Tại đó, tôi gặp Rat và Taniko đang đứng chờ. Rat đang khó chịu khoanh tay còn đôi mắt của Taniko thì lại sáng rỡ.
“Các người gọi ta có việc gì vậy?”
“Trước tiên, ngài hãy nhìn vào nhà kho đi.”
Tôi chầm chậm mở cửa và liếc vào bên trong.
Bên trong là... Một loạt áo giáp, vật liệu và những quả trứng ma thú.
Are?? Trước đây, làm gì có thứ gì trong này đâu?
“Các người dùng tiền của ta mua mớ này đó hả?”
“Không phải. Những thứ này được đóng gói trong một cái thùng và bị bỏ lại ở gần ngôi làng với chữ Iwatani được ghi sau đó.”
“Cái gì?”
Ở chính giữa nhà kho, tôi nhìn thấy một cái thùng gỗ đã mở toang.
Dòng chữ viết tay『Gởi đến ngài Khiên Hiệp Sĩ, xin chuyển những món quà này đến những nô lệ bất hạnh. 』được vạch nguệch ngoạc, xấu đến kinh khủng ở mặt bên của cái thùng.
“Cái gì đây?”
“Có vẻ những thứ này là những vật hiến tặng. Có cả vài bộ giáp có giá trị cao lẫn lộn trong mớ đó, và một vài loại thảo dược, đá quý, và gỗ hiếm.”
“Ra lý do mà Rat và Taniko ở đây là quả trứng đó à?... Nhưng đó là cái gì? Ai đã gởi chúng?”
“... Tôi tìm thấy chúng trên đường về sau khi báo cáo lại cho Nữ Hoàng. Tuy không biết ai đã gởi nhưng có lẽ chúng là của những người từ Siltwelt hay Shieldfrieden. Dựa trên nét chữ và loại mực thì chắc là 2 nơi đó.”
“Liệu có ổn không khi ta nhận chúng?”
“Tất cả các món này đều không thể nào truy nguồn gốc được. Ngay cả những ký hiệu chạm trên bộ giáp cũng đã được xóa đi. Thậm chí nếu chúng ta tìm ra được ai là người gởi, chúng ta cũng không thể nào chứng minh được.”
Ra là thế. Ai đó ở tầng lớp cao đã gởi chúng đến để tranh thủ sự ủng hộ của tôi.
Ai gởi cũng chẳng quan trọng. Riêng cái chuyện tôi được nhận quà cũng đủ để chứng tỏ rằng đất nước của họ rất có thiện ý đối với Anh Hùng.
Trước đây, một Biên Tập Viên tức giận với sự ích kỷ của Thần (Kami-sama) Manga nên định bụng là sẽ ném đứa con lười nhác vô dụng của vị thần đó vào một cái ao trong vườn.
Sau đó, ông Biên Tập Viên đó lại tự cho rằng chính ông ta đã làm vậy. Chuyện đó trở thành một chủ đề ông ta có thể khoe với mọi người.
Thực tế ra sao vẫn chưa rõ. Nhưng rất có khả năng một việc như thế đã xảy ra.
Ai gởi quà cũng không quan trọng. Nhưng họ thế nào cũng sẽ tự nhận mình là người giúp đỡ Khiên Hiệp Sĩ.
“Quả thực bọn họ đã gởi những thứ thật phiền toái.”
“Như vậy, còn những quả trứng này thì sao?”
“Số lượng trứng ở đây có chủng loài nhiều bất thường, từ những con Usapiru tới những con ma thú hiếm theo mùa.”
Vậy ra bọn họ đã giám định hết chúng rồi.
Nhưng thái độ của Rat trông khá buồn cười. Nói thẳng ra là cô ta cực kỳ không vui.
“Rắc rối chính nằm ở đây này. Quả trứng lớn ở phía sau ấy.”
Một quả trứng lớn hơn hẳn những quả khác nằm ở trong góc phía sau của nhà kho.
Cái gì thế này? Quả trứng của con Linh Quy chắc?
“Đó là trứng gì vậy?”
“Trứng của một con phi long. Đó là một loài cấp cao, mạnh mẽ và cực kỳ quý giá.”
Quả thật bọn họ đã gởi đến một thứ rắc rối đây!
Dù tôi vẫn không biết lý do, nhưng Rat có vẻ như rất ghét loài rồng.
“Một con rồng sẽ sống trong làng... Thật tuyệt vời!”
Taniko thì lại rất hứng thú với chuyện này.
