Giữa sân, không có người cản cô ta.
Bạch Dạ Kình trước sau vẫn ngồi ở chủ vị, cao ngất bất động, tầm mắt nhìn về phía người phụ nữ, cảm xúc khó phân biệt, không thể nhìn thấu giờ phút này anh đang suy nghĩ điều gì.
“Là cô Tống Duy Nhất!” Mọi người lập tức nhận ra cô ta tới, toàn bộ hiện trường chấn động.
“Chào mọi người.” Tống Duy Nhất gật đầu, hơi hơi mỉm cười.
Chậm rãi đi về phía người đàn ông đang ngồi ở vị trí chủ vị, vừa đi vừa nói: “Vấn đề mọi người vừa hỏi tổng thống, không bằng để đương sự là tôi trả lời đi!”
Tống Duy Nhất vừa mở miệng, mọi người lập tức điên cuồng lên, trường thương đoản pháo gì đó toàn bộ rầm rầm dồn về phía cô ta.
Lãnh Phi cảnh giác, nhưng vẻ mặt Bạch Dạ Kình trước sau chưa từng thay đổi.
“Nữ chính mà mọi người vẫn luôn quan tâm, quả thật chính là tôi.” Tống Duy Nhất nói xong, khẽ mỉm cười nhìn Bạch Dạ Kình, vẻ mặt ngọt ngào.
Vẻ mặt người đàn ông trước sau giữ kín như bưng, không phủ nhận, cũng không thừa nhận.
Cô ta không hiểu rõ tâm tư người đàn ông này, đáy lòng không khỏi có chút bồn chồn.
Nhưng trong nháy mắt, cô ta lấy hết can đảm, khom người, hôn trên mặt anh một cái, nhìn phóng viên xung quanh, nói: “Ba ngày sau, là hôn lễ của tôi và Ngài Tổng thống, đến lúc đó hy vọng các vị cùng tới làm chứng cho chúng tôi.”
Hình ảnh cuối cùng dừng lại ở một nam một nữ, cuộc họp báo cứ như vậy kết thúc.
Tất cả đều rất viên mãn.
Hạ Tinh Thần ngơ ngẩn nhìn, rất lâu, không thu hồi tầm mắt.
Cho đến khi hai cô bé ngồi phía trước truyền đến tiếng bàn luận, cô mới lấy lại tinh thần.
“Tốt quá! Tớ đã nói rồi mà Ngài Tổng thống sẽ không làm chúng ta thất vọng! Tớ chính là người ủng hộ trung thành của ngài ấy!” Một cô bé trong đó, trong giọng nói đều là sùng bái và kiêu ngạo.
“Được rồi, tớ thừa nhận ánh mắt cậu cũng không tệ lắm, hiện tại xem ra, anh ta quả thực là một lãnh đạo cơ trí đáng để giao phó tín nhiệm.”
“Vốn dĩ chính là vậy.
Ngài Tổng thống cũng là người thường, dù ngài ấy thực sự có vấn đề tình cảm cũng không thể bác bỏ chiến tích kiêu ngạo kia.
Nhưng mà… Thật là đáng tiếc, ngài ấy sắp kết hôn với Tống Duy Nhất rồi.” Trong giọng nói của cô nàng, đều là tiếc nuối.
“Cậu tiếc cái gì chứ, người ta là trai tài gái sắc, cộng thêm môn đăng hộ đối.
Bằng không, cậu còn tưởng rằng trong hiện thực thật là có chuyện cổ tích hoàng tử và cô bé lọ lem sao?”
“Trước kia cậu không phải cũng ảo tưởng sao.
Cậu thích Dư phó tổng thống như vậy, chẳng lẽ cậu không ảo tưởng một ngày nào đó thật sự gả cho ngài ấy? Hừ! Mộng tưởng vẫn là phải có, lỡ như ngày nào đó gặp quỷ thì sao? Cho dù không thể gả cũng có thể khiến ngài tổng thống liếc mắt nhìn tớ một cái, tớ chết cũng không tiếc!”
“Cậu nhanh tỉnh lại đi, hôm nay họ đã tuyên bố muốn kết hôn rồi kia.”
Hai cô gái cậu một câu tớ một câu, Hạ Tinh Thần không tiếp tục nghe nữa, cũng không muốn nghe nữa.
Hạ Đại Bạch dường như bị đánh thức, lông mi chớp động, mơ mơ màng màng tỉnh lại.
“Đại Bảo, mẹ đang xem gì thế?”
Tầm mắt cậu bé, theo bản năng nhìn về phía Ipad trong tay Hạ Tinh Thần.
Cô giật mình, vội vàng sắc mặt tỉnh bơ tắt video.
Trên mặt gượng cười, lắc đầu: “Vừa nãy đang xem văn kiện phiên dịch.
Sao con lại tỉnh rồi?”
Đầu nhỏ của Hạ Đại Bạch lại cọ cọ trên đùi cô, hai cánh tay nho nhỏ ôm eo cô: “Vừa rồi con mơ thấy tiểu Bạch, còn có mẹ… Mơ thấy hai người lại sinh cho con một em gái nhỏ đó.”
