Mà, hắn có thể sử dụng mấy món vũ khí đó hay không thì có mà trời biết. Bởi vì hắn trước hết phải cường hóa chúng đã mà.
Chiếc xe ngựa vẫn đang êm ả lướt đi trên đường, chậm rãi tiến lại gần một tòa lâu đài trông còn lớn hơn cả tòa lâu đài ở Melromark.
Một đám ma thú giống như bồ câu đang bay lượn ở trên khoảng không phía trên tòa kiến trúc, bầu không khí tỏa ra cảm giác y như trong những câu truyện cổ tích.
Nếu như lúc đầu tôi được triệu hồi ở đây, chắc có lẽ tôi đã bị hớp hồn trước cảnh tượng này rồi.
Nó trông xa hoa hơn hẳn Melromark, và có vẻ như cuộc sống ở nơi này cũng không quá tệ.
Ngẫm lại thì, thế giới này cũng giống như thời Trung Cổ mà thôi.
Vào thời đại đó, tình trạng vệ sinh ở các thành phố lớn như nơi này thường rất kinh khủng. Tôi còn từng nghe nói rằng người ta hay ném đồ bài tiết ra bên ngoài cửa sổ nữa.
Bởi vậy nên giày đế cao đã được chế tạo ra chính là để tránh việc bước nhầm vào những ‘đống đồ đó’, nhưng tôi không biết chuyện đó là thật hay không. (Biên: Giả á: V. Giày cao gót được tạo ra là để kỵ binh thời Trung Cổ giẫm bàn đạp trên yên ngựa được dễ dàng hơn, và không bị hụt chân)
Thực tế thì, tôi không hề thấy bất cứ tình trạng thiếu vệ sinh nào ở đây cả.
Hệ thống ông nước ở đây có vẻ như cũng đã được hoàn thiện.
Dù rằng, những nơi nằm ngoài thủ đô của đất nước này vẫn còn rất lạc hậu.
Khu vực này được tạo ra nhờ vào kiến thức đến từ thế giới khác.
Nghe nói trật tự công cộng tại Zeltburg rất tồi tệ, nhưng có vẻ như nơi đây trông giống như là một đô thị hiện đại bình thường, hay nói đúng hơn...
“Giờ mới để ý... Hình như ở đây có rất ít sự khác biệt trong việc phân biệt đối xử giữa con người và Á Nhân.”
Nhờ vào những nỗ lực của chúng tôi mà Melromark hiện đang hủy bỏ vấn nạn phân biệt đối xử đối với Á Nhân.
Thế nhưng bầu không khí ở nơi đó vẫn rất không thoải mái, những mạo hiểm giả, thương nhân và cả Á Nhân đều không hề có ý định định cư lâu dài tại Melromark.
Và tất nhiên, có rất nhiều Á Nhân tại lãnh thổ của tôi, nhưng Faubley có vẻ như thật sự không có... Nạn phân biệt đối xử.
Tôi rất hiếm khi thấy cảnh trẻ em Á Nhân và con người chơi chung với nhau, nên trải nghiệm này rất ư là mới mẻ.
“Đúng vậy. Quả là tôi nên học tập theo nơi này.”
Nữ Hoàng vừa nhìn cảnh tượng đó vừa nói.
Nhờ vào sự giúp đỡ của tôi, mà điều kiện đất nước của Á Nhân mới đang dần dần phát triển, nhưng những Á Nhân tại lãnh thổ của tôi thì lại đang bắt đầu vấn nạn phân biệt đối xử với con người.
Ồ?
Bọn tôi mới vừa đi qua một giáo đường to lớn.
Biểu tượng tượng trưng của giáo đường được khắc theo hình bốn món vũ khí, gợi nên cho những người khác một ấn tượng mạnh mẽ.
Giáo Hội Tứ Thánh.
Những giáo đường gần chỗ tôi cũng có biểu tượng như vậy.
Kế bên là một giáo đường khác trông giống như tháp đồng hồ. Biểu tượng của giáo đường đó được trạm khắc theo hình của nhiều loại vũ khí.
“Đó là Giáo Hội Thất Tinh.”
Nữ Hoàng chỉ vào cả hai nhà thờ.
“Ở trên tế đàn kia là những món dụng cụ nghi lễ, dùng để chứng minh những Hiệp Sĩ vẫn còn sống.”
“Là đồ vật đã tịch thu được từ lũ Tam Hiệp Giáo à?”
“Vâng, có vẻ như chúng đã tráo đồ giả, và lấy đi đồ thật từ nơi này.”
“Ồ...”
Sau khi yết kiến kết thúc, có lẽ tôi sẽ đi tham quan nơi này thử xem.
Mặc dù tôi chẳng hề trông mong gì vào việc có thể nhìn thấy thủ phạm thực sự ở đó.
“Nhìn kìa, ngài cũng có thể trông thấy nó từ đây.”
“Ể?”
Nói xong, Nữ Hoàng chỉ ngón tay của mình về phía tấm kính màu ở phía trên biểu tượng.
Khi ngưng mắt nhìn, tôi có thể thấy rõ bốn ký hiệu bằng thủy tinh bên trên cái biểu tượng của Giáo Hội Tứ Thánh, và bảy cái đang tỏa sáng lấp lánh ở bên trên biểu tượng của Giáo Hội Thất Tinh.
Chỉ là, tấm kính của Giáo Hội Thất Tinh thì... Có chút kỳ lạ, đúng không nhỉ?
Có một chỗ bị thiếu hụt một cách mất tự nhiên...
Phải nói sao đây nhỉ? Giống như là Pacman ấy, bị thiếu mất một khối nhỏ. (Pacman có hình quả cầu, bị thiếu mất một khối hình tam giác)
Dẫu vậy, bảy ký hiệu vẫn tỏa sáng rực rỡ.
“Cho đến mấy ngày trước, chỉ có sáu trong số đó là phát sáng, nhưng khi Hộ Thủ Hiệp Sĩ được chọn, thì cái thứ bảy cuối cùng cũng đã phát sáng.”
Có thể nhìn thấy có rất nhiều người tu đạo đang tập trung cầu nguyện ở trước giáo đường.
Khi nhìn họ một lúc thì tôi quay sang, và để ý mấy tên Hiệp Sĩ ở cạnh tôi đang rất bối rối.
Motoyasu đang ở trên chiếc xe khác, nhưng nhìn khuôn mặt hắn chẳng có gì thay đổi cả.
Nếu việc chúng tôi là những Hiệp Sĩ bị phát hiện, thì chắc mấy vị tín đồ đó sẽ chen lấn nhảy xổ vào chúng tôi mất, nên tôi cứ giữ yên lặng là hơn.
“Hiệp Sĩ... Ngẫm lại thì Faubley độc chiếm mất năm người, đúng không? Tôi khá là ngạc nhiên khi mà Silt Welt và những nước khác chấp nhận điều đó đấy.”
“Nói một cách nghiêm túc, Faubley không sở hữu họ, mà là viện trợ cho họ thì đúng hơn. Bởi vậy nên nơi này mới được gọi là khu vực liên hợp.”
“Ồ...”
“Ở Silt Welt cũng có một món Thất Tinh Vũ Khí. Là Thất Tinh Vũ Khí của Móng Vuốt. Và chủ sở hữu là một Á Nhân xuất thân từ thế giới này.”
Có ba người được triệu hồi từ thế giới khác, thế thì hai người còn lại là xuất thân từ thế giới này.
“Và Trượng là của Melromark à?”
“Vâng.”
Nữ Hoàng huých nhẹ lão Trash.
Hắn chỉ im lặng gật đầu, rồi nhìn về phía tôi và Fohl.
Trông hắn chả còn tí hào hùng nào cả.
“Trong quá khứ... Trash và Trảo Hiệp Sĩ đã từng xảy ra rất nhiều lần chiến đấu sinh tử.”
“Này, tôi thật chẳng quan tâm việc đó đâu.”
Nghe rằng Trash trước kia rất ngầu là đủ làm tai tôi thấy đau rồi.
Gần như nghe đến phát chán luôn.
“Nhờ Iwatani-sama, mà tôi đã có thể lấy được tất cả những phần thông tin về truyền thuyết của các Hiệp Sĩ từ những người trong Liên Hợp Quân của Silt Welt đấy.”
“Hô...”
“Đầu tiên, ngài đã biết rằng đất nước của họ rất tôn sùng Khiên Hiệp Sĩ, đúng chứ?”
“À, đúng vậy...”
Ý tôi là, mấy người đó còn đến để cúi chào tôi nữa.
Có vẻ như tôi là vị Hiệp Sĩ duy nhất nhận được sự đối đãi nồng hậu đến thế.