Chuyện gì với con bé này vậy? Lúc nào cũng trái ngược với Rat, hoàn toàn yêu thích loài rồng.
“Chúng ta nên làm gì đây? Nhận dạng của những thứ này không rõ ràng, và cũng chẳng biết được người gởi là ai làm sao có thể trả lại cho họ được?”
“Dẫu cho cô có nói thế... Tuy nhiên, ta chưa từng nghĩ rằng chúng ta sẽ gặp rắc rối từ một món quà.”
Tuy nói vậy, tôi vẫn cảm thấy hơi hơi khó chịu khi có ai đó gởi cho tôi những thứ mắc tiền thế này. Chắc hẳn họ sẽ lợi dụng tôi để làm chắc chắn địa vị của mình.
Nhưng bởi vì trả lại là không thể nên tôi “đành” phải nhận chúng.
Nếu có chuyện gì xấu xảy ra từ chuyện này thì việc duy nhất chúng tôi có thể làm là đối phó với nó.
Nếu gói hàng thực sự là từ SiltWelt, thì có lẽ nó chỉ là vật hiến tặng thành tâm cho Khiên Hiệp Sĩ.
“Vậy hãy nhận chúng đi. Nếu lỡ có ai đó đến và nói rằng chúng của bọn họ thì cứ phớt lờ họ đi. Tiện thể, liệu chúng ta có thể đóng một dấu phong ấn nô lệ lên con Phi Long này không?”
“Sẽ phải cần tới một con dấu phong ấn cấp cao. Nhưng thật tốt là người gởi quà đã vô cùng tử tế gởi kèm theo cả bộ dụng cụ cần thiết cho nghi lễ này. Nên nếu ngài Bá Tước muốn, tôi sẽ có thể đóng dấu phong ấn lên tất cả những ma thú này.”
“À. Vì sao mà cô lại ghét rồng đến thế?”
“Aa! Tôi vẫn chưa nói cho ngài Bá Tước biết lý do nhỉ!”
Rat tức giận trừng mắt nhìn Taniko rồi bắt đầu nói.
“Những con rồng cấp cao ấy, ngài biết chứ, trong thời kỳ động dục của chúng, chúng hoàn toàn mất kiểm soát.”
“Cái gì?”
“Ngài không biết à? Hầu hết những con rồng bắt đầu làm hủy hoại vùng đất chúng cư ngụ. Khu vực tổ của chúng luôn luôn là nơi nguy hiểm.”
“Thật vậy sao?”
Khu vực sinh sống của con rồng duy nhất mà tôi biết là... Ở ngôi làng phía Đông đó.
Thi thể của con rồng mà Ren giết đã gây nên dịch bệnh. [1]
Vùng đó chắc chắn là vùng bị ô nhiễm rồi.
“Những con rồng, ngài biết đấy, khi mất kiểm soát, chúng thường hay ‘xâm phạm’ những ma thú thuộc chủng loài khác. Đó là lý do ở những vùng đất rồng sống, có rất nhiều ma thú dạng rồng sinh sống.”
“Một chủ đề khá nguy hiểm đấy.”
Rất nhiều game thể loại fantasy có những chủng loài nửa rồng, vậy ra đây chính là lý do à?
“Mà, khi chúng thiết lập nên một vùng lãnh thổ thì sẽ không khi nào rời khỏi đó, nhưng lý do làm tôi ghét bọn rồng là khi chúng điên cuồng, chúng rất dễ phá hỏng hệ sinh thái. Còn Phi Long là loài hỗn huyết (lai tạp) giữa rồng với loài ma thú khác yếu hơn.”
Hừm... Ra sự việc là như vậy.
“Rắc rối nhất là bọn rồng thuần chủng. Chúng còn không biết cái gì gọi là khác biệt loài cả, và thậm chí chúng còn ‘xâm phạm’ phụ nữ loài người nữa.”
Đúng là loại sinh vật rắc rối.
Hửm?? Taniko lại đang trừng mắt nhìn chúng tôi.
“Loài rồng cũng có phẩm cách đấy!”
Tại sao con nhóc lại nổi giận chứ? Con nhóc cư xử như thể có liên can trực tiếp đến chuyện này vậy.
Cứ liên quan đến ma thú là con nhóc này lại ồn ào, nhặng xị cả lên.
Chẳng biết từ lúc nào mà con bé luân phiên chịu trách nhiệm quản lý bọn ma thú với Rat.
“Đã có một chủng tộc Á Nhân được thành lập rồi, Dragonewt ấy.” [2]
Tôi nghĩ rằng tôi đã có nghe về Long Á Nhân ở đâu đó rồi.
“Mặc dù nếu những con rồng không có thời kỳ động dục, loài rồng vẫn tồn tại như thường, và chúng đúng là chủng loài mạnh mẽ nhất. Loài duy nhất có thể chống lại được bọn rồng là loài FiloRial.”
“Thật vậy sao?”
“Đúng vậy. Loài FiloRial thường hay có những cuộc chiến tranh giành lãnh thổ với loài rồng.”
... Firo bất chợt hiện lên trong tâm trí tôi.
Tôi chẳng hề thấy con chim háo ăn đó giống một loài cao quý ở chỗ nào.
“Và bởi vì quả trứng đó là trứng rồng, nên cô cảm thấy không thích nó?”
“À, cũng có tí chút. Nhưng tôi tin rằng phong ấn ma thú có chức năng kiểm soát ham muốn của chúng, nên ngài hãy nhớ chọn mệnh lệnh tuyệt đối đó. Nếu không thì toàn bộ ma thú ở khu này sẽ bị hủy hoại đấy.”
Cảm giác gì thế này?
Trong những game săn bắn tôi từng chơi, tôi đã từng phải đi săn những cặp đôi rồng. Và từ số lượng con cháu chúng có, tôi đã luôn tự hỏi tại sao chúng không đi quét sạch loài người cho rồi!
“Long Đế-sama sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra đâu!”
Taniko gào lên.
Đúng là một cái tên nghe mạnh mẽ!
Lý do gì mà con bé lại biết quá nhiều về ma thú vậy chứ?
Con bé đã được nuôi dạy như thế nào vậy? Dù vậy, chuyện này cũng chẳng quan trọng.
“À. Đúng rồi. Vua Rồng-sama trong truyền thuyết. Nghe nói là đã từng tranh chấp với FiloRial Nữ Hoàng.” [3]
“Có cả một truyền thuyết như vậy sao?”
“Đó cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi. Sự tồn tại của chúng vẫn còn là ẩn số.”
... À... Trước đây tôi đã gặp một con rồi.
Nhưng tranh luận và phiền toái sẽ nổ ra nếu như tôi nói về chuyện đó.
Dẫu sao, tôi đoán chừng câu chuyện đại loại thế này: Vua Rồng truyền thuyết ấy đã đe dọa đến mạng sống của rất nhiều người dân nên FiloRial Nữ Hoàng đã đánh đuổi hắn đi.
Hoặc chuyện có thể là cả 2 bên đã liên tục chiến đấu với nhau.
“Nhưng... Nếu chúng có khả năng sinh sản đến vậy, tại sao ta chưa từng gặp con nào hết?”
“Do hầu hết chúng thường hay sống ở những vùng xa xôi ít dấu chân người. Ngài Bá Tước đã từng đi xa đến vậy chưa?”
À, tôi chỉ đi bán dạo theo lộ trình của các thương nhân thôi... Tôi hiếm khi nào vào vùng núi hay hang động nào.
Vậy đó là lý do à...
“Ra vậy.”
“Mà, chúng thường chỉ ở quanh quẩn trong lãnh thổ của mình. Nên nếu ngài không đi vào những vùng đó, ngài sẽ không gặp chúng đâu.”
“Hiểu rồi. Dẫu sao, ta có chính sách là tận dụng những gì có thể, nên ta sẽ giữ và nuôi con rồng này.”
“Ngài phải đám bảo trông coi con rồng đó cực kỳ cẩn thận. Tôi không muốn mình trở thành một phần cái Hậu Cung (Harem) của nó đâu đó.”
“Rồi, rồi.”
Miễn là vẫn còn phong ấn ma thú, tôi vẫn còn có thể kiểm soát được. Nếu có chuyện gì xấu xảy ra, tôi vẫn luôn có thể lấy nó cho Firo ăn kia mà.
Như thể đọc được suy nghĩ của tôi, Taniko trừng mắt nhìn tôi.
“Đừng có dạng chân ra cho con rồng con mới nở đó đấy.”
“T-Tôi sẽ không làm vậy với ai hết!”
Con bé có biết cô ta đang nói cái gì không vậy?
“Ngừng nói chuyện thô tục lại đi.”
Rat bối rối thở dài.
Nữ Hiệp Sĩ... Thường thì cô ta hơi ngốc, nhưng lần này lại biết rõ ẩn ý của câu nói đó là gì.
