Chuyện này, không phải chuyện đùa.
Dù hiện giờ anh có gạt được tất cả mọi người để kết hôn với cô Hạ, thế nhưng, việc này không có nghĩa là phu nhân Lan Đình sẽ không tra ra được.
Nếu khi mọi chuyện bị bại lộ, có người cố ý đăng báo về thân thế của cậu chủ, thì hậu quả thật sự không thể tưởng tượng được.
Bạch Dạ Kình gỡ bao tay ra, anh ném vào bên trong xe, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm vào Lãnh Phi: “Cậu muốn nói gì trong lòng tôi đã có tính toán, cho nên cậu không cần nói gì nữa.”
Lãnh Phi biết, một khi anh đã quyết thì không thể nói được.
Hôm nay đã đến bước đường này, thật ra có nói gì thì cũng là vô ích.
Bên kia.
Chung Sơn.
Trên lầu.
Chuyện đầu tiên khi Bạch Thanh Nhượng thức dậy, chính là bưng một ly trà hoa, đến phòng hoa ngắm hoa của mình.
“Ông hai.” Người giúp việc đứng ngoài phòng hoa gọi ông ấy.
“Ừm, có chuyện gì không?” Ông ấy đang cầm kính lúp xem hoa lá, chỉ hỏi chứ không ngẩng đầu.
“Đây là thứ tìm được trong lúc quét dọn.
Có thể là của cô Hạ làm rơi.”
Lúc này, Bạch Thanh Nhượng mới ngẩng đầu lên, ông ấy vẫy vẫy tay với người giúp việc: “Đem đến đây.”
Người giúp việc lập tức đem vào, đó là một cái túi thơm tinh xảo, hiển nhiên là đồ của cô, phía trên còn thêu một chữ Hạ.
Không suy nghĩ nhiều, Bạch Thanh Nhượng lập tức mở túi thơm ra.
Ngay giây phút đó, thân thể ông ấy lập tức chấn động, bàn tay run dữ dội, trông có vẻ sắp cầm không nổi vật kia.
Hai chân giống như bị người khác rút hết sức lực, ngay cả đứng cũng đứng không vững.
Bên cạnh, người giúp việc thấy vậy vội vàng tiến lên đỡ ông ấy: “Ông hai, ông cố chịu một chút, tôi lập tức đi gọi bác sĩ “
“Đừng, không cần gọi bác sĩ.” Ông hai Bạch vẫn luôn nhìn chằm chằm vào miếng ngọc bội kia, trong mắt hiện ra một tầng hơi nước mỏng manh.
Mặc dù thời gian đã trôi qua lâu như thế, nhưng mà, vừa nhìn vật này ông ấy đã có thể lập tức nhận ra.
Miếng ngọc bội này, ban đầu ông ấy đã tự tay tặng cho Lan Đình, hôm nay, tại sao lại ở trên người Tinh Thần, chẳng lẽ...!
Ngày hôm qua, Dạ Kình gấp gáp dẫn Tinh Thần đi như vậy, bây giờ nhớ lại thì đúng là kỳ lạ.
Nhưng ông ấy lại không dám nghĩ tới khả năng đó.
“Cô đỡ tôi đi ra ngoài, tôi muốn gọi điện thoại.” Giọng nói của ông ấy cũng hơi run run.
“Được.” Người giúp việc không biết bên trong đựng thứ gì, sao có thể khiến cho ông hai Bạch kích động như vậy.
Nhưng mà, dĩ nhiên là không dám hỏi nhiều, chỉ đỡ ông ấy đi ra khỏi phòng hoa.
Ông hai Bạch đi thang máy, lên đến phòng thư phòng trên lầu thì lập tức đóng cửa phòng, sau đó bấm một dãy số gọi đi.
Đây là dãy số ông cụ Bạch lấy được từ Lan Chiến.
Sau khi ông ấy ra tù, số điện thoại được đưa đến.
Đa số mọi người đều muốn tác thành đoạn nhân duyên này, thế nhưng, cho đến hiện giờ ông hai Bạch mới thật sự gọi cuộc gọi này.
“Alô, xin chào.”
Một giọng nữ nhẹ nhàng, từ đầu dây điện thoại truyền đến, ông hai Bạch kích động đến nỗi hốc mắt ửng đỏ.
Sau hồi lâu, ông ấy cũng không mở miệng nói chuyện.
Đã từng ảo tưởng qua vô số lần sẽ cùng bà ấy nói chuyện điện thoại và sẽ nói những gì, thế nhưng, khi ngày đó đến, ông ấy mới phát giác cổ họng như đang bị ai đó bóp chặt, một chữ cũng không nói ra được.