“Dù sau, tôi đã nghe về những truyền thuyết của họ, và đã nhận ra được một điểm khác biệt rất lớn.”
“Đó là?”
Mấy thứ truyền thuyết đó dù sao thì cũng là sở thích của bà Nữ Hoàng này mà.
Cô bé Melty cũng rất thích nói về chúng.
Và tình yêu mà cô bé giành cho loài Filo Rial rõ ràng cũng xuất phát từ những truyền thuyết mà bà Nữ Hoàng đã kể.
Hình như là Khu Rừng Ảo Ảnh, phải không nhỉ? (Souzou Forest)
“Về phần Tứ Thánh, những người hoạt động nhiều tại đất nước của họ là Cung và Khiên Hiệp Sĩ. Tương tự, tôi cũng có nghe nói về những Truyền thuyết về Thất Tinh hành động theo khuynh hướng bất công. Là Tiên Hiệp Sĩ, Trảo Hiệp Sĩ, và Chùy Hiệp Sĩ.”
Bất công à?
Mà, về cơ bản thì Khiên và Cung có khả năng phối hợp chiến đấu rất tốt.
Còn Trảo Hiệp Sĩ thì đang cư trú tại đất nước của họ.
“Điều mà tôi nhận ra khi đang nghiên cứu những truyền thuyết là rất hiếm có loài người xuất hiện.”
“Chà, bởi vì đó đất nước của Á Nhân mà.”
“Đúng thật là như vậy, nhưng trong những truyền thuyết cổ hơn, thì lại càng ít có loài người xuất hiện hơn, ngoài Khiên và Cung Hiệp Sĩ.”
Càng cổ xưa thì lại càng ít hơn à?
“Nói như vậy thì trong những truyền thuyết mới hơn thì càng có nhiều loài người trình diện hơn hả?”
“Vâng. Tôi nghĩ chuyện này hẳn là phải có một ý nghĩa nào đó, nên việc tìm ra ý nghĩa đằng sau sự kiện này có thể sẽ rất thú vị.”
Hmm... Truyền thuyết của Á Nhân càng cổ xưa thì loài người xuất hiện lại càng ít sao.
Như vậy, với cùng một lý do, có lẽ trong truyền thuyết của loài người cũng chẳng có nhân vật Á Nhân nào đâu.
Bên phía loài người thì chắc chủ yếu là truyền thuyết về Thương và Kiếm Hiệp Sĩ.
“Cũng có một hiện tượng tương tự xảy ra tại Melromark. Nói chính xác hơn, là tài liệu lịch sử được truyền lại từ thời quốc gia tiền thân của Melromark, càng xem về sau, càng ít thấy Á Nhân.”
“Nhiều nhất là truyền thuyết về Thương và Kiếm Hiệp Sĩ đúng không?”
“Đúng vậy, khác với Silt Welt, những truyền thuyết về Cung và Khiên Hiệp Sĩ chúng tôi có rất ít.”
Thật sự rất kỳ lạ.
Melromark với Silt Welt không có vẻ gì là bị ngăn cách bởi Biển, Sông hay Sa Mạc gì cả.
Có thể việc trao đổi văn hóa giữa hai bên diễn ra không nhiều chăng?
Ý tôi là, ngôn ngữ dùng trong hai quốc gia của con người và Á Nhân vốn là không giống nhau.
Nhờ vào vũ khí truyền thuyết, mà những Hiệp Sĩ mới có thể hiểu được tất cả ngôn ngữ, nhưng trước kia, Raphtalia đã gặp rất nhiều rắc rối vì không thể nói được ngôn ngữ của Á Nhân.
Tôi còn từng nghe nói rằng, vào thời Minh Trị Duy Tân ở trong thế giới của tôi, do rào cản ngôn ngữ mà việc giao lưu với nhau trở nên rất rắc rối.
Cũng chính bởi vì như vậy nên Nhật Bản đã bị lừa ký kết một bản hiệp ước bất lợi, theo như bài học lịch sử tôi từng được học trên lớp. (Hiệp Ước Kanagawa, hay còn gọi là Hiệp Ước Hợp Tác giữa Nhật và Mỹ)
Mình học điều đó từ lúc nào nhỉ? Trung Học, hay Cao Trung? Thật sự không nhớ nữa.
