Thêm nữa, tôi có thể tìm ra nhiều thông tin hữu dụng. Hiển nhiên là những vũ khí huyền thoại là những công cụ toàn năng không cần phải bão dưỡng. Nếu chủ nhân của chúng lên Lv thường xuyên và dùng nguyên liệu để vũ khí hấp thụ, dạng mới sẽ mở khóa, được ghi lại vào “Sách Vũ Khí”. Nghe thú vị đấy, nên tôi quyết định thử kéo nó ra.
SOẠT!
Màn hình xuất hiện, đầy những biểu tượng được nối với nhau bằng những đường viền kéo dài, tất cả những biểu tượng được đánh dấu với chữ “Bị Khóa”.
Tuyệt thật...
Trông như tôi có thể phát triển vũ khí huyền thoại của mình theo các đường khác nhau. Giống như một cây kĩ năng từ game online vậy. Và để học được kỹ năng, tôi cần mở khóa năng lực tiềm ẩn trong vũ khí...?
“Trời, đây y như trò chơi vậy, các cậu có nghĩ vậy không?”
Tôi đột ngột thốt lên, nhưng những người khác không thực sự để ý cho lắm. Bọn họ chắc chắn cũng đang tra cứu trên Cửa sổ Giúp đỡ.
“Cậu đang nói gì thế? Đây rõ ràng không chỉ” như “trò chơi, đây là một trò chơi. Tôi khá chắc tôi đã chơi trò này trước đây rồi.”
Motoyasu tự kiêu trả lời.
“Eh?”
“Phải, nó thực sự nổi tiếng lắm đấy. Cậu chưa chơi à?”
“Không! Tôi là một Otaku cỡ bự, và tôi chưa bao giời chơi thứ gì như thế này cả.”
“Nghiêm túc đấy à? Nhưng đó là trò Emerald Online đấy!”
“Tôi chưa bao giờ nghe!”
“Huh? Cậu có thật là một game thủ không vậy? Nó siêu-nổi-tiếng.”
“Xin lỗi, những trò game online thực sự lớn mà tôi biết là Odin Online và Fantasy Moon Online.”
“Mấy trờ vớ vẩn gì vậy? Đây là lần đầu nghe thấy đấy.”
“Eh?”
“Eh?”
“Tất cả các cậu đang nói về điều gì vậy? Thế giới này hoàn toàn không phải là một game online, nó là một trò console game.” [1]
“Khoan, đó không thể đúng được. Không phải đây là một game VRMMO[2] sao?”
“Huh? Kể cả cho rằng chúng ta đã vào thế giới của một game online, vẫn phải có thứ dùng để chơi với chuột và cần điều khiển, đúng không?”
Ren nghiêng đầu bối rối trước câu hỏi của Motoyasu.
“Chuột? Cần điều khiển? Sao anh lại nói về mấy thứ đồ cổ lổ sĩ đó vậy? Không phải tất cả game online ngày nay đều là VRMMO sao?”
“Cậu bị đập đầu vào đâu à? Mấy kiểu trò chơi đó chỉ tồn tại trong tiểu thuyết khoa học viễn tưởng.”
“Cái gì!?”
Ren hét lớn phản đối. Nhớ lại thì, cậu ta là người đầu tiên nhận ra bảng trạng thái, đúng không? Tôi có cảm tưởng như là cậu ta đã quen với nó.
Itsuki giơ tay lên.
“Umm... Mọi người này, mọi người nghĩ đây là game gì, chính xác ấy?”
“Bravestar Online.”
“Emerald Online.”
“Tôi chẳng hề biết có một game như thế này nữa.”
Trong khi tôi chắc chắn thế giới này có vẻ như trong game, không gợi cho tôi bất cứ game nào đặc thù cả.
“Tôi hiểu rồi. Nhìn thê nào tôi vẫn thấy như thế giới của Dimension Wave, một console game.”
Chẳng biết vì sao, không ai trong chúng tôi từng nghe về những game của người khác.
“Chờ đã, chờ đã, chúng ta có thể sắp xếp từng thứ lại.”
Motoyasu đập tay lên trán và cố thu hút sự chú ý.
“Ren, theo cậu đây là một trò VRMMO, đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Vậy Itsuki và Naofumi, các cậu có hiểu ý cậu ta thế nào không?”
“Đó là một thuật ngữ tôi đã thấy trong những trò chơi khoa học viễn tưởng trước đây, đúng vậy.”
“Tôi đã đọc vài quyển Light novel về chúng.”
“Được rồi, tôi cũng vậy. Vậy thì, Ren. Game ‘Bravestar Online’ you vừa đề cập đến, nó là một trò VRMMO?”
“Phải, tôi đã từng chơi nó khá thường xuyên mà. Cách thế giới này hoạt động thực sự tương tự như hệ thống nó sử dụng vậy”
Dựa trên những điều Ren đang nói, cậu ta đến từ một thế giới với nền công nghệ đưa con người vào thế giới ảo là điều hoàn toàn bình thường.
“Vậy, có trò chơi nào chúng ta vừa đề cập có tồn tại trước đây trong thế giới chúng ta không?”
Ren lắc đầu.
“Tôi tự xem xét vài thứ trong lịch sử các trò chơi, và tôi chưa bao giờ nghe về những trò chơi đó cả. Mọi người có chắc là chúng nổi tiếng không?”
Motoyasu và tôi gật đầu. Nếu cậu ta thực sự kỳ cựu về các game online, sẽ thật kỳ lạ khi hiểu biết của cậu ta có thiếu sót gì được. Và khi mà có thể vần đề nằm ở bản thân chúng tôi, bạn sẽ nghĩ rằng ít nhất một trong số chúng tôi có thể nêu tên một trò chơi thực sự nổi tiếng.
“Vậy thì mấy đề tài về hiểu biết thông thường thì sao? Như là, tên của Thủ Tướng đương nhiệm, chẳng hạn.”
“Ah!”
Mọi người gật đầu đồng ý.
“Được rồi, đồng thanh nào...”
Ực*
“Yuta Masato.”
“Yawara Koutarou.”
“Kodaka Enichi.”
“Ichifuji Shigeno.”
“...”
Không một cái nào. Tôi chẳng hề nhận ra bất cứ một cái tên nào từ lớp học Lịch Sử.
Sau đó, chúng tôi so sánh với nhau về những đề tài khác nhau, từ những câu nói “bất hủ” kinh điển trên mạng hay những trang web nổi tiếng, nhưng kết quả vẫn vậy. Chúng tôi có vẻ không thể phù hợp được gì cả.
“Trông như tất cả chúng ta đến từ những Nhật Bản khác nhau, hử?”
“Phải. Các cậu nhìn nhận thế nào thì không đời nào chúng ta đến từ cùng thế giới được.”
“Hơn nữa, thế giới kỳ ảo là một chuyện, nhưng ai có thể nghĩ rằng những Nhật Bản khác có tồn tại chứ?”
“Ừm, vẫn có khả năng là chúng ta đến cùng một thế giới nhưng khác thời đại, nhưng mà với nhiều mâu thuẫn như vậy thì có vẻ tính khả thi của việc này càng nhỏ hơn.”
Bị triệu tập đến đây cùng nhau đã kỳ lạ rồi. Thực sự kỳ lạ. Nói vậy, lí do vì tất cả chúng tôi đều là mấy tên Otaku chắc chắn là vô nghĩa rồi.
“Cứ như thế này thì, tôi đánh cuộc tất cả chúng ta chẳng đi đến đâu cả.”
“Có lẻ vậy. Tôi không nói rằng tôi thực sự hứng thú mấy câu chuyện phiếm, nhưng tôi cho rằng ít nhất thì hãy đồng nhất thông tin đã.”
Ren bắt đầu kể lại câu chuyện của cậu. Theo cách cậu ta nói thì rõ ràng cậu ta muốn chúng tôi nghĩ cậu ta thật ngầu.
“Lúc tôi đang trên đường về nhà sau khi tan học, tôi tình cờ đã đụng phải một tên sát nhân. Tôi nhớ lúc tôi chặn lại tên sát nhân để giúp người bạn thưở nhỏ của tôi, nhưng sau đó...”
... Cậu ta vô tình xoa bên hông khi kể lại câu chuyện của mình.
Bản thân tôi nghĩ câu chuyện khá cũ xì, in đầy trong sách, nhưng tôi kìm lại sự thôi thúc phụ họa với lời châm chọc. Nhìn đại khái thì cậu ta chắc chắn hạ gục được tên sát nhân, nhưng lại bị đâm vào hông trong trận ẩu đả. Bình thường thì tôi sẽ dán cho cậu ta cái mác “chém gió” vì lời nói dối trơ trẽn chỉ để làm cậu ta trông ngầu hơn, nhưng cậu ta là một Hiệp sĩ, người đồng đội với tôi nên tôi quyết định mặc kệ.
“Trước khi biết rõ chuyện gì thì tôi đã ở đây rồi.”
“Vậy cậu đã cứu được người bạn thuở nhỏ của cậu à? Điều đó tuyệt thật.”
Cậu ta mỉm cười với lời ca tụng của tôi trong khi vẫn giữ điệu bộ trầm tĩnh. Nhưng, tốt thôi.
“Tiếp theo là tôi.”
Motoyasu khoa tay múa chân trông vui vẻ.
“Trước khi đến đây, tôi có rất nhiều bạn gái, các cậu biết chứ?”
“Tôi đã mường tượng như vậy.”
Phong cách “Người anh trai đáng tin cậy” của anh ta chắc hẳn như “cây bạc hà mèo” [3] với các cô gái vậy.
“Và vì vậy nên...”
“... Anh đã bắt cá hai hay ba tay với họ và bị họ tặng cho vài nhát, đúng chứ?”
Câu nói của Ren rõ ràng đầy mỉa mai. Tuy nhiên, Motoyasu chỉ hấp háy mắt ngạc nhiên và gật đầu.
‘Phải... Phụ nữ thật đáng sợ.”
“TÊN KHỐN KIẾP!”
Cơn giận của tôi phun trào, và tặng cho hắn bàn tay với ngón giữa chỉa lên ở đằng sau lưng hắn. Đúng là tên khốn kiếp. Tôi thực sự muốn cho hắn chết luôn.
... Nhưng khoan, không phải chết là lí do hắn ta được triệu hồi đến đây sao? Tôi không có thời gian để cân nhắc nó, vì Itsuki đang nói, tay siết vào ngực mình.
“À với tôi thì, khi tôi đang đi qua đường lúc về nhà từ trường luyện thi, thì một chiếc xe rác lao đến hết tốc lực ở khúc cua. Sau đó...”
“...”
Điều đó có vẻ hợp lí, cậu ta bị đâm bởi chiếc xe rác. Đúng là cái chết nhọ nhất lịch sử.
... Này. Đợi chút đã. Không phải chuyện của tôi hơi khác biệt sao?
“À ừm... Tôi tuyệt đối, chắc chắn phải kể lại chuyện của mình sao?”
“Đương nhiên! Những người khác đã kể rồi.”
“Ờ. Được rồi. Ừm, nếu cậu khăng khăng vậy... Tôi ở thư viện khi tôi tìm thấy một quyển sách kỳ quặc tôi chưa từng thấy trước đây. Tự nhiên là tôi cầm lấy nó và bắt đầu đọc, và trước khi nhận ra chuyện gì thì tôi đã ở đây.”
“...”
Cái nhìn của họ lạnh lùng quá. Gì chứ? Tôi cần phải có một lý lịch thương tâm để được chấp nhận hay gì sao? Bọn họ bắt đầu thì thầm to nhỏ với nhau.
“Nhưng... Anh ta... Cái khiên...”
“Đúng rồi... Phải không?
“Phải...”
Tôi không thể hiểu họ đang nói gì, nhưng tôi có cảm giác họ đang khinh thường tôi. Tôi cần thay đổi đề tài, và thật nhanh trí.
