Một tuyên bố kì quặc vừa được đưa ra.
Các quốc gia khác có thể triệu hồi những hiệp sĩ? Có lượt?
Và nó có nghĩa là đất nước này đã làm điều gì đó điên khùng.
“Giải thích chi tiết hơn đi.”
“Chắc chắn rồi”
Câu truyện của nữ hoàng như sau:
Thiệt hại từ đợt sóng được báo cáo trên toàn thế giới, và họ có 1 cuộc họp mà mọi quốc gia phải cử đại diện là vua hoặc nữ hoàng của họ. Tất nhiên, có 1 số nước có không có mối quan hệ tốt với nhau, như Melromarc và Silt Welt là ví dụ, nhưng bởi vì lời tiên tri nói rằng thế giới đang đối mặt với sự diệt vong, sự đối địch giữa các nước đã được dẹp sang một bên, và hội nghị đã hoàn thành.
Trong hội nghị, nước Melromarc đứng thứ 4 theo thứ tự triệu hồi.
Bằng cách này, mỗi lượt triệu hồi chỉ có 1 hiệp sĩ xuất hiện. Nhiều trường hợp còn chả có ai xuất hiện cả.
Tất nhiên, vị hiệp sĩ nào được triệu hồi đã được thảo luận với các nước khác.
“Rồi, thế làm thế nào đất nước này lại quản lý việc triệu hiều chúng tôi?”
“Trong khi triệu hồi, có phong tục là sử dụng thánh tích. Khi thời gian và nghi lễ được chỉ định thì có thể bắt đầu...”
Có vẻ như Nhà thờ Tam Hiệp đã lợi dụng thời gian nữ hoàng vắng mặt để triệu hồi cả 4 vị hiệp sĩ.
“Nhà thờ Tam Hiệp là 1 tôn giáo có nguồn gốc lâu đời ở đất nước này, nhưng từ những gì ta biết, họ rất bảo thủ. Vì thế, ta đã theo dõi rất kỹ hành động đầy đáng ngờ đó.”
“Đó là 1 vấn đề lớn, phải không?”
Để tập hợp tất cả hiệp sĩ có nghĩa vụ cứu thế giới cùng 1 nơi.
“Đúng vậy,... Nó dẫn đến lời chỉ trích từ các nước khác. Nó là vấn đề ta đang quan tâm đến”
“Bà nghĩ gì khi rời bỏ đất nước và để nó cho một người- kẻ mà đã suýt nữa gây ra 1 cuộc chiến tranh”
Vấn đề lớn là ở đây. Người được tin tưởng giao trách nhiệm lại là một tên tứ chi phát triển.
“Ngươi đang ám ch...?”
“IM LẶNG!”
Tên vua ngậm mồm ngay sau tiếng gầm vang như sấm của nữ hoàng.
“Đó không phải là vấn đề trước đây. Trước khi những đợt sóng bắt đầu tôi đã tham gia vào việc đi ngoại giao. Công việc nội bộ của chúng tôi rất tuyệt vời, và tôi rời đất nước khi giao lại trách nhiệm của mình cho một người mà tôi rất tin tưởng, cánh tay phải của tôi, nhưng...”
“Nhưng...?”
“Người ấy đã hi sinh trong đợt sóng... Người đó rất được người thú tôn trọng...”
Thật không may... Đây là lý do vì sao tất cả những gì còn lại là tên rác rưởi này và đám vô dụng khác?
... Đúng như dự đoán, cấp độ ngu dốt đúng là thâm sâu khó lường.
Có lẽ bây giờ thông báo trong cả nước là cần tuyển chọn thêm những nhân tài mới không thì cái quốc gia này sẽ vẫn như cũ thôi.
Trường hợp xấu nhất là tên rác rưởi kia có mọi quyền lực, và những người xung quanh không bao giờ dám lên tiếng vì sợ hãi. Đây là nơi khốn nạn như vậy.
“Sự thật là, nó chỉ đến với ta để thực hiện việc triệu hồi, và vấn đề hiện tại là tất cả hiệp sĩ đã xuất hiện”
Nữ hoàng tát tên vua.
“Fuguuu-”
Yeah, sẽ là chuyện lạ đời nếu như bà ta không tức giận khi trở về đất nước mình và thấy cả 1 núi vẫn đề.
“Mặc dù nó rất là ngu ngốc, tôi đã phải dựa dẫm vào người kế vị tôi vì ông là 1 người chồng vô dụng! Khi ông ta chết với 1 cái chết không tự nhiên mà ông cũng thậm chí chả thèm điều tra. Thủ phạm chínhlà Nhà thờ Tam Hiệp!”
“Gufu!”
“Hơn nữa, ngay ngày hôm sau khi các hiệp sĩ được triệu hồi, ông đã thấy việc Khiên hiệp sĩ bị dàn xếp. Ít nhất cũng phải nghi ngờ chứ!”
“Guha!”
“Và hơn tất cả, tôi thậm chí đã nói với ông rằng không được phân biệt đối xử với Khiên hiệp sĩ! ÔNG CÓ HIẺU RẰNG NHỮNG HÀNH ĐỘNG ĐÓ CÓ THỂ GÂY RA 1 CUỘC CHIẾN TRANH??”
“Geho!”
“Và trong lúc kết thúc đợt sóng thứ 2. Ông đã cố tìm cách lấy đi nô lệ của Khiên hiệp sĩ, mà tôi đã phải sắp xếp mất rất nhiều công sức.”
Cái gì?
Bà ta vừa nói gì cơ?
“Chờ 1 phút, bà sắp xếp để tôi và Raphtalia gặp-?”
“Tôi sẽ giải thích sau. Ngay bây giờ tôi đang có chuyện với cái thằng cha này”
Uwa... Bà ấy ngắt lời tôi luôn.
“Trong khi ông hành động vượt quyền hạn của mình, các nhà quý tộc đã bắt đầu sau lưng ông chuẩn bị để giành lấy quyền lực. Một cuộc bạo động đã nổ ra ở Silt Welt, và Shirudo Furiden đang chuẩn bị cho chiến tranh.”
Bằng cách nào đó... Tôi thông cảm cho nữ hoàng.
Người bạn có thể dựa dẫm vào đã chết, và bạn đang phải một mình bảo vệ lấy quốc gia này khỏi những nước khác có thể gây chiến.
Thật ngạc nhiên. Tôi tự hỏi điều gì khiến bà đã phải vượt qua khi nói về chuyện đó.
Sự cuồng loạn này, tôi chỉ nghĩ rằng nó phù hợp với độ tuổi 20 đổ lại của phụ nữ khi đánh chồng.
Ý tôi là... Bà ta là mẹ của con khốn kia và Melty. Tuy nhiên bà ta trông rất trẻ...
“Còn hơn tất cả nữa. Melty đã ích kỷ muốn gặp ông! Tôi đã hết kiên nhẫn nổi rồi! Vì vậy tôi đã đặt ra 1 cái bẫy!”
“Nàng... Nàng nói cái gì??”
“Ông thậm chí không thèm điều tra những gì xảy ra xung quanh mình? Tôi đã để ông gửi 1 số lượng lớn binh sĩ trong trường hợp khẩn cấp. Và đó là khởi đầu của mọi sự!”
Nữ hoàng tuyên bố trong cơn giận của mình.
Nhà thờ Tam hiệp là tôn giáo tà đạo! Tôn giáo của Melromarc là Tứ Thánh “
“Nàng nói gì?? TRuyền thống đó đã bị bỏ lâu rồi, từ khi đất nước này được thành lập.”
“Đây là một tà giáo, nó không có giá trị và không có ý nghĩa gì, ngoài gây ra vấn đề”
Đức tin Tứ Thánh à?
“Nó là cái gì?”
“Một tôn giáo có đức tin mà ở đó cả bốn hiệp sĩ đều ngang bằng nhau.”
Melty giải thích.
Vâng, bây giờ tôi nên nghĩ về nó, có rất nhiều quốc gia tin vào truyền thuyết 4 hiệp sĩ– người đã cứu thế giới.
“Mặc dù ban đầu Nhà thờ Tam Hiệp là 1 phe cực đoan tách ra từ 4 đức tin... Em sẽ giải thích sau, nhưng em sẽ cần phải bắt đầu từ đầu của đất nước này”
“Ta hiểu...”
Nếu Silt Welt có 1 tôn giáo đi theo Khiên, vậy thì điều đó rất tự nhiên với các nước khác tin vào cả bốn.
Nói cách khác, tranh chấp giữa Melromarc và Silt Welt làm Khiên hiệp sĩ bị căm ghét.
Các nước khác tin vào Khiên hiệp sĩ là quỷ dữ, do đó dẫn tới niềm tin vào sự ‘đúng đắn’ của Nhà thờ Tam Hiệp.
Đúng là vấn đề về nhà cầm quyền.
“Fu...”
Sau khi tát và sỉ vả tên rác rưởi kia 1 thời gian, nữ hoàng che đôi môi lại bằng cái quạt của mình và nhìn tôi bằng ánh mắt hoàn toàn tươi mới.
“Có rất nhiều điều để nói về hành động của ngài Iwatani-sama... Tôi muốn nói nó sau này”
“Ta sẽ bỏ qua điều đó... Tôi không muốn nghe câu chuyện về anh hùng”
“Nó rất cần thiết để lắng nghe. Bởi vì Iwatani –sama cũng đã gây ra nhiều vấn đề.”
Uh... Tôi tự hỏi họ nói về cái gì. Tôi không muốn nghe chúng
Thẳng thắn thì, kể từ đó đến giờ tôi cũng đã làm vài điều xấu.
Tất nhiên là tôi chả suy nghĩ về nó, và tôi cũng không có ý định làm thế.
“Ví dụ, sự việc tại chỗ tay buôn nô lệ về vấn đề quái thú...”
“Hmmm...”
“Sau đó là náo động tại quầy bar.”
Có vẻ là biết rất nhiều
“Tôi tự hỏi ai đã che đậy được nó trước khi chồng tôi phát giác được điều đó”
“Tôi đang lắng nghe 1 bài giảng à? Rất tiếc, tôi không thích việc này”
“Không không... Ta chỉ muốn ngài lắng nghe thôi”
“Ta không nghĩ rằng những gì ta làm là sai cả”
“Ta đoán vậy. MẶc dù ta đã có thể thư giãn và ở lại nước ngoài 1 chút nhờ vào những nỗ lực của ngài. Đây cũng không hẳn là vấn đề”.
“Hmmmmm...”
“Còn vào lúc này, có rất nhiều hình phạt cần đưa ra cho hai người đây.”
Tên vua rác rưởi và con khốn kia, cả hai đều biến sắc
Đây là kết cục cuối cùng của chúng.
“Ông đang bất mãn sao?”
“T-tất nhiên rồi!”
“Đúng vậy, mẹ à! Con không có lỗi.”
“Không phải quan hệ của chúng ta bị chia cắt trước đây? Ta đã trục suất ngươi rồi. Đi nơi khác ngay... Không, trả giá cho tội ác của con đã làm trong đất nước này đã.”
Nữ hoàng gần như trục xuất con khốn đó trong vô thức, nhưng đã dừng lại nữa chừng.
Một dải giấy cuộn và những số tiền được ghi trên đó được đưa cho con khốn kia. Mặt nó thậm chí còn nhợt nhạt hơn cả lúc trước.
Con khốn đó chắc hẳn đã chi tiêu hoang phí lắm cho cái địa vị của mình.
“Đây không phải số tiền mà con có thể trả được!”
“Đây là số tiền mà con đã yêu cầu từ hội. Con cố gắng ăn cắp nó mà ko được sự cho phép... Con nghĩ rằng ta không được thông báo? Con sẽ phục vụ đất nước này như 1 nô lệ bắt đầu từ bây giờ...”
“Thật phi lý!”
“Nếu con ghét nó thì hãy cứu thế giới cùng các vị hiệp sĩ. Ta sẽ suy nghĩ lại nếu con làm được gì đó tích cực.”
Nữ hoàng im lặng, sau đó nhìn vào tên vua.
“Tại sao ông lại nhìn tôi như thể tôi là 1 người khác? Ông đã thay đổi quá nhiều rồi, Aultcray”
Tên vua quay đi chỗ khác.
Thật sự thì không có cách nào hắn có thể chống lại nữ hoàng.
Hắn ta cần phải khéo léo hơn.
“Chiến đấu như 1 chỉ huy ở tuyến đầu chống lại đợt sóng, hoặc mất tất cả và trở thành 1 nhà thám hiểm.”
“Ku... Vợ của tôi ơi, nữ hoàng của tôi. Có điều gì đó không đúng. Hãy nhân từ!!”
“Đúng vậy, thưa mẹ. Xin hãy hoãn lại phán quyết của người”
“Cả tình thương và trì hoãn cho cả 2 đã kết thúc rồi... Oh, tôi có 1 phương pháp tốt hơn”
Nữ hoàng vẫy tôi.
Tôi bước lên trước và chờ đợi.
“Iwatani-sama, ngài muôn đưa ra hình phạt nào ban cho cả hai? Ngài có quyền lựa chọn”
“Xử tử, giữa thủ phủ!”
Tôi trả lời gần như theo phản xa, Tôi căm ghét chúng 1 cách vô thức.
Thành thật mà nói, không có sự lựa chọn nào ngoài cái chết tồn tại trong tôi.
Thậm chí kể cả khi chúng chết, tôi vẫn chẳng thể nào hết căm ghét
“Gunu!! Tên khốn nhà ngươi-!!”
“Đừng có đùa ở đây”
Nữ hoàng giơ tay lên và cả 2 im lặng.
“Thật sự... Ngài sẽ hài lòng chỉ với việc giết chết?”
Nữ hoàng nghi ngờ và phép thuật tỏa ra xung quanh
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Thật khó chịu... Tôi theo bản năng đã nhận ra ai là người tôi đang phải đối phó.
