Hàng lông mày mảnh của Hạ Tinh Thần nhíu lại, vô cùng uất ức nói: “Sao bây giờ thái độ của công ty taxi các anh kém vậy hả? Tôi có thể khiếu nại đấy…”
“…” Người nào đó bên kia cạn lời.
Anh gắt giọng: “Thưa cô, xin hỏi bây giờ cô đang ở vị trí nào? Thái độ phục vụ như thế này đã được chưa?” Câu trước dịu dàng, câu sau lại biến thành hung dữ, thật sự là nghe như thể bị tâm thần phân liệt vậy.
Bây giờ Hạ Tinh Thần chỉ muốn mau chóng về nhà, nghỉ ngơi cho tốt, đầu choáng váng muốn chết.
Cô cũng không nói nhiều với anh nữa, chỉ nói: “… Bây giờ tôi đang ở chỗ ba tôi.”
“Đợi đó.”
Phía bên kia chỉ nói với cô hai từ thì lập tức cúp máy.
Hạ Tinh Thần mơ mơ màng màng, ôm Hạ Đại Bạch, dựa vào thân cây đợi.
Cô đột nhiên nhớ ra, vừa rồi mình còn chưa nói địa chỉ cụ thể cho người ta! Chỉ nói là ở chỗ ba thì người kia đã cúp máy.
Anh biết chỗ nào là chỗ ba sao?
Đúng là ngốc thật mà!
Hạ Tinh Thần đợi ở đó không đi, Hứa Nham bèn đứng đợi cùng.
Hạ Đại Bạch ngẩng đầu hỏi anh ta: “Dượng nhỏ, dượng còn chưa đi sao?”
“Không phải cháu đã nói rồi sao, sau khi uống rượu không thể lái xe.” Hứa Nham sờ đầu cậu bé, giọng nói dịu dàng: “Chú đợi một lát nữa, đợi tỉnh rượu rồi đi.”
Nói xong, anh ta liếc nhìn bóng lưng Hạ Tinh Thần, ánh mắt sâu sắc.
Hạ Tinh Thần hoàn toàn không nhận ra, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, nhắm mắt đứng đợi ở đó.
Lúc này, bên trong nhà họ Hạ là một mảnh hỗn loạn.
Bà cụ tức giận trong lòng.
Không ngờ rằng, một bữa cơm đoàn viên vốn có thể vui vẻ, hòa thuận, cuối cùng lại ăn đến khó chịu như vậy.
Hạ Tinh Không mặt mày xám tro ngồi ở đó, khóc đến hít thở không thông, trông nhếch nhác cực kỳ, cũng hoàn toàn không quan tâm đến thể diện nữa.
Sắc mặt Hạ Quốc Bằng cũng chẳng tốt là bao.
Khó khăn lắm mới trở về từ bệnh viện, lại phải chịu cảnh hỗn loạn, ngột ngạt như vậy.
Người đều đi hết rồi, còn có tâm trạng gì để ăn cơm? Ông ta vẫy tay, bảo người hầu dẹp cơm tối đi.
Lý Linh đâu? Lý Linh đang ngồi trước gương tự xử lý vết thương cho mình.
Kết quả là thấy vết thương đó thật sự không nhẹ, kéo dài mấy tấc trên trán, cực kỳ nổi bật.
Bà ta sợ bị hủy dung, xử lý được một lát thì tức không chịu được.
Cũng tạm thời không còn tâm trạng tính sổ với Hạ Tinh Thần, chỉ vội vàng lấy điện thoại gọi cho một người bạn cũ ở khoa thẩm mỹ, hỏi thăm về vấn đề vết thương cả buổi trời.
Bên kia nói có thể sẽ để lại sẹo, Lý Linh lập tức ngồi không vững.
Trước giờ bà ta là người yêu sắc đẹp.
Bà ta vừa cúp máy đã ném đống thuốc đó đi, vén tay áo xông ra ngoài.
Hạ Tinh Thần im lặng đợi.
Lúc đợi được khoảng hơn hai mươi phút, mấy chiếc xe cuối cùng cũng xuyên qua màn đêm, chạy tới.
Đèn quá chói, Hạ Tinh Thần vô thức híp mắt lại.
Khi xe càng ngày càng đến gần, cô đã lờ mờ thấy rõ.
Căn bản không phải là xe taxi, mà là mấy chiếc xe sang màu đen, khiêm tốn ẩn nấp trong bóng đêm.
Hứa Nham uống tốt hơn cô nhiều, lúc này cũng đang tỉnh táo.
Anh ta vừa liếc mắt đã trông thấy những chiếc xe đó, cũng nhìn rõ người ngồi trên xe.
Anh ta khẽ sửng sốt, trong lòng suy sụp đi một chút.
Hạ Đại Bạch nhảy dựng, vô cùng ngạc nhiên, không dám tin nói: “Tiểu Bạch?!”
Hai từ đó đã khiến cho Hạ Tinh Thần ngẩn ra.
Đợi thích ứng được với ánh sáng, cô cuối cùng cũng thấy rõ khuôn mặt đẹp trai trong xe.
Cô day ấn đường, lắc đầu.
Đúng là say không nhẹ! Sao có thể nhìn thấy anh ấy chứ? Anh ấy không thể xuất hiện ở đây được!
Hạ Tinh Thần lẩm bẩm nói một mình, còn nghĩ mọi thứ trước mắt đều không chân thật.
Bạch Dạ Kình cũng không xuống xe, chỉ ngồi im trong xe, nhìn cô qua cửa kính.
Sắc mặt anh có chút căng cứng.
Người phụ nữ này, sao cứ thích dây dưa không rõ với người trước thế?
“Hạ Tinh Thần, cô đứng lại đó cho tôi!” Ngay lúc này, Lý Linh xông ra một cách hung dữ.
Hạ Tinh Không cũng theo sau lưng.
Hai mẹ con bày ra dáng vẻ muốn tìm Hạ Tinh Thần tính sổ.
Hạ Đại Bạch ra dáng diều hâu bảo vệ gà con, hai tay giang ngang, nhanh chóng đứng chắn trước mặt Hạ Tinh Thần: “Các người không được chạm vào Đại Bảo của tôi!”
“Mày tránh ra cho tao!” Lý Linh quát lên.
Hạ Tinh Không nói xong thì muốn bế Hạ Đại Bạch lên.
“Buông nó ra!” Bỗng nhiên có một tiếng ra lệnh vang lên.
Giọng nói trầm thấp, lạnh lùng và sắc bén, hơn nữa khí thế còn nghiêm khắc, không cho phép ai phản bác.
Người đàn ông lạnh mặt, bước xuống xe.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt đẹp trai càng lộ vẻ lạnh lùng, hà khắc.
Lãnh Phi đi theo sau lưng anh.
Người đàn ông chỉ liếc qua một cái, lập tức khiến Lý Linh và Hạ Tinh Không sợ hãi.
Bàn tay muốn ôm lấy Hạ Đại Bạch ***** **** giữa không trung.
“Ngài… ngài tổng thống!” Hai người lắp bắp chào hỏi.
Sao đột nhiên anh lại xuất hiện ở đây?
“Tiểu Bạch, hai người bọn họ ức hiếp con và Đại Bảo!” Hạ Đại Bạch vừa thấy anh bước xuống, lập tức chạy qua, uất ức cáo trạng.
Bạch Dạ Kình không đổi sắc mặt, vỗ đỉnh đầu cậu bé: “Con lên xe trước đi.”
“Dạ.
Vậy ba nhất định không được để Đại Bảo bị bọn họ ức hiếp.”
Bạch Dạ Kình quăng cho cậu bé vẻ mặt “đúng là nói thừa”.
Lúc này Hạ Đại Bạch mới ngoan ngoãn leo lên ghế sau, lại hạ cửa kính xe xuống, ló đầu ra nhìn.
Mãi đến lúc này, Hạ Tinh Thần mới dần dần tỉnh ngộ.
Thì ra, người này thật sự là… Bất thình lình, chẳng biết tại sao lại xuất hiện trước mặt mình, không phải uống say nên xuất hiện ảo giác.
Không biết vì sao, nhìn thấy anh, cô bất giác nhớ lại những lời đáng giận mà Lý Linh đã nói trước đó.
Con hoang…
Không có giáo dưỡng…
Trong chớp mắt, nước mắt cô lại tràn ngập viền mắt, như thể lại bị đâm trúng chỗ mềm nhất, khó chịu nhất.
Bạch Dạ Kình nhíu mày đi qua.
Anh cởi áo xuống, choàng lên vai cô: “Đừng khóc.”
Giọng nói nhẹ nhàng.
Hạ Tinh Thần khịt mũi, cố gắng nín khóc.
Anh đứng yên bên cạnh cô, liếc Lý Linh và Hạ Tinh Không vừa xông qua, sắc mặt lạnh lùng, nghiêm nghị.
Lãnh Phi nói: “Tư thế của hai vị đây là đang muốn đánh người?”
Hạ Tinh Không nhớ lại chuyện lần trước mình bị ngài Tổng thống dạy dỗ, ngậm miệng không dám nói, chỉ liên tục lắc đầu.
Lý Linh càng sợ hãi khí thế lạnh thấu xương trên người anh, lùi về sau một bước thay cho lời muốn nói.
Bạch Dạ Kình không nói gì, chỉ bế ngang Hạ Tinh Thần lên.
Ngửi thấy mùi rượu không nhẹ trên người cô, ánh mắt trầm xuống, rủ mắt nhìn chằm chằm cô một cái.
Rõ ràng là biết rõ sức uống mình kém tới mức nào, uống với Hứa Nham, còn dám uống say đến cái dạng này, là muốn thế nào đây?
Nhưng mà…
Cô ấy có thể gọi điện thoại nhầm cho mình, mặc dù ngốc một chút, nhưng ít nhất cũng xem như đã làm một chuyện thông minh.
“Cái đó! Ngài Tổng thống!” Anh bước một bước, sau lưng, Lý Linh lại to gan lên tiếng.
Bạch Dạ Kình quay đầu qua, chỉ nghe thấy Lý Linh tiếp tục nói: “Ngài có biết rằng, người phụ nữ Hạ Tinh Thần này, căn bản không hề ngoan dịu như những gì thể hiện bên ngoài.”.