Mục lục
Sự Trỗi Dậy Của Khiên Hiệp Sĩ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Người đầu tiên phản ứng lại đối với lời tôi nói là Ren.

“Bỏ tay ngươi khỏi Mein mau!”

Ren vung thanh kiếm lên.

Những tia lửa điện phát ra khi thanh kiếm chạm vào cổ tay tôi.

Như bình thường, tôi không nhận chút thiệt hại nào. Trông không giống như là hắn ta đã học được phương pháp cường hóa nào khác trong quãng thời gian ngắn vừa qua.

Nếu chỉ ở mức độ thế này, tôi còn chẳng cần dùng đến chiếc khiên làm gì.

“Như ngươi biết rồi đấy. Nếu ngươi gọi nhầm tên con ả này thì hình phạt cho cô ta chỉ càng tăng lên mà thôi.”

“Im đi! Tránh xa Mein ra!”

Con Witch này vẫn cố gắng vùng vẫy. Thật khó để giữ ả ta bằng một tay.

「Meteor Sword!」 (Lưu Tinh Kiếm)

Oh, kỹ năng này có lẽ có thể gây thiệt hại lên tôi, mà bây giờ tôi lại đang giữ một quả trứng đắt giá.

Thật là lãng phí nếu nó bị vỡ, vì vậy tôi lùi lại.

Thay vào đó, Raphtalia và Firo bước lên trước.

Đến cả Motoyasu cũng đang vào tư thế chiến đấu.

Tất cả chúng tôi đã chuẩn bị để bắt Ren, Bitch và Phụ Nữ 2.

“Ren, tốt hơn là ngươi đừng tin Witch. Cô ta đúng như những gì Nữ Hoàng đã miêu tả.”

Ả ta đổ oan cho người khác mà chẳng chút ăn năn, hối hận. Và niềm yêu thích của ả ta chính là chiêm ngưỡng sự đau đớn khốn khổ của họ.

Chắc hẳn vào lúc nào đó sớm thôi, Ren sẽ bị ả ta lừa và bị vứt bỏ không thương tiếc.

Giống như ngài Motoyasu đây!

“Nhìn kỹ khuôn mặt của Motoyasu đi, Khuôn mặt cậu ta không đáng cảm thông sao? Đây có giống khuôn mặt của một người thực sự đã làm những chuyện như vậy?”

“Không, ta nghe rằng Motoyasu cũng bị Nữ Hoàng ép buộc! Nữ Hoàng chính là chủ mưu của tất cả chuyện này.”

“Chẳng phải chỉ duy nhất người phụ nữ đó nói với ngươi như vậy sao?”

“Ngay cả vậy, ta vẫn sẽ chiến đấu cho những ai tin tưởng vào ta!”

“Bình tĩnh đi. Suy nghĩ có não chút đi. Nếu là ngươi lúc bình thường thì ngươi hẳn đã nhận ra điều đó rồi.”

“Câm miệng!”

Chương 164 Thiu Thận Trọng 1

Aー... Đúng là bất khả thi. Hắn ta thật sự nghiêm túc khi cho rằng mình đúng.

Tôi chẳng thể nào hiểu được cảm giác của hắn được.

Nhớ lại tôi lúc ban đầu, tôi cảm thấy thật nực cười, dù rằng cảm thấy có điều gì đó không đúng nhưng tôi vẫn tin vào cái trò bịp bợm đó.

Và trong trường hợp của Ren lúc này, tinh thần hắn ta không ổn định. Hắn ta đứng về phía con Witch đó vì ả ta rót những lời ngọt ngào vào tai hắn ta.

... Tôi có nên giết ả ta luôn không? Hừm.

Giờ đây tôi đã có đủ sức mạnh. Chẳng phải như trước đây nữa.

Chờ chút, Shadow chắc đang theo dõi xung quanh đây.

Nếu Shadow dùng phong ấn nô lệ, tôi sẽ không bắt buộc phải đấu với Ren.

Có lẽ tôi sẽ dạy cho hắn ta những kỹ thuật tăng cường sức mạnh đúng đắn rồi thêm hắn vào lực lượng chiến đấu của tôi.

... Dù rằng lấy được lòng tin của hắn ta sẽ chẳng dễ dàng đến vậy.

Như thể đáp lại ý nghĩ của tôi, phong ấn nô lệ của Bitch lóe sáng.

“Ku... Ren-sama! Chúng ta nên rút lui ngay bây giờ.”