Điều này đối với trẻ con mà nói hiển nhiên là mộng đẹp.
Khuôn mặt nhỏ tươi cười hạnh phúc, có vẻ đặc biệt vui vẻ.
Chép chép cái miệng nhỏ, nhắm mắt lại, rất nhanh lại ngủ tiếp, giống như lại muốn mơ lại giấc mơ vừa nãy.
Con trai càng vui vẻ, trong lòng Hạ Tinh Thần càng cảm thấy chua xót khó chịu, càng không biết nên mở miệng với cậu như thế nào, nên nói cho cậu thế nào đây, tất cả những điều đó quả thực chỉ có thể xảy ra ở trong mơ mà thôi…
Tin tức cuộc họp báo thuận lợi kết thúc, đoàn người Bạch Dạ Kình trở lại văn phòng tổng thống.
Bạch Minh Diệp ở cung điện Bạch Vũ đợi anh.
Anh đi qua, cô ấy buông ly cà phê, đứng dậy, đi về phía anh.
“Tư liệu tình báo về Dư Minh mà em muốn, chị đã chuyển tới email cho em rồi, em chú ý kiểm tra nhé.
Mật mã phá giải, chị sẽ gửi qua cho.” Giọng nói của Bạch Minh Diệp đè rất thấp, rất cẩn thận.
Bạch Dạ Kình gật đầu: “Vất vả cho chị rồi.”
“Cuộc họp báo lần này rất thành công.” Vẻ mặt Bạch Minh Diệp vui mừng, “Trên mạng thanh thế của em không tồi.”
“Hiện tại đầu sóng ngọn gió đã qua đi, không cần phải giữ trong lòng đâu.”
“Ừm.
Chị trước sau vẫn luôn tin tưởng em có thể giải quyết tốt chuyện này.”
Bạch Dạ Kình nhớ tới điều gì, giọng nói lạnh lẽo nói: “Vậy mà có người lại cố tình không tin tưởng em.”
“Em đang nói… Tinh Thần sao?”
Bạch Dạ Kình không tỏ rõ ý kiến nhướng mày, nhưng dường như cũng không muốn tiếp tục đề tài này.
Bạch Minh Diệp cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Lần này, về chuyện hôn lễ, em thực sự định…”
“Nhớ rõ ngày đó có mặt đúng giờ.” Bạch Dạ Kình đánh gãy lời cô ấy nói.
Tai vách mạch rừng, Bạch Minh Diệp cũng hiểu.
Gật đầu, không nói gì nữa, nhìn thời gian, nói: “Chị còn có việc, đi trước đây.”
“Đi đâu thế?”
“Triển lãm tranh lúc ba giờ.” Bạch Minh Diệp nói: “Tác phẩm của đại sư Tina, nghe nói lần này ngài ấy cũng đến đây, chị muốn tới xem.”
Bạch Dạ Kình biết sở thích của cô ấy, chỉ nói: “Em bảo người đưa chị đi.”
“Không cần, xe chị đỗ ở ngoài cung.
Huống hồ, loại chuyện thưởng thức tranh này, chị chỉ muốn an tĩnh một mình thôi.”
Bạch Minh Diệp rời đi, Bạch Dạ Kình dựa trên sô pha, mãi đến lúc này cả người cuối cùng mới có thể thư giãn vài phần.
Nhớ tới điều gì đó, anh xắn tay áo sơ mi, nhìn cánh tay.
Trên cánh tay phải, có một dấu răng nhợt nhạt.
Tối hôm qua là cô gái nhỏ kia cắn.
Không chịu nổi anh lăn qua lăn lại như vậy, lại không có cách nào với anh cả, cho nên, cô tức đến mức cắn người.
Bạch Dạ Kình nhớ tới hình ảnh tối hôm qua cô ở dưới thân mình yêu kiều rên rỉ, khóe môi không tự giác gợi lên, tâm thần khô nóng không yên.
Nhưng nghĩ lại nhớ tới hiện tại cô lại tiêu sái rời đi như vậy, lồng ngực bùng lên một ngọn lửa không tên.
Sắc mặt lần nữa trầm xuống.
Cũng không biết bây giờ hai mẹ con đến đâu rồi.
Lên xe, đi liên tục bốn giờ.
Lúc Hạ Tinh Thần dẫn Đại Bạch đến Lương Thành đã khoảng sáu giờ nhiều rồi.
Mùa này, giờ này sắc trời đã tối hơn rất nhiều rồi.
Hạ Tinh Thần kéo theo hành lý đi ra khỏi nhà ga, nhìn đường trống trải lại xa lạ, chỉ cảm thấy lòng vô cùng hoang vắng.
Nếu không phải có Hạ Đại Bạch đi theo bên cạnh, chắc hẳn cô sẽ không thể chịu nổi.
“Đại Bảo, bây giờ chúng ta đi đến nhà bà ngoại sao?” Hạ Đại Bạch nắm ống quần cô.
“Ừ.” Hạ Tinh Thần đứng ở bên đường, đón xe.
Xe taxi dừng bên chân bọn họ, cô đặt quà tặng để vào cốp sau, rồi nói địa chỉ.
Cân nhắc một chút, cô vẫn bấm một dãy số..