“Giả sử ngài giết họ, chúng sẽ được giải thoát khỏi mọi niềm vui hay nỗi đau, ngài sẽ chỉ nhận được duy nhất 1 thứ, 1 khoảnh khắc của sự hài lòng.”
“Bà... Không, tiếp tục nói đi”
“Giết chúng là quá nửa vời. Nếu 1 con chó hữu ích, bạn có thể đánh nó, chế ngự nó cho đến khi chết.”
Hành động quá lạnh lùng mặc dù kia là người thân.
“Hãy nghĩ về điều này như cảm xúc cuối cùng của tôi dành cho chúng”
“Rồi... Quyết định vậy đi”
Về cơ bản, bên cạnh việc giết hay tha thứ, tôi sẽ được làm mọi thứ khác.
“Quyền lực cao nhất của quốc gia này thuộc về nữ hoàng, nhưng sau vụ tai tiếng Nhà thờ Tam
Hiệp, địa vị của gia đình hoàng gia đang bị nghi ngờ bởi bên ngoài.”
“Đóng đinh 2 tên này lại sẽ thuyết phục được các quốc gia khác phải không?”
“Khiênnnnnnnnn... Ngươi là tên khốn...!”
Nữ hoàng bỏ qua lời gào rú của hắn.
“Đấy là cách xử lý thông thường. Nhưng trong trường hợp này nó không áp dụng cho Aulcray.”
“Sao lại không?”
“Hắn ta là 1 tên đần, nhưng trước đây có lúc hắn đã từng tuyệt vời... Tên của hắn được biết đến cả ở nước ngoài, giải quyết điều này bằng cách giết chết là không thể được...”
Tôi không rõ tên khốn này đã làm được gì, nhưng tôi hiểu tình hình hiện tại rồi
Hắn ta quá nổi tiếng.
Trước tiên tôi đã nghĩ tại sao hắn có quá nhiều quyền lực của 1 vị vua mà không có chút năng lực làm vua nào cả.
Có phải là do những hành động trong quá khứ của mình? Có vẻ những người biết hắn sẽ không yên lặng đâu.
Sẽ rất thú vị khi nhìn xuống kẻ đã bị tước đoạt tất cả vinh quang trong quá khứ, và lôi xuống vũng bùn.”
“Ta hiểu, ta sẽ lắng nghe kế hoạch của cô”
“Tôi rất lấy làm hân hạnh”
“Tuy nhiên, ta muốn cả 2 phải nếm mùi vị của địa ngục trần gian. Đó là điều kiện tối thiểu”
“Vâng, tất nhiên rồi... Vậy ngài sẽ bắt đầu với cái gì?”
Ý tưởng hay à... Tôi không được giết chúng.
“Tôi muốn bắt đầu bằng cách chặt tay và chân chúng...”
Tôi nhìn ánh mắt Raphtalia và suy nghĩ 1 lần nữa.
Mặc dù tôi có thể làm mọi thứ, tôi nghĩ rằng có thể như vậy là quá xa.
... Tôi nên làm gì? Thứ gì có thể giết chúng...
Tuy nhiên tôi không thể bỏ lỡ cơ hội này, khi mà cuối cùng nó cũng đã xuất hiện.
“... Naofumi-sama” - Raphtalia báo tôi.
Con khốn đó che cả 2 tay trước mặt và bắt đầu khóc.
Wow, thật là kịch. Nếu tôi không biết rõ nó như thế nào, hẳn tôi đã bị lừa.
Tôi khá là chắc chắn Motoyasu đã bị lừa với cái khuôn mặt này.
Ý tôi là, khi tôi được triệu hồi, con khốn là người đầu tiên tiếp cận tôi.
“Đừng hành động dại dột, hãy dừng việc trả thù ở đây. Oan oan tương báo bao giờ mới dứt? Naofumi –sama vui lòng chịu đựng nó. Nếu có thể, hãy suy nghĩ đến nữ hoàng”
...
...
...
... Haizzzzz...
“Ta đoán là vậy...”
Ngày hôm đó, sứ giả trên Philorial chạy khắp nước Melromarc, báo cho tất cả làng mạc và thành thị.
Tin: “Do chịu trách nhiệm về các sự kiện gần đây, Vua ultcray Melromarc và công chúa Malty, đã phải thay tên họ thành Trash và Bitch mãi mãi! Bất ki ai bắt được nói sai tên sẽ bị trừng phạt nghiêm trọng!”
Trong mỗi bảng thông báo của mỗi thành phố, mỗi thị trấn, mỗi ngôi làng, 1 bức thư tương tự được đăng.
Tất cả mọi người nhìn thấy hoặc nghe thấy thông báo này, bất kể địa vị xã hội đều mắt chữ A mồm chữ O nhìn nhau.
“Cái gì cơ!?”