“Ta hiểu rồi! 「Flashing Sword!」 (Thiểm Quang Kiếm)”

Ngay khi nghe thấy lời nói của Bitch, Ren gật đầu và sử dụng kỹ năng.

Và giống như trước đây, thanh kiếm hắn ta lóe sáng.

“Đờ mờ! Raphtalia, Firo!”

“Vâng!”

“Un!”

Ngay sau khi tôi buông lời cảnh báo, thanh kiếm của hắn ta phát ra một tia sáng chói mắt.

Đừng tưởng trò đó có thể làm mãi vậy!

『Là người xứng đáng với cội nguồn sức mạnh, tôi ra lệnh. Tôi một lần nữa đọc và thấu hiểu sự thật, hãy trói buộc đi thứ ánh sáng lóa mắt này, và chữa cho những người khác.』

“Al Anti-Shining!”

Tác động từ kỹ năng của Ren đã biến mất, đôi mắt của chúng tôi dần trở nên rõ ràng hơn.

Firo nhảy lên cao, lao đến tấn công nhưng đã quá muộn. Ren đã ôm lấy Bitch và Phụ Nữ 2, vung thanh kiếm một lần nữa.

「Transfer Sword!」 (Chuyển Tống Kiếm)

(Chuyển Tống: Truyền đi, gửi đi)

Giống như lúc với Motoyasu, Ren bắt đầu tan biến đi.

Và con Witch kia cũng như vậy.

“Witch, ngươi có thể thoát khỏi tay ta lần này nhưng nhớ rằng: Ta sẽ đuổi theo ngươi dù có là tận cùng địa ngục. Ngươi sẽ phải chui rúc trong xó xỉnh, thu mình trong sợ hãi đi...”

“Hmph!” (Tiếng khịt mũi)

Tôi nghe thấy tiếng cười đểu giả của Bitch trước khi ả ta hoàn toàn biến mất.

Kỹ năng này thật sự rất khó chịu.

Tôi cần phải tìm ra cách nào đó để chặn nó lại.

“Khốn kiếp! Ả ta lại trốn thoát lần nữa. Con Witch đó, lầu sau ta chắc chắn sẽ giết ả ta.”

“Naofumi-sama, xin hãy bình tĩnh.”

“Ngươi không thấy nản ư? Hay là do cô ta đã làm ngươi thối nát luôn rồi!?”

Lâu lắm rồi Tôi mới tức giận như thế này.

Cái gì giúp tôi có thể trút giận đây? (Giận cá chém thớt)

Dù hành động thế này thật trẻ con, nhưng tôi đã bắt đầu tức giận với cả Raphtalia.

“... Naofumi-sama, những lời nói đó của ngài là đủ để em đứng về phía ngài.”

“Vậy sao...”

Nếu Raphtalia đồng ý với điều này, tôi đoán là tôi nên kiềm chế cơn phẫn nộ của mình lâu hơn chút nữa.

Nhưng, ta sẽ không quên điều này đâu, con Witch chết tiệt.

Cơn giận này lớn hơn mức tôi có thể kiềm chế được. Một ngày nào đó, ta sẽ đóng cái đinh gỉ 10 inch vào ngực của ngươi.

Lúc tôi từ từ nuốt cơn giận, Shadow xuất hiện.

“... Cô ta đã chạy thoát khỏi phạm vi của tôi-gojaru. Tôi có thể phát động hình phạt chí tử nhưng tôi không thể xác định được vị trí của cô ta được -gojaru.”

Tôi không nghĩ giết ả ta là ý kiến tồi tệ gì nhưng Shadow cũng có lập trường của riêng mình. Chúng tôi không thể giết ả ta khi chưa qua những thủ tục pháp lý cần thiết...

Và hơn nữa, tôi còn muốn cô ta phải đau khổ gấp 100 lần cái chết như vậy. Liệu tôi có đúng là một kẻ xấu xa?

“Có vẻ như vậy.”

“Tôi chưa từng nghĩ là cựu công chúa có thể dụ dỗ Kiếm Hiệp Sĩ dễ dàng như vậy – gojaru.”

“Trong khi ta đang tìm kiếm chúng thì chúng đột nhiên xuất hiện trước mắt ta. Có lẽ ta có nhiều may mắn hơn ta nghĩ.”

“Tôi hiểu-gojaru... Dù thế nào thì tôi cũng phải đi báo cáo cho Nữ Hoàng – gojaru. Nhân đây thì chúng ta nên làm gì với Thương Hiệp Sĩ – gojaru?”

