Mối quan hệ giữa hai người này là sao thế? Tôi càng lúc càng cảm thấy khó hiểu.
Ở thế giới của tôi trước đây, cũng từng tồn tại thứ giống như là Hiệp Sĩ Đạo hay Võ Sĩ Đạo, chắc nó cũng gần giống như vậy phải không?
“Trong suốt Đợt Sóng đầu tiên, tôi đã không thể bảo vệ được cha mẹ của Raphtalia-chan. Không, khi Đợt Sóng xảy ra, tôi đang ở một nơi khá xa và không thể trở về kịp lúc. Bởi vì cho đến khi đó, cuộc sống vẫn rất yên bình, cho nên tôi đã buông lỏng cảnh giác.”
Sadina uống ly rượu trên tay trong khi lẩm bẩm điều gì đó nghe như là một lời ân hận.
Cái bộ dáng này... Dù có cho là tôi lầm, thì trông nó cũng chẳng có vẻ gì là đùa giỡn cả.
Đặt Raphtalia đã say khướt lên một chiếc giường mộc mạc, Sadina tiếp tục nói.
Nếu đây là một cuộc trò chuyện nghiêm túc, thì chẳng có lý do gì để cô ta có ý đồ không tốt cả.
Tôi sẽ nghiêm túc nghe cô ta nói cho đến hết vậy.
“... Thế nhưng sau khi Đợt Sóng đã xảy ra vài ngày thì cuối cùng tôi mới trở về được nơi đó, và ngôi làng đã chẳng còn một ai.”
Sadina nói tiếp.
“Tôi đã quyết tâm tìm kiếm, với hy vọng rằng bọn họ vẫn còn sống sót. Tuy nhiên, bởi vì tôi là Thú Nhân, tôi không thể tiếp cận được mặt tối của đất nước này. Đó là lý do tại sao mà tôi đã trở thành nô lệ chiến đấu tại Zeltbur, nơi chuyên môn xử lý nô lệ để có thể tiếp tục tìm kiếm. Nơi đó có liên quan rất nhiều, thế nên tôi cho rằng chỉ cần tích trữ đủ tiền là bằng cách nào đó mình sẽ tìm được họ.”
“Con đường cô đi xa quá rồi đấy.”
Thực tế thì, Raphtalia được bán với một cái giá rẻ đến nực cười.
Mặc cho Sadina điên cuồng tìm kiếm, còn Raphtalia thì lại đang ở một nơi không thể ngờ đến.
“Việc tìm kiếm một nô lệ có tên Raphtalia cùng với vẻ bề ngoài là chủng tộc Racoon tốn của tôi khá nhiều thời gian. Mặc dù cũng nhờ thế mà tôi đã tìm thấy vài đứa trẻ ở làng cũ.”
“Nghĩ về điều đó thì, có vẻ như cô đã bảo vệ cho những đứa nô lệ của làng.”
“Đúng vậy. Và sau đó, khi nhìn thấy Raphtalia-chan, tôi đã rất kinh ngạc. Bởi vì con bé đã đồng hành cùng Naofumi-chan, Khiên Hiệp Sĩ...”
“Đúng thật là lắm lúc thăng trầm, cuộc đời của Raphtalia là thế.”
Nếu có thể, tôi mong rằng Raphtalia được sống bình thản sau khi thế giới giành được hòa bình.
Chính vì đứa trẻ này tin tưởng ở tôi, nên tôi muốn con bé sẽ luôn được sống trong hạnh phúc.
Đó là những cảm xúc mà cho đến giờ vẫn không hề thay đổi trong tôi.
Mặc dù tôi có muốn cho thế giới này tiêu luôn đi, thế nhưng tôi vẫn sẽ cố gắng hết sức để mang hòa bình đến cho thế giới này vì lợi ích của Raphtalia.
“Xét theo vẻ ngoài của loài Racoon, chẳng phải khác so với Raphtalia sao?”
“Cũng giống như tôi hay bị nhầm lẫn với loài Ruka vậy, tuy loài của con bé gần giống với Racoon nhưng vẫn là một chủng tộc khác.”
“Ồ... Mà, dù sao thì Raphtalia vẫn là Raphtalia mặc kệ con bé thuộc bất kì loài gì đi chăng nữa.”
Thì ra là như vậy à.
