Tự nhiên trong lòng bà ấy lại càng yêu thích Hạ Tinh Thần hơn.
Bà ấy nhanh chóng gọi điện thoại nói cho ông cụ biết, để ông ấy không hiểu lầm nữa.
Ông cụ không nói gì, tuy trong lòng có phần dao động nhưng trên mặt vẫn không biểu hiện gì, ông ấy lập tức cúp điện thoại.
Kết quả, cả một buổi chiều, Hạ Tinh Thần được lão phu nhân dẫn đi từ cửa hàng này sang cửa hàng khác.
Hai chân cô mỏi nhừ, nhưng tinh thần của lão phu nhân vẫn rất tốt, nhất định bà ấy là người thường xuyên đi dạo phố.
Lão phu nhân còn chê cô: “Thân thể này của con, trẻ tuổi mà không chịu rèn luyện nhiều, sau này nên rèn luyện nhiều hơn! Để bác xem, từ tuần sau, mỗi tuần, con để trống ngày thứ bảy đi.”
“Để trống làm gì ạ?”
“Đi dạo phố đó.”
Lão phu nhân trừng cô một cái: “Đừng tưởng rằng là lão phu nhân bác muốn đi cùng con, là bác có ý tốt mới đi.
Nếu không, bình thường bác còn bận rất nhiều chuyện.”
Hạ Tinh Thần dở khóc dở cười.
Càng tiếp xúc với những người nhà họ Bạch, cô càng phát hiện, hai ông bà cụ đều rất đáng yêu.
“Dạ dạ dạ, bác là người tốt nhất.” Hạ Tinh Thần đáp lại lời của lão phu nhân.
Lão phu nhân rất vui vẻ, bà ấy cười híp mắt: “Đúng vậy.”
Đầu tiên lão phu nhân mua quần áo cho cháu trai bảo bối, từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, không bỏ qua cái nào.
Hạ Tinh Thần thấy rất tốn tiền, hơn nữa, thằng bé mới bốn tuổi.
Mỗi ngày đều mặc đồng phục đi học, mua quần áo này cũng không mặc được mấy ngày.
Cô đã khuyên lão phu nhân mấy lần, lão phu nhân chỉ hừ một tiếng: “Không mặc thì giữ lại, chờ Minh Diệp sinh con thì có thể đưa cho nó mặc.”
Hạ Tinh Thần không tin lời bà ấy.
Chờ đứa nhỏ của chị Minh Diệp ra đời, những quần áo này đã sớm lỗi thời, lão phu nhân còn đồng ý cho cháu ngoại bảo bối của bà ấy mặc sao?
Biết mình không khuyên được, nên cô cũng không khuyên nữa.
Kết quả, lão phu nhân mua quần áo cho cháu trai bảo bối xong, lại chọn cho cô.
Hạ Tinh Thần sống chết không muốn, sắc mặt lão phu nhân rất khó coi: “Đồ lão phu nhân bác tặng, chưa từng thấy người nào có thể từ chối, con lại xem thường như vậy?”
Lão phu nhân chưa từng thấy ai như cô.
Trước kia chọn vợ cho con trai, xem cô gái nhà nào thích hợp, đều dẫn ra ngoài đi dạo phố, tặng đồ, ai cũng vui vẻ nhận, chỉ có cô, ngu ngốc, thứ tốt cũng không cần.
Nhưng như vậy lão phu nhân lại càng cảm thấy vừa mắt với Hạ Tinh Thần.
Ít ra cô không phải là người tham lợi.
Dĩ nhiên, quan trọng nhất là, cô còn có thể đi dạo phố với bà ấy.
Mắt thẩm mỹ cũng rất tốt.
Không giống với con gái Minh Diệp…
Suốt ngày bận rộn, thời gian ở cùng bà ấy đã ít lại càng ít.
Đừng nói gì mỗi tuần ra ngoài dạo phố, một năm chỉ có thể đi vài lần.
Cũng vì vậy, lão phu nhân càng yêu thích Hạ Tinh Thần hơn.
Hạ Tinh Thần cũng không muốn một mực từ chối lão phu nhân, cô nói: “Bác đã tặng, vậy con nhận.
Nhưng thật ra quần áo của con cũng không ít…”
“Phụ nữ nào có ai ngại mình có nhiều quần áo, bác nói con nghe, con cũng đừng quá tự tin, cho là mình trẻ tuổi, không cần ăn mặc đẹp đã có thể làm Dạ Kình nhà bác say mê con.” Lão phu nhân nói đến đây, bà ấy nhìn gương mặt trắng nõn mềm mại của cô, lại lẩm bẩm: “Quả nhiên là trẻ tuổi, mặc gì cũng đẹp.”
Hạ Tinh Thần cười, cô nghịch ngợm cúi người: “Được phu nhân khen ngợi, cảm thấy vô cùng vinh hạnh.”
“Nhưng cũng không thể đắc ý.” Lão phu nhân cho người gói lại những quần áo kia, bà ấy nói: “Mặc dù con đẹp, nhưng bên ngoài có rất nhiều phụ nữ đẹp.
Dạ Kình nhà chúng ta bán rất chạy, con nghĩ đi, trước kia có một Tống Duy Nhất, bây giờ lại có một Lan Diệp, nếu con ăn mặc khó coi, nói không chừng nó thật sự vừa ý người phụ nữ khác.
Đến lúc đó, con khóc cũng không có chỗ mà khóc.”
Hạ Tinh Thần tối sầm mặt.
Như vậy thật sự không phải đang chia rẽ quan hệ của cô và anh sao? Nào lại có người mẹ nào như vậy?
“Con có nghe bác nói hay không?” Lão phu nhân thấy cô không lên tiếng, bà ấy tức giận vỗ tay cô.
Hạ Tinh Thần phục hồi tinh thần, cô liên tục gật đầu: “Dạ dạ dạ, bác nói đúng.”
“Vậy có nhận mấy thứ này không?”
“Nhận ạ.
Bác đã dạy con lấy nhan sắc giữ người, con nào dám không nhận.”
Lão phu nhân hừ một tiếng: “Đây là lời người già nói.
Nghe theo là được.”
Đi dạo mua quần áo xong, lão phu nhân nhìn vào chiếc nhẫn trên tay cô.
Vẻ mặt kia khiến Hạ Tinh Thần không nhìn ra lão phu nhân đang có ý gì.
Thật ra từ lúc bắt đầu lão phu nhân đã nhìn thấy chiếc nhẫn kia, nhưng chưa từng hỏi, cô cũng không nói.
Không nghĩ đến, lúc này lão phu nhân lại chú ý đến.
“Tháo chiếc nhẫn ra.”
Đột nhiên lão phu nhân nói.
Đầu óc Hạ Tinh Thần có hơi mơ hồ, không biết có phải là lão phu nhân không cho phép hai người kết hôn hay không, nhưng đây là nhẫn cầu hôn của anh, lỡ như bị lão phu nhân tịch thu, cô thật sự không cam lòng.
Ngón tay cô cong rồi lại cong, không chịu tháo ra.
Lão phu nhân liếc mắt một cái thì biết cô không nỡ: “Quỷ hẹp hòi.
Cái này không tháo được sao?”
“Không phải...”
Dù sao thì chiếc nhẫn này cũng có ý nghĩa rất đặc biệt.
“Vừa rồi còn tưởng con không phải người tham lợi, giờ nhìn lại, không tham lợi nhỏ, mà tham lợi lớn.”
Hạ Tinh Thần cảm thấy thật sự rất oan uổng.
Thật ra lão phu nhân cũng chỉ thuận miệng nói như vậy, bà ấy cũng không để ý cô có đồng ý hay không, trực tiếp tháo chiếc nhẫn của cô xuống.
Hạ Tinh Thần muốn giãy giụa, nhưng sợ lão phu nhân nói mình tham lợi, cô cố nén không lấy lại.
Lão phu nhân tháo chiếc nhẫn ra, đeo vào tay mình.
Hạ Tinh Thần cắn môi.
Lão phu nhân quơ quơ tay trước mặt cô: “Đẹp không?”
Nói đẹp sao?
Hạ Tinh Thần thật sự không muốn nói.
Cô sợ lão phu nhân thật sự không muốn trả chiếc nhẫn lại cho cô.
Đó là nhẫn cầu hôn! Nếu cứ để lão phu nhân cầm đi như vậy, cô lại không thể nói gì, Bạch Dạ Kình nhất định sẽ không tha cho cô.
Người đàn ông kia nhất định sẽ nổi trận lôi đình.
Nói xấu?
Cô không dám nói, nếu chọc giận lão phu nhân, lão phu nhân nổi giận, nói không chừng sẽ không tốt hơn ông cụ bao nhiêu.
Hạ Tinh Thần đứng đó, cô vô cùng lúng túng.
Lão phu nhân thấy cô không lên tiếng, bà ấy huých cô: “Sững sờ cái gì, bác hỏi con đẹp không?”
“Bác trả con đi, đây là nhẫn cưới, chắc chắn bác cũng có, bác biết nó có ý nghĩa rất đặc biệt mà.”
Cô nói vậy, sắc mặt lão phu nhân lập tức trở nên khó coi, bà ấy trực tiếp trợn mắt nhìn cô.
Cô rất vô tội, cô biết chắc chắn lúc này mình đã đắc tội với lão phu nhân rồi.
Thở dài.
Không biết còn kết hôn được hay không?
Lão phu nhân tháo chiếc nhẫn ra, bà ấy trả cho Hạ Tinh Thần, sau đó lấy điện thoại ra, một lát sau, cô nghe bà ấy nói: “Lão gia, ông không cảm thấy chúng ta kết hôn nhiều năm như vậy, ông thiếu tôi cái gì sao?”
“Nhẫn! Tôi ở bên cạnh ông đã nhiều năm như vậy, đừng nói là hôn lễ, ngay cả nhẫn cưới cũng không có.”
“Lớn tuổi thì sao? Lớn tuổi thì tôi không phải phụ nữ sao? Sao ông không học tập con trai ông? Ông xem người ta kìa...”
Ánh mắt lão phu nhân lại bay đến trên ngón tay Hạ Tinh Thần..