“... Liệu hắn ta có chạy trốn không?”

Khi mà hắn ta cũng có một kỹ năng thuận tiện như vậy, tôi không nghĩ chúng tôi có thể tóm hắn được.

Thậm chí tôi cũng không thể ngừng nghĩ kỹ năng đó tiện lợi thế nào với tôi nào nếu như tôi có được nó trong lúc đang phải sống trong cảnh đào vong.

“Tôi không nghĩ sẽ vậy đâu-gojaru..”

Motoyasu buông thõng vai, nhìn chằm chằm vô thức xuống mặt đất và thở dài.

Vậy ra trái tim của hắn đã từ bỏ rồi.

“Gì nữa đây? Sao ngươi không chạy luôn đi?”

“Được rồi... Ta đã muốn tìm kiếm tất cả mọi người, ta đã tin tưởng vào họ nhưng đây là tất cả những thứ ta nhân được ư... Liền ngay cả những người ở thị trấn cũng đều lạnh nhạt với ta,... Ta... Cảm thấy... Thật mệt mỏi.”

Ánh mắt hắn ta thật u ám. Nếu hắn ta mà là một cô gái ma thuật thì đây là lúc hắn ta sẽ trở thành Ma Nữ...[1]

“Vậy cô sẽ bắt hắn về chứ?”

“Tôi không nghĩ Thương Hiệp Sĩ sẽ bị trừng phạt quá nặng đâu. Thế giới này vẫn cần ngài ấy để chiến đấu với Đợt Sóng-gojaru.”

“Ừm, phải rồi... Không thể trừng phạt quá mức và cũng không thể giết hắn...”

Nếu giết hắn là tất cả những gì phải làm thì Raphtalia và Firo có thể tiễn hắn đi bằng 1 hit.

Nhưng đó chẳng phải nguyên nhân chúng tôi bắt hắn ta.

“Bây giờ thì... Motoyasu, ngươi đã bị bắt.”

“... Rồi... Rồi... Ta hiểu rồi. Cứ thoải mái đưa ta đến bất cứ đâu. Giết ta nếu ngươi muốn...”

Motoyasu dường như đã từ bỏ mọi hy vọng.

Nhưng sau tất cả những gì xảy ra thì chuyện này cũng chẳng thể tránh được.

“Mọi người yêu cầu ta hãy cứu lấy họ và khi mắc lỗi lầm, họ lại ném đá vào ta... Bitch và Elena những người mà ta đã tin tưởng bằng cả trái tim thì trở mặt với ta... Ta chẳng muốn quan tâm bất cứ thứ gì nữa...”

Hắn ta đã tin vào những đồng đội và cố gắng tìm họ khắp nơi nhưng... Chính những người đồng đội “thật lòng” đó đã bỏ rơi hắn.

Đó hẳn là lý do làm cho tình hình trở nên thế này. Mình không phải là người có lỗi. Chắc chắn hắn ta đang nghĩ những điều tương tự thế.

Dù sao... Mặt trời cũng đã lặn rồi.

“Ta có nên đưa hắn về lâu đài bây giờ không?”

“Đây là một vấn đề khẩn cấp nên tôi sẽ để nó cho ngài, Iwatani-dono-gojaru”

“Được rồi. Oy, đi thôi Motoyasu.”

“Tốt thôi. Chỉ cần nói ta là nguyên nhân của thảm họa này là được chứ gì... Như thế ngươi hài lòng rồi chứ?”

Ngươi đang nói cái quái gì vậy. Người rõ ràng chính là nguyên nhân của thảm họa này chứ còn ai nữa.

Tại sao hắn lại phản ứng như thể đó là vấn đề của một ai khác vậy?

“... Ngươi có thể sử dụng kỹ năng Warp (dịch chuyển) đó đi đến lâu đài không?”

“Đó không phải địa điểm đăng ký hiện tại, nên ta không thể.”

“Chậc! Vậy ra không dùng đến đó được. Ngươi đã hấp thu tài liệu gì vào cây thương để có được kỹ năng đó vậy?”

Học được kỹ năng đó thì thật thuận tiện khi di chuyển.

Nó có thể được dùng khi bán rong, tăng Lv và nhiều thứ nữa.

Tôi chắc cũng có khả năng học được nó.

“... Cát của Đồng Hồ Cát Chạm Rồng?”