Điều đó giải thích cho lí do vì sao khi xét theo bề ngoài của chủng tộc Raccoon đó thì Raphtalia lại là một cô gái xinh đẹp quá mức.
“... Đó là một trong những điểm tốt của Naofumi-chan đấy. Này, Naofumi-chan... Nếu như cậu không có ý định chăm sóc Raphtalia đến cùng... Vậy thì nếu như cậu không nhẫn nại được nữa thì dùng Onee-san được chứ?”
“Hả?”
“Là tôi yêu cầu cậu đấy, hãy có sự quyết tâm trong mối quan hệ với Raphtalia-chan. Còn không thì, xin cứ thoải mái nhờ Onee-san để giải tỏa nếu như cậu không thể nhịn được nữa.”
“Cô nghĩ ta là cầm thú hay sao thế hả?”
Mà, sự tự nhận thức thì tôi cũng có đấy chứ. Nhưng dù có chết, tôi cũng chẳng muốn dính líu gì đến phụ nữ.
Nếu xem xét đến những lời cô ta nói thì... Tôi nghĩ cô ta đang hỏi về mối quan hệ với Raphtalia.
Và tất nhiên, tôi tin tưởng Raphtalia.
Nếu hỏi là thích hay không thích, thì tôi sẽ nói là mình thích con bé.
Điểm này thì chắc chắn là thế. Dù có nói như thế nào thì đây ít ra vẫn là mức độ mà bản thân tôi có thể hiểu.
Nhưng nếu hỏi ‘đây là cảm xúc yêu đương à’, thì... Tôi không biết.
Đối với tôi, Raphtalia là một đồng đội đáng tin cậy, cùng cam cộng khổ, và đôi lúc tôi còn xem Raphtalia như con gái của mình nữa.
Với ý nghĩa như vậy thì cũng giống như Nghĩa Phụ-san mà tên Motoyasu vẫn hay gọi tôi ấy.
Raphtalia sẽ luôn đặt nhiệm vụ của bản thân lên hàng đầu cho đến khi thế giới đón nhận hòa bình, và không hề quan tâm đến chuyện yêu đương, đó chính là tấm lòng cha mẹ của tôi.
Nói đi nói lại, nếu như bị kéo vào nhịp độ của Sadina thì tôi sẽ thua mất.
“Thế chủng tộc của Raphtalia tên là gì? Tạm thời ta muốn hỏi thử xem.”
“Nếu muốn biết thì trước tiên cậu có thể chịu nhận trách nhiệm được chứ? Và liệu cậu sẽ chăm sóc Raphtalia cho đến cuối cùng không?”
Khi Sadina nói tới ‘cuối cùng’, có lẽ ý của cô ta không phải là cho đến khi Đợt Sóng kết thúc, mà là cho đến khi Raphtalia không còn trên cõi đời này mới thôi.
... Ở ý nghĩa đó, tôi nghĩ rằng mình không thể gánh vác được trách nhiệm như thế được.
Vì khi thế giới này đón nhận hòa bình, thì cũng là lúc tôi trở về với thế giới cũ của mình.
“Hiểu rồi. Vậy thì ta sẽ không hỏi nữa.”
“Thế sao... Thật đáng tiếc quá đi~”
E rằng những hành động xen ngang của Sadina sau khi Raphtalia trở về là sợ rằng tôi sẽ ra tay với con bé, và cô ta còn tìm hiểu về tính cách của tôi để mà gây cản trở từ bên trong nữa.
Dùng các cuộc tấn công lặp đi lặp lại bằng những câu nói và việc làm phiền phức ấy mà Sadina đã có thể kết luận được rằng tôi sẽ chẳng hề làm bất cứ chuyện gì đối với Raphtalia.
Tuy rằng bà cô này bình thường rất hay trêu trọc người khác, nhưng bằng cách nào đó mà cô ta có thể bình tĩnh quan sát được hành vi của con người bằng một kỹ thuật gợi mở (/hướng dẫn).
Tôi đã ngó lơ nó luôn vì cô ta chưa từng giở trò gì với tôi, nhưng nếu như cô ta mà thành kẻ địch thì đúng là loại kẻ địch rắc rối.
Tuy giọng điệu của Sadina nghe có vẻ vui vẻ, nhưng ánh mắt của cô ta thì không hề có ý cười nào.
“Phải có lý do gì đó để cô nói ra tất cả những điều này, đúng chứ? Kể cho ta một chút đi, nếu không thì ta cũng chẳng thèm hé răng nói gì đâu.”
“Arara, Onee-san cũng bị nắm thóp rồi. Vậy thì, chỉ một chút thôi nhé.”
Vừa vuốt nhẹ tóc của Raphtalia, Sadina bắt đầu nói.
“Có lẽ cậu không biết, thực ra cha của Raphtalia có huyết thống với nguồn gốc cổ xưa và vẻ vang, và tôi là vu nữ cai quản huyết thống đó.”
“Ồ... Là ở Silt Welt hay Shildfrieden à?”
“Đoán sai rồi, tuy tôi không thể cho cậu biết rõ ràng được, nhưng tin tức vừa rồi là ‘Service Lớn’ rồi đấy~.”
Không phải là từ đất nước của Á Nhân à?
Và chức vụ của Sadina là sao?
Hình như mới nãy cô ta có nói mình là vu nữ...
“Thực sự thì cha của Raphtalia không muốn kế vị gia tộc, nên ông ấy đã bỏ trốn cùng mẹ của Raphtalia. Nếu tôi nói là chính tôi đã tán thành với ông ấy và giúp đỡ việc bỏ trốn thì cậu chắc đã hiểu rồi nhỉ?”
“Vào lúc đó cô đã bị reset lại Lv à?”
Nói như thế nào đây nhỉ, trong đầu tôi hiện ra một hình ảnh cô ta do vi phạm luật lệ mà bị trừng phạt.
“Ừ, có nhiều thứ đã bị mất đi, nhưng tôi cũng nhận được rất nhiều thứ nên tôi chẳng có gì bất mãn đâu~. Tôi thực chất đúng là bị trục xuất.”
“Có được sự gia hộ của Thủy Long nên cô mới được làm vu nữ phải không? Và so với huyết thống của cha Raphtalia, thì thứ bậc của cái nào cao hơn?”
“Ở nơi đó cha của Raphtalia khá là vĩ đại.”
“Hơn cả Tứ Thánh Hiệp Sĩ?”
“Trong văn hóa của người dân ở đó không có truyền thuyết về Hiệp Sĩ đâu~, tuy nhiên có ghi chép về việc họ từng ghé qua chơi.”
Loại khu vực nào thế?
Độ tin cậy của lời cô ta nói vẫn rất đáng nghi ngờ.
Thế nhưng tôi có cảm giác như là mình đã dần hiểu rõ hơn về gia thế của Raphtalia.
Có vẻ như là con bé sẽ được tín ngưỡng như là đứa con của thần ở một đất nước nào đó.
Thử dùng nhiều loại tài liệu mà tôi có được cho đến bây giờ để suy luận thử xem.
Từ bầu không khí và tên của tất sát kỹ của Raphtalia, hình dạng con người của Sadina...
Khi ở dạng người, Sadina là một phụ nữ Nhật Bản xinh đẹp.
Và cô ta còn thích mặc khố nữa.
Vậy nên với từ Nhật Bản như một từ khóa, và lời mà Lão Già chủ tiệm vũ khí đã từng nhắc đến ‘vùng đất phía đông’ lúc trước hiện lên trong suy nghĩ của tôi.
“Đất nước nơi mà cha của Raphtalia sinh ra... Là một đất nước đã đóng cửa biên giới phải không?”
“Oa~, Naofumi-chan tuyệt thật đấy. Đúng như vậy. Nó đã như thế rất lâu về trước. Cũng có rất nhiều đất nước ở bên cạnh đất nước của bọn tôi, thế nhưng bên trong những đất nước đó vẫn thuộc về khu vực bài ngoại một cách đặc biệt.”
Ngẫm lại thì, đây quả là một thế giới thối nát.
Tôi cũng có nghe nói đến một vài trường hợp là triệu hồi những Hiệp Sĩ mặc dù là đang trong thời kỳ hòa bình không hề có Đợt sóng quái vật.
Cũng chẳng phải là chuyện kỳ lạ khi mà có mấy gã bỏ trốn khỏi những đất nước đã triệu hồi họ đến, và dùng kiến thức ở thế giới hiện đại để kiến thiết nên những đất nước giống như một ngôi làng kín đáo nào đó.
Đó là lý do tại sao nếu có một đất nước Nhật Bản thì tôi cũng không thấy làm lạ nữa.
Hay nói đúng hơn, tuy rằng theo định kỳ đều triệu hồi Hiệp Sĩ từ thế giới khác, cùng với việc có được siêu yếu tố như là ma pháp, nhưng mà nền văn minh vẫn ở mức độ thời Trung Cổ mới thật kỳ lạ.
... Hay là có lý do gì cho điều đó? Nhưng mà nó không phải là vấn đề bây giờ.
“Cô có lo lắng về đất nước đó không?”
Một đất nước cô tịch ở phía đông.
Chắc là một đất nước giống như Nhật Bản, và Raphtalia có được huyết thống lâu đời của nơi đó.
Chẳng lẽ cô ta cảm thấy sẽ có người truy đuổi đến đòi lại Raphtalia nếu như thân phận của con bé bị lộ?
“Cậu chỉ đúng một nửa thôi, nhưng chỉ như vậy là được rồi. Tôi đã rất lo lắng về hạnh phúc cá nhân của Raphtalia.”
“Ưư...”
Sadina đặt một mảnh vải thấm nước lạnh lên trán của Raphtalia khi cô ta nghe thấy tiếng con bé rên rĩ.
“Con bé sẽ sớm tỉnh dậy thôi. Vậy nên còn vấn đề gì cậu muốn hỏi nữa không?”
“Tại sao cô không kể cho Raphtalia nghe về chuyện này?”
“Vì đây là phương châm của cha Raphtalia.”
Tốt nhất là không nên dính líu vào chuyện cãi vã gia đình của Raphtalia thì hơn.
Hãy giải quyết chuyện này sau khi thế giới được hòa bình ấy.
Đương nhiên, với đám Tam Hiệp Giáo và bọn đám tộc kia thì cũng như thế.
“Như vậy ổn chứ?”
“Tôi nghĩ vậy. Chỉ cần bên kia không biết đến mấy chuyện dư thừa thì họ sẽ không đến đâu.”
“... Chuyện tranh cãi gia đình à?”
Sadina im lặng gật đầu.
À, vậy ra mọi chuyện là như thế, đúng như tôi nghĩ.
Raphtalia kế thừa một huyết thống thật phiền phức.
Theo góc nhìn của tôi thì, cứ coi con bé như một cô gái đẹp bình thường của loài Racoon là được rồi.
Tôi hiểu rồi, vậy ra Sadina muốn tôi cứ tiếp tục giữ nguyên cách suy nghĩ như vậy.
Thử giả sử như là tôi ra tay với Raphtalia và có con đi.
Khi đó Raphtalia, mang trong người đứa con của tôi, người được cho là thần thánh bởi một số đất nước, có lẽ sẽ bị đất nước đó phát hiện và nhắm tới.
Bởi vì lo lắng có khả năng như vậy xảy ra, Sadina đã đề ra biện pháp phòng ngừa.
“Nếu cậu bất chấp tất cả và muốn có con với Raphtalia, thì đừng có lo lắng đến việc phải hủy diệt một đất nước. Đó là một lời hứa với Onee-san. Đối với Naofumi-chan của hiện tại thì cậu có thể làm được điều đó.”
“Cô có đang hoang tưởng quá không vậy?”
Suy nghĩ lý giải toàn bộ toàn cảnh của cô ta hình như có hơi quá mức thì phải.
Dĩ nhiên, chuyện đó tốt hơn hẳn lúc nào cũng phải cảnh giác nhiều.
“Tuy đúng là như thế~, nhưng cậu không nên đánh giá thấp đám người sử dụng năng lực độc nhất hay vu nữ. Có lẽ sẽ xuất hiện một đám người có năng lực như tôi sẽ nhắm vào Raphtalia đấy.”
“Ta hiểu.”
Một đất nước tràn ngập những người có đẳng cấp như Sadina à... Chắc tôi phải đến chào mời bọn họ đi giải cứu thế giới quá.
Vì Raphtalia cực kỳ mạnh mẽ, nên chắc con bé sẽ không bị giết một cách dễ dàng đâu.
Nhưng ngay cả vậy, tôi cũng sẽ không phải vì điều đó mà không hề có trách nhiệm.
“Thực tế, còn phải xem quyết tâm của Naofumi-chan. Onee-san không muốn cậu làm ra những việc khiến một cô bé phải khóc. Onee-san không phải chỉ mỗi đối xử tốt với bé gái thôi đâu, mà còn cả với phụ nữ đã trưởng thành nữa đấy.”
“Nói cho lắm lý do, rốt cuộc cái chính vẫn là cái này.”
“Ôi không, Onee-san gặp rắc rối rồi.”
Tất nhiên cũng có phiền toái về gia thế của Raphtalia, nhưng Sadina muốn hỏi là về cảm xúc của riêng tôi.
Tôi đã hiểu ý mà cô ta muốn truyền đạt.
“Ưư... Naofumi-sama?” (っ﹏-). 。o
Raphtalia đã hồi phục ý thức, và từ từ ngồi dậy.
“Em ổn chứ?”
“Ah, Vâng. Em cảm thấy thật thoải mái, một cách lạ thường.”
“Thế thì tốt quá~.”
“Có chuyện gì xảy ra trong khi em đang say không ạ?
“... Không có.”
Có lẽ Sadina không muốn nói cho con bé biết sự thật.
Tôi cũng sẽ giả vờ là tôi chưa hề nghe thấy gì cả vì tôi không muốn tạo thêm rắc rối không cần thiết.
“Đúng thế. Là nói về chuyện như là ta coi Raphtalia như con gái mà thôi.”
“Vâng!?”
Raphtalia phát ra một âm thanh có vẻ bất ngờ để đáp lại, cuối cùng cũng ngập ngừng hiểu được và gật đầu.
Nếu muốn thích Raphtalia, thì hãy bày tỏ lòng kiên quyết đi~... Đúng là một đề tài thật phiền toái.
Thế giới này đúng là không nên ở lại vĩnh viễn.
Ít nhất thì tôi nghĩ vậy.
“Theo lời khuyên của Sadina ‘Chủ Nghĩa Mặc Kệ’, ta phải bảo vệ Raphtalia như là bậc cha mẹ.”
Đây rõ ràng là lời mỉa mai tôi dùng để chế nhạo Sadina.
Bởi vì dù muốn bảo vệ Raphtalia, nhưng lại bỏ mặc con bé chạy đi tu hành.
“Naofumi-chan, chẳng phải với đứa trẻ đáng yêu thì phải cho chúng trải qua một cuộc hành trình sao?”
Sadina nhỏ giọng thì thầm.
“Naofumi-chan có thể không nhận ra, nhưng khi trở thành nô lệ của Hiệp Sĩ thì có được điểm kinh nghiệm cao một cách bất thường, và Status cũng tăng nữa. Đến mức mà những đối thủ nửa vời chẳng phải là vấn đề đối với bọn tôi.”
“Rốt cuộc là tăng lên bao nhiêu?”
“Theo cảm giác của cơ thể tôi thì, bằng với Lv phải tốn đến vài năm mới đạt được đấy! Xin hãy nhớ kĩ điều đó.”
Hiểu rồi, trở thành nô lệ của Hiệp Sĩ thì điểm kinh nghiệm sẽ nhận được rất nhiều.
Điều đó nhắc tôi mới nhớ, hình như Fohl cũng có nói điều gì đó tương tự vậy.
Hơn nữa, nó còn ảnh hưởng đến sự hiệu chỉnh tăng trưởng nữa.
“Lẽ nào, bởi vì sự ảnh hưởng của Naofumi-sama mà Lv của chúng ta mới tăng lên nhanh vậy sao?”
“Đúng vậy đấy~. Onee-san đã thực hiện rất nhiều lần reset Lv và có thể cam đoan việc đó.”
“Hình như sư phụ cũng có nói điều gì đó tương tự như vậy. Về việc Lv của bọn em tăng rất nhanh.”
Có vẻ như là ‘Hiệu Chỉnh Hiệp Sĩ’ cũng có vài ảnh hưởng đến đồng đội.
Đôi lúc tôi cũng mang máng có cảm giác như thế.
“Đó là tại sao Onee-san cũng đã trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều~”
“Chẳng lẽ chị cho rằng với em làm đối thủ là chị có thể nương tay được sao?”
“Đối với em thì sao chị có thể nhẹ tay được. Raphtalia-chan đã trở nên vô cùng mạnh mẽ rồi. Thế nhưng Onee-san sẽ không thua đâu.” (• ̀ω•́)
Sau khi cuộc nói chuyện phiếm kết thúc, chúng tôi trở lại nhà riêng của mỗi người để nghỉ ngơi.
Tiện thể thì, Gaelion vô cùng thích loại rượu mà Sadina đã tặng cho nó.