“Khó mà nuôi dưỡng và huấn luyện cho một con Phi Long được. Đó là sự gian khổ khi trở thành Kỵ Sĩ Rồng.”
“À, ta nhớ đã có thấy một vài người khi chúng ta chiến đấu với con Linh Quy.”
Bọn họ, tuy vậy, lại chẳng giúp được bao nhiêu.
Hầu hết bọn họ đều rơi xuống đất khi bị tấn công bởi đám ‘đệ’ của con Linh Quy.
“Vẫn có nguy cơ bị ngã xuống khỏi lưng rồng. Và Phi Long, bản thân chúng lại không quá mạnh.”
“Hiểu rồi. Vậy thì việc quản lý chúng cũng đơn giản thôi.”
“Tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu ngài Bá Tước nuôi dưỡng nó. Rất có khả năng nó trở nên giống như con FiloRial của ngài vậy.”
“Hự... Cô nói đúng. Ta phải thật cẩn thận mới được!”
Vậy quyết định là chúng tôi sẽ giữ quả trứng Phi Long này.
Sau khi kết thúc nghi lễ, có vẻ như nó sẽ nở sau một khoảng thời gian nữa.
Sau đó, Rat quay về phòng thí nghiệm của mình với vẻ không hài lòng lắm.
Việc nghiên cứu cây Bioplant vẫn tiếp tục. Có vẻ như Rat đã hoàn thành được một mẫu thử có thể sản xuất ra thảo dược. Tuy vậy, vào lúc này, nó chỉ có thể tạo ra những loại thảo dược có thể được tìm thấy đầy ngoài đường. Dẫu sao, đây cũng vẫn là một sự tiến triển tốt.
...
“Thế quái nào mà ta lại phải mang quả trứng đi kè kè bên mình chứ?”
Chẳng hiểu vì sao mà tôi phải lo việc ấp cái quả trứng Phi Long này.
Ngay khi trông thấy, Kiel chỉ ngón tay vào tôi và lăn ra cười.
“Nếu không làm vậy, ngài sẽ chẳng thể nào tạo ấn tượng là cha mẹ của nó được. Và nó sẽ trở nên ngạo mạn, không quan tâm đến mệnh lệnh của ngài.”
Rat đáp lại với giọng điệu ngán ngẩm.
Phi Long thực sự phiền toái đến vậy? Tôi đã thấy muốn hủy bỏ quyết định nuôi nó của mình rồi đấy.
“Phải vậy sao?”
“Phải! Tình cờ mà tôi cũng là chuyên gia trong lĩnh vực này, nên hãy tin lời tôi.”
“Ta cảm thấy hơi khó tin do chính cô là người nói điều đó...”
“Vậy là sao?”
“À, không. Không có gì đâu.”
Aa, thật phiền toái!
“Ahahahahahaha! Naofumi, anh đang làm cái gì vậy?”
Melty xuất hiện, cưỡi trên lưng Firo. Cô ta chỉ tay vào tôi và bật cười lớn.
“Im đi, Nhị Công Chúa!”
“Anh đã hứa là sẽ không gọi ta là ‘Nhị Công Chúa’ rồi mà, không nhớ à?”
“Vậy thì đừng cười, đồ ngốc.” (Baka: V)
“Đồ ngốc?? Anh gọi ai là đồ ngốc?”
A, có vẻ như việc chơi với Firo đã khiến cô nhóc này quên mất nhiệm vụ được giao phó của mình rồi.
“Ừm... Ngài trông rất... Kỳ lạ... Naofumi-sama.”
Raphtalia đang rất cố gắng lựa chọn từ ngữ. Tôi không cần em ấy thông cảm.
“Chết tiệt!... Vậy thì ta sẽ rời đi bán rong. Lần này, sẽ chỉ có ta, Raphtalia và Firo.”
Không thể để dân làng thấy tôi trong bộ dạng này được, nên tôi cần phải nhanh chóng rời đi.
“Anh đang chạy trốn vấn đề~.”
“Im đi.”
Melty quá mức ồn ào.
“À, ngài sẽ phải giữ như thế trong 2, 3 ngày nữa. Sau đó, trứng sẽ nở.”
“Định mệnh!!!”
“Nếu anh cần làm việc gì ở ngôi làng kế bên, cứ để đó cho ta. Nếu không, anh sẽ làm nửa vời rồi bỏ trốn thôi, đúng chứ?”
“...!”
Melty giờ đã chiếm mất vai trò của tôi.
Tôi không thể người dân trong thị trấn thấy tôi thế này được, hình tượng của tôi sẽ đổ vỡ hết.
“Chủ Nhân, ngài đang ôm một quả trứng đấy à?”
“Ừ. Ta buộc phải mang nó vì nó là một quả trứng rồng.”
“Hửm... Firo có thể ấp nó không?”
À, đúng rồi. Firo là một con chim nên nhiệt độ cơ thể con bé rất cao.
Tôi có nên để cho Firo làm không nhỉ?
“Không được!”
“Ya~”
Ngay khi nghe tiếng cảnh báo của Rat, Firo bỏ chạy nhanh hết mức có thể.
Con bé e sợ cô ta đến vậy sao?
“Tôi đã nói rồi mà. FiloRial và Rồng không hợp nhau, nên ngài không thể để cô bé ấp trứng được.”
“... Hiểu rồi...”
Cứ tưởng rằng tôi có thể đẩy rắc rối này cho con bé chứ...
Liệu tôi có thể đẩy cho Raphtalia không?
“Đó là con rồng của ngài cơ mà. Ngài không thể đưa cho ai được hết.”
“Chết tiệt!”
Thế quái nào mà cô ta lại đọc được suy nghĩ của tôi vậy?
Chẳng còn cách nào khác, tôi đành phải đi một chuyến và giấu mình trong xe.
Và thế là tôi đi bán rong để chạy trốn khỏi mớ rắc rối này.
Tạm thời tôi mặc một cái Haori[4] để che đi quả trứng đang mang sau lưng.
“Cũng đã khá lâu rồi 3 chúng ta mới đi bán rong cùng nhau nhỉ.”
“Ừm, nghĩ kỹ lại thì em nói đúng.”
Lần cuối cùng tôi đi bán rong với Raphtalia và Firo cũng rất lâu rồi.
Dạo này, chúng tôi luôn bị vậy quanh bởi Kiel và những người dân làng. Còn trước đây, trước vụ việc con Linh Quy, chỉ có 3 chúng tôi đi đây đó mà thôi.
“Một con Phi Long à? Không biết lớn lên nó sẽ ra sao?”
“Không biết!”
“Vậy Firo vẫn sẽ kéo xe chứ?”
“Có lẽ vậy!”
Firo có một niềm kiêu hãnh kỳ quái. Nhưng tôi vốn không cho rằng một con Phi Long sẽ có thể kéo được một chiếc xe.
“Firo luôn luôn là đôi chân của Chủ Nhân.”
“Ta nghi ngờ điều đó đấy.”
Khả năng bay lượn là rất có lợi. Nếu nó có thể trở nên hiệu quả hơn là một Firo-chỉ-ở-dưới-đất thì tôi sẽ dùng nó.
Dù sao, một con phi long có thể chở được số người có hạn.
Mỗi lần chỉ được một người có thể cưỡi thôi. Có lẽ tôi sẽ chỉ dùng nó mỗi khi có việc cần kíp.
Rat đã nói như thế mà.
“Mu...”
“Firo, em phải chú ý nhìn về trước mỗi khi bước đi chứ.”
“Nhưng Chủ Nhân nói...”
“Sẽ ổn thôi. Nếu Firo làm việc chăm chỉ, Naofumi-sama sẽ học cách dựa dẫm vào em nhiều hơn.”
“... Thật không?”
“Chưa chắc.”
“Naofumi-sama, xin ngài hãy yên lặng một tí đi.”
Có lẽ tôi cũng nên trêu chọc Firo đến một mức nào đó thôi.
Biết đâu con rồng này rồi sẽ có thể lôi kéo được tinh thần cạnh tranh của Firo.
Dạo này, con bé có hơi kiêu ngạo vào cước lực của mình rồi.
“Firo sẽ làm việc chăm chỉ hơn!”
“Đúng vậy. Chúng ta hãy cùng cố gắng nhé.”
“Vâng!”
“Chắc anh cần tạo ra ít loại thuốc để bán rong.”
Tôi cũng cần phải suy nghĩ xem tôi nên phân chia công việc cho đám nô lệ như thế nào.
Và thế là... Ngày đầu tiên của chuyến bán rong trôi qua mà không gặp vấn đề gì.
Chú thích
[1] Xem lại các Chương 42-44
[2] Dragonewt: Tộc Bán Long, mang nửa dòng máu của loài rồng.
[3] Vua rồng là chức danh, Long Đế mới là cái tên.
[4] Áo khoác ngoài kiểu Nhật.