“Không lẽ là do văn hóa khác nhau à? Là do không có phát triển, thế nên việc giao lưu với nhau cũng không nhiều.”
“Đó là kết luận dựa trên lý thuyết mà thôi. Dù sao thì, vào lúc khởi đầu của cả con người và Á Nhân, chẳng hạn như vào thời nguyên thủy, luôn phải sống trong một cuộc sống sợ hãi ma thú. Ở đất nước chúng tôi, Á Nhân được xem như một loại ma thú, và ngược lại, cách nhìn nhận của họ về con người cũng tương tự.”
Trước khi cả hai phe chịu hiễu rõ lẫn nhau, thì hai phe đã coi lẫn nhau là ma thú. Bởi vậy nên cả hai nước không hề có những nhân vật xuất hiện trong những câu truyện của cả hai.
Có khả năng là vậy.
“Tuy nhiên... Đó chỉ là suy đoán của tôi mà thôi, nhưng để ngài có thể tin chắc hơn, xin hãy đợi sau đi vậy.”
“Gì thế? Bà làm tôi tò mò rồi đấy.”
“Kể cả khi ngài có nói như vậy thì... Chúng ta sắp tới lâu đài rồi đấy.”
Tôi nhìn theo ánh mắt của Nữ Hoàng, và thấy bọn tôi đã đi đến rất gần tòa lâu đài.
Tôi đoán chắc không có thời gian cho một câu chuyện dài rồi.
“Được rồi, vậy thì hãy vào lâu đài thôi.”
Nữ Hoàng gật đầu, và gọi người gác cổng.
“Là Nữ Hoàng của Melromark, và những Hiệp Sĩ-sama, đúng không ạ? Tôi đã được báo trước rồi nên... Xin mời!”
Chúng tôi đã thông báo là sẽ đến, thế nên người gác cửa dễ dàng cho bọn tôi đi qua.
“...?”
Fohl nghiêng đầu nhìn.
“Sao thế?”
“Không có gì...”
Tôi ngoái đầu nhìn lại gã giữ cổng.
Gã đó đang mỉm cười tiễn đưa chúng tôi, có gì kỳ lạ với cảnh tượng này sao?
“Không biết có phải là do tưởng tượng của tôi hay không? Nhưng tôi cảm thấy có chuyện gì đó kỳ lạ quanh đây.”
“Thật sao?”
Gã giữ cổng vẫn đang mỉm cười hì hì và vẫy tay với bọn tôi.
Tôi cũng cảm thấy rất đáng nghi, nhưng ngoài nghi ngờ ra thì tôi có thể làm được gì khác đây chứ, theo như kinh nghiệm trước đây của tôi thì là như thế.
Xe kéo tiến vào lâu đài, và cánh cửa đằng sau chúng tôi đóng lại.
“Chúng ta có nên để Firo đi đậu xe tại chuồng trước khi đi tiếp không?”
“Ngài cứ để xe kéo tại sân trước đi.”
“Hiểu rồi.”
Chúng tôi dừng xe kéo, và tiến vào bên trong cung điện.
Ồ, nó còn to hơn cả cung điện ở Melromark nữa, và còn mang lại cảm giác trang nghiêm hơn. Nói đúng hơn thì, sự khác biệt trong độ rộng của cả hai nơi là quá lớn.
Dù sao thì đây cũng là đất nước hùng mạnh nhất thế giới này mà...
Một tấm thảm đỏ vô tận trải rộng khắp mỗi hướng, và ở phía trước bọn tôi là cầu thang.
Nếu như gặp phải ngã ba thì chắc bọn tôi sẽ lạc đường mất.
Có thể sẽ có một con đường đi dưới lòng đất, nhưng ở nơi này chắc là nhà tù thì đúng hơn.
Ở Melromark cũng có một cái.
Được người dẫn đường đưa đi, chúng tôi bước lên phía trên cung điện to lớn.
“Ồ, phải rồi. Thất Tinh là những người như thế nào vậy?”
Tuy rằng tôi có thể biết được nhân cách của họ như thế nào lúc gặp mặt, nhưng ít nhất tôi cũng nên nghe những tin đồn về họ xem.
Đáng lẽ tôi nên hỏi sớm hơn, nhưng đến giờ tôi vẫn chưa có cơ hội để hỏi thử.
“Vậy thì tôi nên nói về Tiên Hiệp Sĩ, người đã tham gia vào trận chiến với Kỳ Lân nhỉ?”
