Dù có ốm cũng không thể từ bỏ, nhất định phải lấy lại tinh thần."
Hạ Quốc Bằng cũng ôm chặt con gái.
Bàn tay của ông ta vô tình chạm vào chiếc khẩu trang trên mặt cô, chiếc khẩu trang rơi vào thùng rác bên cạnh, Hạ Tinh Thần hoàn toàn không để ý.
Bạch Dạ Kình nhướng mày đứng ở một bên, chỉ im lặng, không nói gì.
Khi hai ba con nói xong, cô đứng dậy khỏi giường bệnh, anh nhìn cô một cách hung dữ.
Trong lòng cô đã nặng trĩu rồi, ánh mắt sắc lạnh của anh lại phóng tới, khiến cô cảm thấy mình vô cùng tủi thân, chóp mũi trở nên chua sót, những giọt nước mắt mà cô cố kìm lại gần như rơi xuống.
Chẳng lẽ mình lại làm sai gì đó khiến anh tức giận?
"Tôi đã dặn cô như thế nào?" Bạch Dạ Kình nghiến răng nghiến lợi.
Vừa hỏi vừa gỡ khẩu trang xuống.
"Chỉ có mười phút." Hạ Tinh Thần liếc nhìn đồng hồ: "Nhưng bây giờ mới quá mười mấy giây mà thôi."
"Lần sau cô sẽ không có cơ hội đến đây nữa." Sau đó, anh giúp cô đeo từng lớp khẩu trang lên.
Sắc mặt vẫn vô cùng khó coi.
Hạ Tinh Thần giật mình.
Lúc này mới hiểu ra lý do anh hung dữ như vậy.
Cơn tủi thân lúc nãy cùng với đủ loại cảm xúc đột nhiên tuôn ra, khóe mắt bỗng nhiên đỏ lên.
Gần như vô thức muốn cởi bỏ khẩu trang.
"Cởi xuống thử xem." Anh mắng, hung hăng nhìn chằm chằm bàn tay muốn gỡ khẩu trang của cô.
Cô bướng bỉnh, nhìn anh chằm chằm: "Cái này là của anh, anh mau đeo lên đi."
Bạch Dạ Kình nắm lấy tay cô, động tác không hề nhẹ nhàng, trầm giọng nói: "Đừng có gây chuyện nữa, nếu cô dám nhiễm bệnh, tôi sẽ ném cô ra khỏi nhà.
Khi đó, đừng hòng gặp được con trai."
Giọng nói của anh rất thấp, đến nỗi chỉ có hai người họ có thể nghe thấy.
Giọng điệu rất hung hăng, tràn ngập ý tứ đe dọa, nhưng khi cô nghe thấy thì không hề cảm thấy chán ghét chút nào.
Trái tim tràn đầy sự ấm áp không thể diễn tả nổi, cùng với những cảm xúc không thể kiểm soát được.
"Vậy nếu anh bị nhiễm thì sao?" Trái tim của Hạ Tinh Thần chợt căng thẳng.
"Thể lực của tôi không kém như cô."
Hạ Quốc Bằng ở bên cạnh dù có bị bệnh tật dày vò đến mức hai mắt mê mang, nhưng vừa nhìn thấy cảnh này, ông ta vẫn mơ hồ cảm giác được giữa hai người rõ ràng có cái gì đó rất kỳ lạ.
Lẽ nào con gái mình đang yêu đương với ngài Tổng thống.
Điều này sao có thể được!
Hạ Quốc Bằng cũng không dám tin, nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến ông ta dấy lên sự nghi ngờ.
Đặc biệt là ánh mắt của ngài Tổng thống khi nhìn Tinh Thần nhà ông ta, rõ ràng có một tia sáng kỳ lạ trong ánh mắt đó.
Sau khi gặp lại mặt ba mình, Hạ Tinh Thần cảm thấy thanh thản hơn.
Cô cởi bỏ khẩu trang và quần áo bảo hộ, đi ra khỏi khu vực cách ly, bà cụ và mọi người đều đang chờ ở phòng khách.
Cô được người ta dẫn đường đến chỗ họ, đến khi nhìn thấy bọn họ thì cô cảm thấy sắc mặt của mọi người đều khác hẳn.
Đặc biệt là Hứa Nham.
Đôi mắt sâu thẳm, u ám, dường như bị bao phủ một lớp tro xám.
Hạ Tinh Thần cố tình phớt lờ, đi về phía bà cụ: "Bà nội, đừng lo lắng, tình trạng của ba khá tốt.
Hơn nữa, ngài Tổng thống nói rằng sắp nghiên cứu ra thuốc rồi, ba nhất định sẽ được chữa khỏi."
"Vậy thì tốt." Bà cụ yên tâm gật đầu.
Lý Linh lên tiếng với giọng điệu vô cùng kỳ quái: "Tinh Thần, cô được lắm đó, trước đây dây dưa làm ra những hành động vớ vẩn cùng với đám người đàn ông kia.
Cô gái chưa kết hôn mà đã có con này đúng thật rất khác biệt, loại đàn ông nào cũng có thể quyến rũ được.
Chỉ là tôi không biết liệu những người đàn ông mà cô quyến rũ kia vẫn sẽ tiếp tục để cô quyến rũ nếu như biết được quá khứ phóng đãng của cô chứ!"
Hạ Tinh Thần nghe vậy cũng biết luôn bà ta đang nhắc tới chuyện gì.
Vừa rồi trong phòng có rất nhiều camera giám sát, mà bọn họ thì đang có mặt ở phòng giám sát, hiển nhiên chuyện Bạch Dạ Kình chăm sóc cô, không chỉ cô biết chuyện, mà bọn họ cũng nhìn thấy.
Hạ Tinh Thần biết tâm lý của Lý Linh, cô nở một nụ cười rạng rỡ: "Nhắc đến chuyện này, không phải dì là người có tiếng nói nhất sao, chính là kinh nghiệm trước đây của dì, ba tôi cũng biết tình hình của dì, nhưng ông ấy vẫn để dì quyến rũ đó thôi."
"Cô!"
Sắc mặt của Lý Linh chợt thay đổi, bà ta không ngờ Hạ Tinh Thần lại nói về những quá khứ phóng đãng của mình, bà ta vội quay sang phía bà cụ, quả nhiên vẻ mặt của bà cũ giống như phủ một lớp băng.
Trước đây bà cụ cũng không muốn Hạ Quốc Bằng lấy bà ta, mấy năm gần đây Lý Linh rất khiêm tốn lấy lòng chính mình, quan hệ mẹ chồng con dâu cuối cùng cũng dịu đi.
Vốn dĩ bà ta muốn bóp chết Hạ Tinh Thần, nhưng vào lúc này, cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài.
Mọi người vô thức nhìn về phía cánh cửa.
Nhìn thoáng qua, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Mặt trăng sáng ngời giữa những vì sao đang đứng trước cửa, đó chính là Bạch Dạ Kình, ngay cả khi anh không làm gì, anh chỉ thản nhiên phóng đôi mắt của mình qua đó, thần sắc tự nhiên khiến người ta cảm thấy khó thở.
Khiến họ như muốn đầu hàng dưới chân anh ngay lập tức.
"Ngài Tổng thống." Hứa Nham là người đầu tiên lấy lại tinh thần.
Anh ta bước tới và kính cẩn chào hỏi Bạch Dạ Kình.
Bạch Dạ Kình khẽ gật đầu, cũng coi như là có phản ứng lại.
Giơ tay ra hiệu cho đám người Lãnh Phi ở phía sau đừng đi vào, mà anh một mình đi vào trong, bắt tay với bà cụ.
"Bà đừng lo lắng, ông Hạ sẽ sớm được xuất viện thôi."
"Ngài Tổng thống, nghe được câu nói này của ngài, chúng tôi cũng yên tâm rồi.
Ngài vất vả rồi."
"Là việc nên làm."
Sắc mặt của anh vẫn lạnh lùng như cũ.
Sau đó, cũng không nói thêm gì, anh chuẩn bị rời đi.
Khi anh quay người rời đi, dường như đôi mắt của anh nhìn lướt về phía Hạ Tinh Thần.
Khi chạm vào ánh mắt của anh, Hạ Tinh Thần chỉ cảm thấy trái tim mình vô cùng xúc động.
Sự lo lắng vốn dĩ đã bị đè nén, giờ phút này hoàn toàn không thể áp chế được nữa.
Cô cũng không quan tâm đến ánh mắt của những người bên cạnh, chỉ khi anh quay người, cô vô thức nắm lấy vạt áo của anh.
Bạch Dạ Kình dừng lại ngay lập tức.
Anh xoay người.
Hai người, hai mắt đối diện nhau, trong đáy mắt của họ đều hiện lên những ánh sáng.
"Sao vậy?" Anh vẫn lãnh đạm như cũ.
"Nếu lát nữa mà có dấu hiệu gì thì anh nhất định phải tìm bác sĩ Phó."
Sự quan tâm trong mắt cô hoàn toàn bộc lộ ra ngoài mà không hề che giấu.
Bạch Dạ Kình vẫn không để lộ bất cứ biểu cảm dư thừa nào trên khuôn mặt, chỉ nhướng mày: "Hy vọng tôi có dấu hiệu bệnh sao?"
"Đương nhiên không phải." Hạ Tinh Thần lập tức lắc đầu, cau mày nói: "Tốt nhất đừng có dấu hiệu gì."
Ánh mắt anh trầm xuống, một lúc sau, anh mới thì thào: "Tôi biết rồi."
Nói xong, cũng không có bất cứ hành động nào.
Ánh mắt rơi vào bàn tay vẫn đang cầm góc áo của mình, lông mày hơi nhướng lên.
Lúc này Hạ Tinh Thần mới nhận ra, cô nhanh chóng buông tay ra, quay lưng lại phía sau.
Ừm, thực sự quá xấu hổ.
Anh lại liếc nhìn cô, trông thấy bộ dạng xấu hổ của cô, sau đó mới quay người rời đi.
Lúc này đây, bộ dạng thản nhiên lạnh nhạt lúc trước như đang thấp thoáng một nụ cười.
Rất mê người.
Hứa Nham ở bên cạnh thấy vậy thì vô cùng kinh hãi.
Mà ba người còn lại cũng đều có suy nghĩ riêng của chính mình.
Nếu như vừa nãy mới chỉ nghi ngờ mối quan hệ giữa Hạ Tinh Thần và ngài Tổng thống, thì những hành động nhỏ vào lúc này thật sự đã củng cố mối quan hệ của hai người..