“Ngài đã lấy nó khi nào vậy-gojaru!?”

Tôi thấy sợ rồi đấy. Cát của Đồng Hồ Cát Chạm Rồng.[2]

Chắc chắn cả Ren và Itsuki cũng đã trộm cát của cái Đồng Hồ đó nữa.

Làm thế quái nào mà chúng trộm được vậy?

“Ta không trộm thứ gì cả. Những nữ tu đó đã đưa ta khi ta yêu cầu.”

Shadow liếc nhìn hắn ta.

“Giờ nhớ lại thì... Có vài báo cáo về chuyện như vậy đã xảy ra khi Giáo Hội Tam Hiệp đang nắm quyền... Gojaru.”

“@%#!! Sao bây giờ cô mới nói!”

Mà ngẫm lại thì có cả núi tài liệu mà tôi chưa thử. Dạo gần đây tôi cũng chẳng hấp thụ gì nhiều vào chiếc khiên nữa.

Thuốc Yggdrasil quá đắt, nên tôi không hấp thụ nó.

Tôi nên bắt đầu thử nghiệm với nhiều thứ hơn nữa.

“Vậy công dụng của kỹ năng đó là gì?”

“Nó cho phép dịch chuyển tới nơi được đăng ký sẵn...”

“Có điều kiện gì khi sử dụng không?”

“Không có... Trong game của ta, có thể dùng ở bất cứ khu vực nào không bị ngăn cấm dùng kỹ năng.”

Tôi vẫn chưa có ý tưởng gì về việc ngăn chặn điều kiện phát động kỹ năng này.

Dù chắc là có một vài khu vực bị giới hạn trong game, nhưng tôi không biết gì về những nơi như vậy trong thế giới này.

Có thể đăng ký ở bất cứ nơi nào từng qua trước đây?

“Có hạn chế đăng ký không?”

“Có. Có thể đăng ký ba địa điểm mới. Nếu đăng ký ở nơi khác, địa điểm cũ nhất sẽ bị thay thế. Và số người tối đa đi cùng là 6.”

Hắn ta giải thích cặn kẽ một cách kì lạ... Dù thế nào, lâu đài cũng ở khá xa. Nếu chúng tôi không thể dịch chuyển trực tiếp đến đó được thì e rằng chúng tôi sẽ phải lưu lại thị trấn này đêm nay rồi.

“Vậy thì, chúng ta sẽ tìm một nơi qua đêm ở đây.”

“Được rồi.”

“Hiểu rồi thưa ngài -gojaru. Tôi sẽ rời đi để báo tình hình lại cho Nữ Hoàng-gojaru.”

“Làm thế nào mà cô có thể liên lạc với Nữ hoàng bất kỳ lúc nào vậy?”

“Bí mật -gojaru. Tôi chỉ có thể nói cho ngài rằng tôi không thể mang ai đi cùng-gojaru.”

Shadow biến mất khi vừa dứt lời.

Câu trả lời của cô ta làm tôi hơi bực mình.

Firo bắt đầu chọc chọc ngón tay vào tên Motoyasu đang suy sụp.

Biết được bản chất thực sự của người phụ nữ đó làm hắn ta chán nản đến vậy sao.

Có lẽ hắn ta cuối cùng đã thấy mệt mỏi bởi cách sống của mình cho tới tận bây giờ.

Tôi thực ra chẳng quan tâm cho lắm, và tôi cũng khoái chí mà nhìn khuôn mặt rũ rượi của hắn như vậy. Tuy nhiên... Tôi nhận ra Raphtalia đang liếc nhìn tôi.

“Naofumi-sama? Có chuyện gì vậy?”

“Không có gì. Hãy nhanh chóng tìm một nhà trọ thôi.”

“Vâng.”

Và đó là cách chúng tôi mang Motoyasu đi theo, sau đó chúng tôi đã tìm thấy một nhà trọ để qua đêm.

Chú thích




[1] Eng trans note: Coi Madoka để biết thêm chi tiết: V.

[2] Tên chính xác của nó là 龍刻の砂時計 (Long Khắc Sa Thời Kế -Đồng Hồ Cát Khắc hình Rồng). Nhưng ko hiểu sao bản Eng lại dịch thành Đồng Hồ Cát của Kỷ Nguyên Rồng và thành ra những chương trước có dịch là “Đồng Hồ Cát của Rồng”. Từ giờ sẽ đổi thành Đồng Hồ Cát Chạm Rồng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK