Người có tính tình như Bạch Dạ Kình ở trên giường luôn nắm quyền chủ động trong tay.
Thân hình nhỏ nhắn của Hạ Tinh Thần có vẻ yếu ớt bất lực, không chịu nổi nhưng lại không từ chối được.
Cô cảm thấy mình giống như một con thuyền lắc lư lênh đênh trên biển rộng, bị chao qua đảo lại.
Hạ Tinh Thần cũng có khi bị làm đến mức vươn đầu ngón tay cù lét anh, anh lập tức cầm tay cô đặt lên miệng cắn.
Nhìn bộ dáng kích tình mãnh liệt khó nhịn của anh lại gợi cảm đến vậy, quả thực nhìn mà rung động trong lòng.
Hạ Tinh Thần cảm thấy mình sa đọa rồi, hoàn toàn rơi vào tay giặc là người đàn ông thô bạo lại tình cảm mãnh liệt, dịu dàng lại triền miên thủ đoạn này, càng lún càng sâu, càng lún càng sâu…
Đến tận khuya, Bạch Dạ Kình mới hoàn toàn thả cô ra.
Cả người cô hoàn toàn bủn rủn, cô nằm trong tay anh, hít chung hơi thở với anh, lúc này nỗi lo lắng trong lòng mới chính thức tan biến.
Hôm sau.
Sáng sớm, lúc Bạch Dạ Kình đang rửa mặt thì Hạ Tinh Thần thức dậy.
Tối hôm qua ngủ muộn, bây giờ thắt lưng còn mỏi nhừ, cô có chút mệt mỏi tựa vào khung cửa nhìn anh.
“Lại đây.” Anh vẫy tay với cô.
Giọng nói lúc sáng sớm còn có chút khàn khàn, gợi cảm đến chết người.
Hạ Tinh Thần đi chân trần qua đó.
Anh một tay cầm bàn chải đánh răng, một tay ôm cô vào ngực mình, hai tay Hạ Tinh Thần miễn cưỡng khoác lên cổ anh, đầu gối lên vai anh, mắt lim dim ngáy ngủ.
“Đừng đi chân trần trên đất, giẫm lên chân anh ấy.” Anh nhẹ giọng nói: “Trên mặt đất lạnh.”
Cô ‘Ừ’ một tiếng, ngoan ngoãn nhấc hai chân đạp lên.
Hai chân cô vừa trắng vừa nhỏ, đứng lên chân anh rất vừa vặn.
Hai người dán vào nhau, Hạ Tinh Thần rất thích cảm giác như vậy, cô nở nụ cười lười biếng liếc mắt nhìn anh: “Mấy giờ rồi mà anh đã dậy thế?”
“Mới hơn sáu giờ, đánh thức em sao?”
“Anh vừa rời giường thì em thức dậy.” Không có anh bên cạnh, không hiểu sao cô lại cảm thấy trống vắng, cho dù đang ngủ cũng vậy.
Bạch Dạ Kình súc miệng, anh lấy khăn tùy ý lau mặt xong mới đem cô ôm lên bệ ngọc lưu ly, cũng mặc kệ cô đang tỉnh hay buồn ngủ, anh nắm cằm hôn lên môi cô.
Hôn đến miệng cô tràn ngập vị bạc hà, cô tỉnh táo hơn một chút, khuôn mặt đỏ bừng, thúc anh: “Em còn chưa đánh răng.”
“Không chê em bẩn.” Anh lẩm bẩm, lại hôn càng nồng nhiệt.
Đem hương bị bạc hà quấn vào lưỡi cô, hơi thở hai người hòa chung một chỗ.
Ngọt ngào mà lại triền miên, bá đạo lại lưu luyến.
Đây có lẽ chính là cảm giác yêu đương cuồng nhiệt.
Tay Hạ Tinh Thần cầm lấy ngón tay thon dài anh của anh, hôn xong cũng không có buông ra.
Cơn buồn ngủ trong mắt cô đã vơi đi nhiều, cô ngồi im tại chỗ, hai mắt bình tĩnh nhìn anh.
Trong ánh mắt mang theo tình yêu nồng nhiệt khiến trái tim Bạch Dạ Kình kích động.
Ngón tay anh đặt lên mắt cô: “Nhìn anh chằm chằm như vậy là muốn anh đưa em theo sao?”
Hạ Tinh Thần lúng túng, ánh mắt cô trực tiếp như vậy sao?
“Anh rất đẹp trai, cho nên vừa thấy anh đã ngây người rồi.”
“Trình độ nịnh nọt của em càng ngày càng tiến bộ.” Bạch Dạ Kình siết cằm cô, lay lay một chút, tâm trạng dường như rất tốt: “Nếu đẹp như vậy thì đưa em theo, hôm nào cũng cho em nhìn.”
Hạ Tinh Thần lắc đầu, cô ôm cổ anh, từ bệ ngọc nhảy xuống: “Em phải đến thăm mẹ.
Nhưng anh ở Liên Hợp Quốc gặp phu nhân Lan Đình, nhớ chuyển lời giúp em, tiện thể hỏi thăm sức khỏe của bà ấy hiện giờ thế nào.”
Bạch Dạ Kình vuốt tóc cô: “Hai người thực sự hợp nhau nhỉ.”
“Đúng vậy.
Cũng không biết vì sao từ lần đầu gặp đã thấy rất có duyên.”
“Bà ấy sẽ sớm tìm được con gái thôi.
Hy vọng, đến lúc đó con gái bà ấy cũng như em, vừa gặp đã có duyên.” Hạ Tinh Thần cười: “Đó là quan hệ huyết thống, đương nhiên sẽ có duyên.
Nếu tìm được, phu nhân chắc chắn sẽ vô cùng vui mừng.”
Bạch Dạ Kình biết cô cũng vui thay phu nhân: “Nếu tìm được rồi sẽ báo em trước nhé.”
Lúc đó, anh quả thật nghĩ như vậy.
Nhưng đến lúc thực sự tìm được, anh lại hy vọng cô vĩnh viễn cũng không biết sự thật.
“Thay băng đúng lúc, đừng để dính nước.” Bạch Dạ Kình cầm tay cô lên nhìn, lông mày vẫn nhíu chặt: “Có chuyện gì nhớ gọi người đến, biết không?”
Người này rõ ràng đang quan tâm, nhưng giọng điệu vẫn cứng rắn như vậy.
Hạ Tinh Thần lười biếng ngáp: “Râu anh chọc vào em này, mau cạo đi.
Em xuống chuẩn bị bữa sáng lát nữa ăn với anh.”
Hạ Tinh Thần nhìn Bạch Dạ Kình rời đi, lúc này cô mới bảo Thụy Cương lái xe đưa mình đến phủ Tổng thống.
Đoàn xe của anh đi ngay trước mình.
Thật ra chỉ xa nhau một tuần thôi, nhưng không hiểu sao trong lòng cô lại vắng vẻ, giống như phải tách ra rất lâu vậy.
Hạ Tinh Thần khẽ nhếch môi, cảm thấy mình có chút buồn cười.
Cô thở sâu, lấy lại tinh thần, đem lực chú ý chuyển tới tình hình giao thông trước mặt.
Sau khi đến phòng làm việc, toàn bộ nhân viên đều được nhận một email.
Tiêu đề email là: Chỉnh đốn lại tác phong, cấm mê tín.
Hạ Tinh Thần vừa mở ra xem, là cấm ở nơi làm việc truyền bá mê tín.
Cho nên… Đây là, anh vì chuyện hôm qua nên đã đưa ra quy định?
Hạ Tinh Thần xem xong, cô chợt nghe Lý Minh than thở: “Vậy sau này tôi không được mang bài đến chỗ làm việc nữa rồi?”
“Cô đó, mê tín điển hình luôn.
Bài của cô nói hôm nay tôi sẽ gặp được chân mệnh thiên tử của mình, nếu tôi không gặp được, cho dù bộ trưởng không tịch thu bài của cô, tôi cũng sẽ đốt hết luôn.” Vân Đoan lầm bầm.
“Vậy nếu nay cô gặp được có phải sẽ phục tôi không hả?”
“Hừ, nếu gặp được tôi sẽ coi như cô bói đúng.
Nhưng cô nói xem, bên trên sao lại biết chúng ta bói bài, có người trộm mách lẻo?”
Hạ Tinh Thần đang uống nước, nghe Vân Đoan nói vậy thì sặc một ngụm, ho khan.
Muốn nói mách lẻo thì đúng là cô, cô còn trực tiếp mách cho ngài Tổng thống nữa!
“Cô không sao chứ Tinh Thần?” Vân Đoan nghiêng mặt qua hỏi.
“Không, không có việc gì đâu.” Hạ Tinh Thần nhanh chóng lắc đầu, cô khoát tay.
Nếu họ biết là cô thổi gió bên tai, không biết còn thân mật với cô như vậy không nữa.
“Hôm qua Lý Minh nói lung tung, cô đừng để ở trong lòng.
Cô ấy thật sự là bà đồng.
Cô xem, hôm nay tôi nhất định không thể gặp được chân mệnh thiên tử rồi.
Cô nói xem mình làm việc cả ngày không đi đâu được, làm sao gặp được chân mệnh thiên tử được, đúng không?”.