“Đó là người của thế giới này à?”
“Đúng vậy.”
Nữ Hoàng vừa đi vừa giải thích.
“Đầu tiên, ngài ấy được sinh ra ở thế giới này, một đại thiên tài hiếm có.”
“Sinh ra đã là một thiên tài ư?”
“Phải, mấy đời sẽ xuất hiện một người, và sự có mặt của những người đặc biệt đó đã góp phần cải cách rất nhiều về công nghệ, thương mại, phép thuật và nhiều lĩnh vực khác của thế giới này. Nói cách khác, đó là thiên tài vừa sinh ra đã thông hiểu mọi loại học vấn.”
“Ồ... Quả là một hiện tượng kỳ lạ.”
“Ngài ấy được sinh ra trong một gia đình quý tộc phục vụ cho gia đình hoàng tộc Faubley, và lúc 3 tuổi đã hoàn toàn lĩnh hội được ma pháp.”
... Đúng là thiên tài ở thế giới nào cũng đều tồn tại nhỉ.
Vậy nên những người như thế được lựa chọn làm Hiệp Sĩ là chuyện đương nhiên chăng.
Chờ đã, chẳng phải trước đây Trash cũng được cho là một thiên tài chiến lược sao?
Fohl cũng thế... Trong số chủng tộc Á Nhân, sức chiến đấu của thằng nhóc thuộc hàng đầu, và xuất thân từ một trong năm tộc Á Nhân mạnh nhất.
Có lẽ sức mạnh chính là một tiêu chuẩn để lựa chọn.
“Rồi khi lên năm, ngài ấy đã cải cách quá trình làm giấy, và nhanh chóng tái sinh cho ngành công nghiệp đóng sách ở thế giới này.”
Năm tuổi ư?
Chà, có hơi bị ghê gớm rồi đấy.
... Itsuki rút ngắn khoảng cách với Nữ Hoàng, và bắt đầu đi kế bên bà ấy.
Mà, Itsuki được sinh ra trong một thế giới toàn siêu năng lực với một tài năng nửa vời, nên hẳn là hắn có rất nhiều suy nghĩ đối với vị đại thiên tài kia.
“Nhờ tài năng khác thường đó, ở xung quanh ngài ấy toàn là những câu từ ca ngợi. Và khi lên bảy, ngài ấy còn học tập giả kim thuật cùng cơ giới ma pháp học và những loại học vấn khác, tốt nghiệp với thành tích hàng đầu ở học viện quý tộc của Faubley. Không lâu sau đó thì chuyển đến Công Hội Mạo Hiểm Giả, và đã rất nổi tiếng khi trở thành Mạo Hiểm Giả hạng S, và còn giành chiến thắng tại giải đấu võ thuật diễn ra ở Shildfrieden. Cuối cùng, trước khi Đợt Sóng diễn ra, ngài ấy đã được lựa chọn trở thành Tiên Hiệp Sĩ.”
“Quả là một thiên tài điển hình nhỉ.”
“Gần đây, tôi có nghe nói ngài ấy đang nghiên cứu về phương tiện di chuyển.”
Nữ Hoàng đứng ở trong hành lang, và chỉ tay ra phía ngoài cửa sổ.
Hửm? Có cái gì đang bay vậy.
Tôi nghĩ đó là một con rồng, hay là một con ma thú biết bay, nhưng... Đó là máy bay hả?
“Là cái đó à?”
“Vâng, một thiết kế được để lại từ những Hiệp Sĩ trong quá khứ. Một cách để bay mà không cần dùng đến Rồng, Griffin, hay bất cứ loại ma pháp nào. Ngài ấy đang nghiên cứu để đưa thứ công nghệ đó vào sử dụng thực tế.”
Siêu thiên tài hàng thật giá thật là đây rồi.
... Gì thế này? Nhưng không biết vì sao, chuyện này nghe khá là quen tai.
Tôi đã từng nghe thấy ở đâu nhỉ?
Tôi nghĩ chắc cũng lâu lắm rồi.
Thậm chí là trước cả khi tôi đến thế giới này... Không, điều đó không có khả năng.
Tuy vậy, tôi có cảm giác như ai đó đã từng nói với tôi điều gì đó tương tự như vậy.
Hmm...
Thật khó chịu, cái cảm giác đó cứ không ngừng lắng đọng ở sâu trong lòng tôi.