Vẻ mặt Bạch Dạ Kình không thay đổi, giọng điệu cũng không thay đổi: “Nếu cô sợ đông chết… tôi có thể miễn cưỡng cho cô mượn cái lò sưởi ấm.”
“…” Hạ Tinh Thần ngẩn ra một chút, dường như là tới bây giờ mới bất giác biết được khoảng cách của hai người lúc này gần đến nhường nào.
Thật ra, cô có thể buông anh ra… nhưng mà tay lại giống như đã cố định ở trên eo anh, nắm chặt không buông.
Hơn nữa, trên người anh chỉ mặc mỗi áo sơ mi.
Hạ Tinh Thần sợ anh cảm mạo, theo bản năng ôm anh càng chặt.
Người Bạch Dạ Kình hơi cứng lại, một tay còn đang nắm tay cô, và tay còn lại thì ôm eo cô.
Cô hỏi: “Anh có mang điện thoại không? Tôi gọi điện thoại cho Vị Ương, nói cô ấy thông báo cho người tới sửa thang máy, bằng không hai chúng ta thật sự sẽ bị bệnh.”
“…Chờ một chút đi.
Nói không chừng lập tức có người tới.”
“Nhưng mà…”
“Cô cảm thấy có thể tùy tiện đưa số riêng của tôi cho bất cứ kẻ nào à?”
Vị Ương lại không phải người ngoài, có làm sao đâu? Hạ Tinh Thần lẩm bẩm, trong lòng lo lắng anh vì lạnh mà bị cảm: “Không phải dạ dày anh đau sao, hiện tại cảm giác thế nào?”
“Đau hơn rồi.” Anh nhíu chặt mày.
Ai biết bọn họ sẽ bị nhốt ở thang máy? Hạ Tinh Thần có chút hối hận: “Sớm biết như vậy, lúc nãy sẽ không ép anh quay về, tốt xấu gì thực phẩm rác rưởi cũng có thể lót bụng.”
Giọng cô lẩm bẩm mềm nhẹ, có chút ấm.
Bạch Dạ Kình cúi đầu nhìn, trong bóng tối, đáy mắt thâm thúy của anh lóe lên ánh sáng, lúc sáng lúc tối.
Bàn tay đang nắm tay cô, cũng vô thức siết chặt hơn.
Hạ Tinh Thần tựa như nhận thấy được sự thay đổi của anh, nghi hoặc ngẩng đầu, rồi bỗng chợt va với ánh mắt của người đàn ông.
Tim đập lỡ một nhịp.
Bàn tay bị anh nắm chặt trong lòng bàn tay, đầu ngón tay khẽ run rẩy.
Ngay sau đó, không chờ cô phục hồi lại tinh thần, anh chợt cúi đầu hôn lên môi cô.
Bốn cánh môi chạm nhau, trong đầu Hạ Tinh Thần trống rỗng thật lâu.
Nụ hôn của người đàn ông giống như anh túc, có thể khiến người ta quên hết tất cả… cô đã sớm biết đến, cũng đã sớm trải nghiệm.
Lý trí, miễn cưỡng bắt lấy thần kinh của cô.
Cô sợ lại lần nữa bị dẫn dắt, chờ phục hồi lại tinh thần, thì cố gắng khước từ.
Nhưng mà, làm sao sức lực của cô có thể chống lại anh được? Thân hình cao lớn lù lù bất động, sức lực trên môi hôn lại càng ngày càng tăng, càng hôn càng sâu.
Như là phát tiết, lại như trừng phạt, anh ngậm lấy môi dưới của cô, oán hận gặm cắn.
Càng hôn cô như vậy, trong đầu càng hiện lên hình ảnh cô cùng Dư Trạch Nam ở bên nhau, từng chút từng chút lập loè hiện ra, lôi kéo thần kinh của anh.
Sự ghen ghét trong lồng ngực càng đè nén càng nặng nề hơn.
Anh thở càng gấp hơn.
Bị anh cắn đau, Hạ Tinh Thần tỉnh táo vài phần.
Cô đẩy anh ra nhưng lại không đẩy được, ngược lại còn bị anh xoay người, trực tiếp đè ở trên vách thang máy, hai tay giơ cao, đè trên đỉnh đầu.
Thang máy, chấn động.
Trong không gian hẹp như vậy, hai người cách nhau rất gần.
Đôi mắt người đàn ông sáng như đuốc, cho dù là trong đêm tối, nó cũng nóng rực, như thể muốn đem cả người cô nuốt vào.
Cô có hơi sợ hãi, hô hấp có chút dồn dập, lưng dán vào vách thang máy ngửa đầu nhìn anh: “Thang máy sẽ rớt xuống nữa mất, anh đừng lộn xộn…”
Toàn bộ hơi thở của Bạch Dạ Kình đều phà hết trên mặt cô: “Người lộn xộn chính là cô…”
Cô lộn xộn chỗ nào? Rõ ràng chính là anh động tay động chân với cô trước.
Thế nhưng không chờ cô mở miệng lên án, anh lại hôn thêm một lần nữa.
Quá mức ghen ghét, anh hôn rất mạnh mẽ, giống như là bão tố.
Anh quá thô bạo.
Chưa từng có một chút dịu dàng nào.
Trong lòng Hạ Tinh Thần hới chua xót.
Không biết khi người đàn ông này ở bên người phụ nữ khác sẽ có dáng vẻ ra sao.
Có phải cũng không hề thương tiếc giống như thế này không…
“Đau…” Cô đau, ngâm khẽ một tiếng, người kia lại như thể không hề nghe thấy lời nói của cô.
Hạ Tinh Thần tức giận, quay mặt đi, ngậm lấy vành tai của anh, cắn thật mạnh.
Cảm giác nóng ướt lướt qua vành tai, như thể có dòng điện xẹt nhanh qua toàn thân anh.
Dường như anh đã hơi bình tĩnh lại, thân hình cứng đờ, động tác cũng chậm rãi dừng lại.
Thật lâu sau, cũng không tách ra, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm cô, không hề chớp mắt.
Trong đôi mắt kia phủ một tầng sương mỏng, biểu lộ tình cảm phức tạp ẩn nấp ở trong bóng tối.
Cô cực lực muốn nhìn rõ ràng.
Thế nhưng lại nhìn không rõ…
Ngay lúc này, “bụp” một tiếng, đèn thang máy lần nữa sáng lên.
Trong khi hai người còn chưa hoàn hồn, thang máy lại bắt đầu chậm rãi đi lên trên.
Ánh đèn chiếu xuống, Hạ Tinh Thần còn chưa hoàn toàn thích ứng được, ánh đèn quá lóa mắt đâm vào hai mắt khiến cô đau nhức, làm cho cô theo bản năng nhắm mắt lại.
Nhưng chờ đến khi cô chậm rãi thích ứng được, lại lần nữa mở mắt ra… trong đôi mắt người đàn ông kia chỉ còn lại sự bình tĩnh…
Cái gì cũng chưa từng có.
Cô rất hoài nghi, vừa rồi ở trong bóng tối, cô cảm nhận được tình cảm phức tạp của anh, có phải chỉ là ảo giác của mình hay không…
Sự ngượng ngùng nương theo ánh đèn len lỏi tới giữa hai người.
Hai người liếc nhau, ánh mắt anh trước sau như một thâm trầm, cô lại cảm thấy không được tự nhiên.
Quẫn bách, cô rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay anh.
Áo khoác mở bung, áo sơmi bị anh xoa đến có chút nhăn lại, lộ vẻ vô cùng mờ ám.
Cô khẽ lùi vào góc, sửa sang lại chính mình.
Ôm hôn vừa nãy giống như chỉ là ảo giác.
Lúc này đây, hai người chỉ cách đối phương một bước chân.
Không còn có ai chủ động tới gần nữa…
Hai mắt anh trước sau đều thản nhiên, nhìn thẳng phía trước.
Cô thì trước sau đều ngửa đầu, nhìn chằm chằm con số lập loè kia.
Mọi thứ thoạt nhìn không khác gì lúc mới tiến vào thang máy.
Thế nhưng trái tim dao động của hai người, chỉ có trong lòng hai người là biết rõ nhất…
Hai người trở về nhà.
Hạ Tinh Thần lấy chìa khóa ra muốn mở cửa, mới vừa vặn ra, Hạ Đại Bạch đã tới cửa rồi.
Nhìn thấy bọn họ, mày nhỏ nhíu chặt: “Sao đi lâu như vậy? Còn tưởng rằng hai người đi yêu đương, định không về nữa.”
Cô xấu hổ đến nỗi không dám nhìn vào ánh mắt của anh.
Tức giận vỗ xuống cái ót cậu bé, ai đi yêu đương?
“Tôi đi nấu cơm, anh… đi qua thay quần áo đi.” Lúc cô nói chuyện với anh, trong giọng nói còn có chút không được tự nhiên, ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng vào anh.
“Ừ.” Anh gật đầu.
So ra, anh lại rất bình thản ung dung.
Đợi sau khi cô đi vào phòng bếp, anh mới xoay người đi vào phòng bên cạnh.
Hạ Đại Bạch nhìn anh, lại nhìn qua Đại Bảo, tung ta tung tăng đi theo sau mông anh, vui sướng hỏi: “Tiểu Bạch, hai người giải hoà rồi hả?”
“…Không có.” Trả lời rất dứt khoát.
“Vì sao?” Khuôn mặt nhỏ của cậu bé suy sụp.
“Không vì sao cả.”
“Tiểu Bạch, ba đẹp trai như vậy, tại sao theo đuổi phụ nữ lại không được việc gì hết thế?” Hạ Đại Bạch vô cùng ghét bỏ.
“Đi ngủ đi! Chuyện của người lớn, trẻ con biết cái gì mà quan tâm!”
Hạ Đại Bạch bĩu môi, ba mẹ như vậy làm cậu bé không bớt lo được, ngủ được mới là lạ!.