“Này, mọi người! Có vẻ như các cậu đã quen với quy luậ– ý tôi, hệ thống của thế giới này rồi phải không?”
“Ừ”
“Đúng vậy.”
“Ít nhiều.”
Chết tiệt, tôi là tên lính mới duy nhất ở đây! Điều này thực sự khó chịu.
“T-tôi hiểu. Vậy, các cậu có thể cho tôi vài lời gợi ý được chứ? Thế giới của tôi là nơi duy nhất không có trò chơi nào như thế này cả.”
Không rõ vì sao, phản ứng của họ với câu hỏi của tôi không hề giống nhau. Ren nhìn thẳng vào tôi, trong khi đó Motoyasu và Itsuki thì mỉm cười.
“Đừng lo, anh bạn thân thiết Motoyasu của cậu ở đây để nói cho cậu biết trò chơi này là như thế nào.”
Motoyasu bước đi đến gần tôi và khoác cánh tay anh ta qua vai tôi. Nhìn mặt anh ta có điều gì đấy thực sự đáng ngờ.
“Có một chức nghiệp trong Emerald Online gọi là Shielder (Người bảo vệ), đó– ngạc nhiên, ngạc nhiên không– dùng khiên làm vũ khí chính.”
“Vâng.”
“Lúc đầu, khả năng phòng thủ cao thì thực sự tuyệt đấy, nhưng khi cậu săn quái trong trò chơi, nó chỉ có thể gây được một lượng sát thương nực cười, đánh quái như gãi ngứa vậy.”
“Vậy à...”
“Nói ngắn gọn thì, ở cấp độ cao, đó là một chức nghiệp thảm hại mà chắc chắn không ai muốn sử dụng cả.”
“KHÔÔNGGGGGG.”
Tôi không muốn nghe điều đó! Ý tôi là, cái quái gì vậy? Cơ bản thì anh ta gọi tôi là tên thua cuộc bẩm sinh!
“Nó không được sửa lại trong bản cập nhật sao?”
Chắc chắn họ phải cân bằng lại nó chứ.
“Hàizz, nó quá kinh khủng và chẳng có mấy người chơi nó, nên họ không bao giờ quan tâm. Điều cuối cùng tôi nghe được thì họ đã đồng loạt quyết định bỏ chức nghiệp đó đi.”
“Không có chuyện cải thiện chức nghiệp nào sao?”
“Có, nhưng nó vẫn cực kỳ tệ.”
“Thế còn việc thay đổi chức nghiệp thì sao?”
“Xin lỗi, nhưng nó không phải là kiểu trò chơi như vậy.”
Gừ, nếu những điều này là đúng thì tôi bị kẹt với một chức nghiệp khó ăn rồi. Tôi nhìn vào chiếc khiên với vẻ ủ rũ. Nó thực sự có một tương lai tối tăm vậy sao?
“Khoan, còn các cậu thì sao?”
Tôi tuyệt vọng quay sang Ren và Itsuki, nhưng họ nhanh chóng tránh ánh nhìn của tôi.
“Xin lỗi...”
“Thế giới của tôi cũng giống như vậy...”
Eh!? Vậy thực sự bất công với tôi như vậy ư?
Trong khi tôi đứng như trời trồng ở đó, những người khác bắt đầu nói chuyện với nhau về trò chơi.
“Địa hình như thế nào?”
“Cái tên tuy khác, nhưng về bản chất thì giống nhau. Điều này nghĩa là có khả năng cao là phân bố quái vật cũng giống nhau.”
“Khi mà vùng đất săn của mỗi loại vũ khí hơi khác nhau, chúng ta nên tránh đi đến cùng một chỗ.”
“Phải, đó chắc chắn là cách hiệu quả nhất đấy.”
Mắt họ đang sáng lên. Tôi có thể biết được họ đang nghĩ điều gì như là “Wow, chúng ta thực sự trúng mánh rồi, phải không?”
