánh mắt khinh miệt. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

“Hmm. Ren, Motoyasu, và Itsuki, hả?”

“... Uh, Bệ hạ? Có điều gì về tôi?”

“Ồ,.. Hãy nhận lời xin lỗi chân thành của ta... Naofumi.”

Ông già này không thể tin được. Rõ ràng tôi là người lẻ ra ở đây, nhưng ông không cần phải xát muối lên như thế!

“Bây giờ, nếu có thể mọi người xin vui lòng xác nhận trạng thái của mình?”

“Hả?”

Trạng thái? Cái quái trạng thái gì?

“Ừm,... Chính xác thì làm thế nào?”

Itsuki rụt rè hỏi vua trợ giúp. Nhưng, ít nhất cậu ta có vẻ hiểu mơ hồ về những gì họ đang nói. Tôi đã hoàn toàn chả hiểu gì!

“Cái gì, các bạn đã không nhận thấy nó khi bạn đến đây?”

Ren có vẻ thực sự bị sốc mà chúng tôi không biết gì. Vẻ mặt tự mãn, biết-tất-cả hiện lên trên khuôn mặt của cậu ta thật khó chịu.

“Có một loại biểu tượng trong phạm vi tầm nhìn của cậu, phải không?”

Eh? Cậu ta nói đúng. Tôi đã không nhận thấy, nhưng có thực sự là một dấu hiệu lạ nổi ở đó.

“Chỉ cần tập trung ý thức về nó.”

Tập trung ý thức của tôi? Tôi vẫn không hiểu lắm, nhưng dù sao tôi vẫn cố gắng.

... Ping! Biểu tượng đột nhiên mở rộng thành một cửa sổ trình duyệt như thế phủ kín toàn bộ tầm nhìn của tôi.

Iwatani Naofumi

Class: Khiên Hiệp Sĩ Lv. 1

Trang bị: Khiên nhỏ (Vũ khí Huyền Thoại), Áo vải

Kĩ năng: Không

Phép thuật: Không

Trong đó, các dữ liệu khác nhau được trình bày trong một cách khoa học dễ hiểu. Hóa ra, đây là một “trạng thái”, hả? Nó cũng giống như một trò chơi!

“Tôi mới chỉ cấp độ 1?... Thật là đau lòng.”

“Vâng, chúng ta có thể thực sự chiến đấu như thế này?”

“Uh... Quan trọng hơn, những thứ quái gì thế này?”

“Cậu không có khả năng sử dụng phép thuật ư, thưa Hiệp Sĩ? Ở đây, nó là một cái gì đó mà ai cũng có thể sử dụng.”

“Không đùa chứ?”

Rõ ràng khả năng xác định số lượng và quan sát các thông số vật lý của họ được coi là bình thường trong thế giới này.

“Dù sao, những gì chúng ta nên làm từ giờ trở đi là gì? Có cấp độ thấp như vậy là làm cho tôi khó chịu.”

“Ah, về điều đó. Chúng tôi muốn các cậu lên đường tham gia vào các cuộc hành trình để trau dồi kỹ năng và cường hóa vũ khí huyền thoại của mình.”

“Cường hóa vũ khí của chúng tôi? Chúng là huyền thoại, phải không? Không phải chúng nên bá từ đầu?”

“Đơn giản là nó có liên quan đến nội dung của truyền thuyết. Nó được viết rằng «Hiệp Sĩ được triệu tập sẽ phát triển và cường hóa vũ khí huyền thoại của họ."”

“Một lần nữa lại là truyền thuyết. Thế thì, liệu chúng tôi có thể sử dụng ít nhất một cái gì đó khác cho đến khi những thứ này đủ mạnh để trở nên hữu ích?”

Motoyasu lên tiếng, xoay xoay cây giáo mình lơ đãng. Anh ta chỉ ra rồi. Sau cùng, “vũ khí” của tôi thậm chí còn không phải là vũ khí, đó là một lá chắn. Rõ ràng là tôi sẽ cần cái gì khác để tồn tại.

“Cái đó tính sau. Còn bây giờ, chúng ta chỉ nên tập trung vào việc làm sao để mạnh lên như họ yêu cầu.”

Được triệu hồi như một Hiệp Sĩ trong một thế giới khác...

Tôi tràn ngập những thứ muốn thử. Ý tôi là, thôi nào. Không thể nào chúng tôi ra trận với trình trạng này được! Những người khác phải cảm thấy chứ, tôi chắc chắn đấy.

“Vậy thì, nên bốn người chúng tôi sẽ lập thành một đội?”

“Chờ một lát, anh hùng.”

“Hmm?”

Vị mục sư dừng lại cho chúng tôi khi chúng tôi đang chuẩn bị bước vào chuyến du hành của mình.

“Bốn người các cậu hãy chọn hãy những người đồng hành để cùng tham gia vào hành trình riêng.”

“Oh? Và tại sao vậy?”

“Nó khá đơn giản. Theo truyền thuyết, các loại vũ khí bạn mang theo tự nhiên khắc chế nhau. Nếu các cậu chiến đấu cùng nhau như một nhóm, các cậu sẽ chẳng làm được gì ngoài cản trở nhau.”

“Tôi không chắc là tôi hiểu, nhưng về cơ bản bạn đang nói rằng chúng tôi không thể mạnh hơn, trừ khi chúng ta chiến đấu một mình?”

Hmm? Mấy tin nhắn trợ giúp bất ngờ xuất hiện trên lá chắn của tôi.

Chú ý!

Hành động cùng chủ sở hữu vũ khí huyền thoại khác sẽ bất lợi cho sự tiến bộ của bạn.

Hãy cố gắng độc lập chiến đấu càng nhiều càng tốt.

«Có vẻ nó là thật...»

Có lời giải thích nào về trò chơi này không? Giống như chúng tôi đã thực sự rơi vào thế giới của một trò chơi. Ở mức độ nào đó, nó thật tuyệt khi các vũ khí huyền thoại đi kèm với hướng dẫn sử dụng. Tôi sẽ dành thời gian để đọc qua tất cả sau đó.

“Thế thì, sau đó, tôi đoán chúng ta cần phải tập hợp các người đồng hành?”

“Ngược lại, chúng tôi sẽ tập hợp những người đồng hành cho các vị – tốt nhất của tốt nhất, không phải lo. Tuy nhiên, giờ đã muộn rồi. Hãy nghỉ ngơi và lấy sức cho hành trình ngày mai.»

“Cảm ơn.”

“Vâng, cám ơn.”

Để lại đằng sau lời nói biết ơn, chúng tôi được đưa tới phòng khách được chuẩn bị cho chúng tôi bởi lệnh vua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK