Trong phút chốc, cô chỉ cảm thấy cả khoang xe đều trở nên vô cùng ấm áp.
Lông mi của cô nhẹ nhàng rung động, cô cười, mím môi không trả lời.
Nhưng hai người đều có thể hiểu được câu trả lời.
Hai người cứ trò chuyện với nhau như vậy, cô kể chuyện của Đại Bạch khi còn bé, chuyện từ lúc con ra đời, đến khi con biết nói, con cất tiếng gọi mẹ, thậm chí còn không biết học được từ đâu mà cất tiếng gọi “ba”.
Khi kể chuyện về con, cô kể rất say sưa, Bạch Dạ Kình cẩn thận lắng nghe.
Lúc cô nhắc tới con, nét dịu dàng trên mặt cô khiến cho anh rất thoải mái, rất xúc động.
Đôi lúc đề cập tới mấy chuyện buồn trong quá khứ thì cô lại nhíu mày, càng làm cho anh cảm thấy đau lòng, không nhịn được muốn ôm cô.
Hai người cứ trò chuyện như vậy, thời gian dường như trôi qua rất nhanh.
Khi xe dừng lại thì Hạ Tinh Thần mới hoàn hồn.
Cô ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy cánh cửa lạnh lẽo quen thuộc kia, cả người hơi cứng lại, như chuẩn bị bước vào vùng đất cấm vậy.
Chung Sơn!
Mặc dù lần trước cô đến vào buổi tối, nhưng cô vẫn nhớ rất rõ chỗ này.
Chỉ là…
Tại sao cô lại đến nơi này?
“Không phải anh nói muốn đưa em đi ăn cơm sao?” Hạ Tinh Thần nhìn về phía anh: “Anh đến đây có việc gì sao?”
Đám người Lãnh Phi đã xuống xe chờ ở ngoài xe, Bạch Dạ Kình lại không vội xuống xe, chỉ nhìn cô: “Tối nay chúng ta sẽ ăn cơm ở chỗ này.
Đại Bạch cũng ở đây.”
Lúc này, Hạ Tinh Thần mới hậu tri hậu giác hiểu ra, nhưng cô lại cảm thấy không thể tin được.
“Cho nên, ý của anh là…” Cô chỉ chỉ mình, rồi chỉ chỉ cánh cửa kia.
Anh gật đầu: “Anh muốn dẫn em gặp bà cụ.
Đáng lẽ anh phải đưa em đi gặp họ từ sớm, lần trước đã bỏ lỡ.
Nhưng mà, bây giờ em có thể suy nghĩ một chút.”
Bạch Dạ Kình giơ tay lên liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Bây giờ cách thời gian ăn cơm còn hai mươi phút, em có thể suy nghĩ trong hai mươi phút này.”
Hạ Tinh Thần không lên tiếng, chỉ giương mắt nhìn cánh cửa kia, cũng không chần chờ quá lâu đã đẩy cửa xe ra đi xuống.
Cũng đã đến trước cánh cửa này rồi, cô còn lùi bước làm gì.
Nếu anh đã không ngại đưa cô về đây, vậy thì cô cũng không cần để ý mà cứ thoải mái đi vào là được rồi.
Ông cụ và bà cụ không thích cô, xem thường cô, đó cũng không phải là lỗi của cô.
Cô đã sinh con cho nhà họ Bạch bọn họ, nên cô không nghĩ ra lý do gì mình lại thấp kém ở trước mặt bọn họ.
Từ đầu bọn họ đã không coi cô là mẹ của đứa bé, nếu như giờ phút này mà cô còn rút lui, thì là do cô tự để cho bọn họ có cơ hội xem thường mình.
Bạch Dạ Kình nhìn cô đang cúi đầu sửa sang lại quần áo ở ngoài xe, hiển nhiên là rất hài lòng với kết quả như vậy.
Anh hơi cong môi, cầm lấy áo khoác của mình rồi xuống xe, khoác lên người cô.
“Em đã rất đẹp rồi, không cần phải sửa sang nữa đâu.” Anh vừa nói, vừa dắt tay cô đi qua trạm gác.
Người ở trạm gác đã không còn là mấy người lần trước nữa.
Đương nhiên là Hạ Tinh Thần không biết, bởi vì chuyện lần trước, nên người ở trạm gác đã bị anh thay đi rồi từ lâu rồi.
Tâm tư của cô đều tập trung vào hình tượng của mình lúc này.
“Có thật là đẹp không, nhưng hồi trưa không phải anh nói là sau này không được mặc như thế này nữa sao? Em mặc thế này đi gặp ba mẹ anh, có phải là không đủ trang trọng hay không?” Hạ Tinh Thần đưa ra một loạt câu hỏi, rồi sửa lại tóc của mình, sau đó, như nhớ tới cái gì đó, lại hơi tự giận mình, nói: “Thôi kệ đi, cho dù có thế nào, đã xảy ra chuyện lần trước, thì làm thế nào em cũng không thể trang trọng ở trong mắt bọn họ được nữa.”
“Căng thẳng à?” Anh hỏi.
“…Ít nhiều gì cũng phải có một chút chứ.” Hạ Tinh Thần hít sâu một hơi, đi theo bên cạnh anh.
Cánh cửa nguy nga nghiêm trang ở trước mặt vốn đang đóng chặt, lúc này đang từ từ mở ra.
Người ở trạm gác rối rít đi ra nghênh đón.
Mặc dù bọn họ đều tò mò về thân phận của Hạ Tinh Thần, nhưng tất cả mọi người đều cung kính cúi thấp đầu, không dám nhìn lung tung.
Hai người tay trong tay chậm rãi đi trong vườn.
Trên con đường mòn đầy đá cuội, rải rác những chiếc lá ngân hạnh, tuy đang là mùa đông vắng lặng, nhưng khi những cơn gió thổi qua khẽ đung đưa những chiếc lá khô, lại làm cho người ta cảm giác được không khí lãng mạn đang bao trùm.
Hạ Tinh Thần nhìn phong cảnh xung quanh vườn, tâm trạng dường như thả lỏng hơn rất nhiều.
Xem ra bà cụ và ông cụ đều là người thích yên tĩnh.
Quang cảnh trong sân vườn rất thoải mái, trong ao có mấy chú cá đang chậm rãi bơi, xem ra đây là nơi rất thoải mái.
Xe của đám người Lãnh Phi chậm rãi theo ở phía sau, duy trì một khoảng cách nhất định.
Bạch Dạ Kình dắt cô đi vào bên trong giống như tản bộ.
So với ngồi xe đi thẳng vào nhà, cách đi vào như vậy có thể cho cô thời gian để chuẩn bị tinh thần.
Lúc này, trong nhà đang rất náo nhiệt.
Ông cụ Bạch đã trở về từ sớm, đưa cháu trai ra sân sau chơi đùa cùng mấy con cá.
Tuy lần trước Hạ Đại Bạch đến đây không vui vẻ gì, nhưng lần này cậu bé lại luôn cười hi hi ha ha, trông rất vui vẻ.
Nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, ông cụ và bà cụ cũng thấy vui vẻ hơn rất nhiều.
“Thời tiết như thế này mà còn chạy ra ngoài nghịch nước.
Ông già, đừng có chơi nữa, mau đưa cháu trai của chúng ta vào nhà đi, nếu không thằng bé sẽ bị lạnh cóng mất.” Bà cụ lo lắng, nhanh chóng cầm áo bông mặc lên cho cháu.
Quần áo này đều là đồ mới mua.
Mặc dù cháu trai rất ít khi tới đây, nhưng hai ông bà vẫn chuẩn bị phòng trẻ con cho cháu mình, những đồ dùng hàng ngày từ nhỏ đến lớn đều được chuẩn bị đầy đủ trong ngăn kéo.
Ông cụ nhìn bà cụ, chân mày uy nghiêm nhăn lại: “Bà đang làm gì vậy, cháu còn nhỏ mà bà đã cho thằng bé mặc nhiều như vậy, sau này ngay cả chịu lạnh cũng không chịu được thì sao có thể trở thành người đàn ông đích thực chứ.”
“Ông nói bậy nói bạ gì đấy, Đại Bạch chỉ mới có bốn tuổi, ông cho rằng thằng bé là mấy tên đàn ông thô lỗ dưới trướng ông sao?” Bà cụ mặc kệ cái gì gọi là chịu lạnh với không chịu lạnh, bà chỉ lo cháu trai bảo bối của mình bị lạnh mà thôi.
“Bốn tuổi thì sao, ngày xưa lúc tôi bốn tuổi đã phải đi chân trần vùi mình trong tuyết rồi.”
“Ông là ông, thằng bé là thằng bé.
Bây giờ là thời đại nào rồi.”
Hai ông bà hơn 60 tuổi đầu, ông một câu tôi một câu tranh cãi càng ngày càng ồn ào.
Một tay của Hạ Đại Bạch kéo bà cụ, một tay kéo ông cụ, ngước cái đầu nhỏ lên, ấm ức nhìn hai người lớn: “Ông nội bà nội, tại sao hai người cứ luôn cãi nhau vì Đại Bạch vậy, có phải là vì hai người không thích Đại Bạch hay không?”
Hạ Đại Bạch biết ông bà nội đối xử tốt với mình nên mới cố ý nói như vậy.
Đúng như dự đoán, cậu vừa nói như vậy, hai ông bà đều ngừng cãi nhau, bà cụ lập tức người xổm xuống dỗ cháu trai bảo bối, nào còn nhớ tới chuyện cãi nhau với ông cụ nhà mình nữa.
“Bà cụ, ông cụ, cô chủ đến rồi.”
Thím Lâm đi vào sân sau.
“Cô.” Ánh mắt của Hạ Đại Bạch sáng lên.
Âm thanh thanh thúy vừa mới phát ra, Bạch Minh Diệp đã đi vào.
Cô ấy mặc không nhiều lắm, áo khoác trên người cũng khá mỏng.
Cô ấy tiến lên một bước, ôm Hạ Đại Bạch vào trong lòng, để cháu trai hôn mình hai cái, rồi mới chào hỏi ba mẹ: “Ba, mẹ.”.