... Đúng rồi. Mấy người thì mạnh rồi, và tôi thì không. Nhưng vẫn có nhiều con đường mà tôi vẫn dùng được. Nếu tôi yếu, tôi chỉ cần trông cậy vào những người đồng đội. Kể cả người như tôi cũng có thể mạnh hơn bằng cách chiến đấu trong một nhóm.
“Haha... Mày đang lo lắng về điều gì cơ chứ? Không phải ngày nào mày cũng có cơ hội được thấy thế giới khác đâu! Chắc chắn rồi mọi thứ sẽ tốt thôi.”
Tôi không thể để những người khác lia những ánh nhìn thương hại lên tôi. Tôi chỉ cần đổi cái khiên này lấy món vũ khí nào phù hợp, và tôi sẽ sẵn sàng đi săn.
“Được rồi! Mày có thể làm được!”
Tôi tự thổi phồng mình lên.
“Thưa các Hiệp sĩ đáng kính, chúng tôi đã chuẩn bị bữa tối cho các ngài.”
Oh? Nhìn ngoài trời thì đã đến lúc ăn bữa tối.
Chúng tôi mở cửa, và một người hầu dẫn chúng tôi đến phòng ăn của đoàn hiệp sĩ. Như một cảnh tượng từ một bộ phim giả tưởng. Những dãy bàn tràn đầy thức ăn, như một bữa tiệc ăn-hết-những-gì-có-thể (ngắn gọn là buffet- tiệc đứng).
“Thưa các ngài, xin hãy tự lấy bất cứ thứ gì các ngài muốn.”
“Thật đấy à? Chúng tôi phải ăn cùng lúc với các hiệp sĩ?”
Ren càu nhàu.
... Tôi không thể tin là cậu ta lại phàn nàn khi mà họ mất công để chuẩn bị cho chúng tôi cả bữa tiệc như thế này. Đúng là tên ngốc.
“Không.”
Người hầu lắc đầu.
“Khi các ngài dùng bữa, những đầu bếp ở đây để hướng dẫn các ngài.”
Hmm? Khi tôi nhìn kỹ vào trong phòng ăn, tôi nhận ra một đám người trong căn phòng đều là những đầu bếp. Vậy ra đây là thứ được gọi là “chiêu đãi đặc biệt”, huh? Họ định giới thiệu chúng tôi với các hiệp sĩ khi chúng tôi dùng xong bữa.
“Vậy thì, ăn thôi!”
Và như vậy, chúng tôi thưởng thức món ăn của thế giới khác. Hơi ngọt so với khẩu vị của tôi, nhưng không có gì tôi không thể ăn được. Tuy vậy, có rất nhiều thứ trông khá kỳ dị. Có cả một món trông như món trứng tráng nhưng lại có vị như một trái cam vậy!
Sau khi chúng tôi ăn xong, chúng tôi trở lại phòng mình.
“Các cậu có nghĩ họ có phòng tắm ở đây không?”
“Đây là kiến trúc thời Trung Cổ, nên có khả năng là họ có phòng tắm ngoài trời.”
“Tôi chắc rằng họ sẽ chuẩn bị cho chúng ta nếu chúng ta yêu cầu.”
“Eh, được đấy. Chỉ có một ngày thôi.”
“Đúng thật. Mà tôi mệt quá, và chúng ta có một ngày trọng đại vào ngày mai, nên tôi đi trước và lăn ra ngủ đây.”
Đám chúng tôi đi theo Motoyasu và cùng kéo nhau đi ngủ.
Đêm đó, tôi chìm vào giấc ngủ với nụ cười còn đọng lại trên gương mặt. Chuyến phiêu lưu vĩ đại của tôi bắt đầu vào ngày mai! Mong rằng buổi sáng sẽ đến mau.
Chú thích
[1] Console game: Game có thiết bị chơi cầm tay như PS3, Xbox 360,...
[2] VRMMO: Virtual Reality Massively Multiplayer Online-Hệ thống game online thực tế ảo đa người chơi. Như anime Sword Art Online,. Hack//, Log Horizon,...
[3] Cây bạc hà mèo có tác dụng kích thích hưng phấn đối với họ nhà mèo. Ý nói rất thu hút với các cô gái trong đoạn này.