“Là ông à?” Hồi lâu sau, phu nhân Lan Đình phá vỡ sự yên lặng.
Giống như ông ấy, trong lòng phu nhân Lan Đình cũng chập chờn sóng lớn, chỉ ba chữ đơn giản nhưng giọng nói đã thể hiện rất rõ tâm trạng hiện giờ của bà ấy.
Chia cách nhiều năm qua, thế nhưng tất cả cảm giác, vẫn quen thuộc như vậy.
Không cần nghe giọng nói, chỉ cần nghe tiếng hít thở cũng có thể nhận ra ông ấy.
“Lan Đình.” Bạch Thanh Nhượng mở miệng thốt lên hai chữ.
Bên kia, Lan Đình đã không thể kiềm lòng được, nước mắt rơi lã chã.
“Tôi có chuyện quan trọng muốn hỏi bà, hôm nay bà phải nói thật với tôi.” Bạch Thanh Nhượng nhớ đến việc chính, ông ấy cố gắng kiềm chế tâm trạng, ông ấy siết chặt miếng ngọc bội trên tay.
Trước mắt, biết rõ sự thật mới là chuyện không thể chậm trễ.
“Ông nói đi, tôi nhất định sẽ biết gì nói nấy.”
“Lúc trước, đứa nhỏ bà sinh ra là...”
“Là của ông.” Giọng Lan Đình đã khàn khàn: “Lúc đó, tôi không biết phải làm sao, bất đắc dĩ mới không thể không bỏ rơi đứa nhỏ.”
Bạch Thanh Nhượng gấp rút truy hỏi: “Vậy, miệng ngọc bội tôi tặng cho bà, vẫn còn trong tay bà sao?”
“Miếng ngọc bội kia, lúc bỏ lại con tôi đã đặt bên trong tả, tôi nghĩ đó dù gì cũng là đồ ông để lại.”
Giống như nhận được sự đả kích khủng khiếp, thân thể Bạch Thanh Nhượng vô cùng chấn động.
Nếu vậy, Tinh Thần thật sự là con gái mình sao?
Rõ ràng đây là chuyện đáng mừng, thế nhưng tại sao lại...!
Đột nhiên, Bạch Thanh Nhượng nhớ đến chuyện hôm qua Tinh Thần đã nói với mình, hôm nay cô muốn cùng Dạ Kình đến cục dân chính đăng ký kết hôn, lòng ông ấy chợt trầm xuống.
Ông ấy lập tức ném điện thoại cầm gậy bước nhanh ra ngoài.
“Alô, Thanh Nhượng.”
Phu nhân Lan Đình không nghe ông ấy nói gì, lập tức gọi một tiếng ở đầu dây bên kia.
Bạch Thanh Nhượng đi được hai bước, đột nhiên nhớ lại Lan Đình vẫn còn ở đầu dây, ông ấy xoay người đặt điện thoại lại bên tai lần nữa, nói: “Lan Đình, có thể đã tìm được con gái.
Nếu như bà rảnh, thì trở về một chuyến đi.”
Ở bên kia, phu nhân Lan Đình cũng kích động đến nỗi không thể kiềm chế.
Chờ khi bà ấy lấy lại tinh thần, điện thoại đã bị cúp.
Đoàn xe thật dài, đón gió rét chạy thẳng đến cục dân chính.
Bên trong buồng xe phía sau, ba người họ khá háo hức.
Bầu không khí vô cùng náo nhiệt, Hạ Tinh Thần vẫn luôn cùng Hạ Đại Bạch chơi đùa.
Cho đến khi.
Một loạt tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên.
Bạch Dạ Kình lấy di động ra nhìn xem, là ông cụ Bạch gọi đến.
Ông ấy không có thói quen gọi điện thoại sớm như vậy.
Anh hơi trầm ngâm trong giây lát, sau đó mới áp điện thoại vào tai.
Bạch Dạ Kình còn chưa mở miệng, đã nghe thấy tiếng hét giận dữ của ông ấy: “Gan của con cũng không nhỏ, chuyện lớn như vậy cũng dám gạt mọi người chúng ta.”
“...” Bạch Dạ Kình giật mình, anh vô thức liếc nhìn thằng bé ở bên cạnh.
Thằng bé và cô vẫn mãi mê chơi đùa, hồn nhiên không chú ý đến tình hình bên này.
Ngón tay thon dài của anh vô cùng căng thẳng, nhưng cũng chỉ ưu nhã chỉnh sửa quần áo, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Có vẻ ba đã biết tất cả rồi.”
Chuyện này, sao ông cụ phát hiện ra được, tạm thời anh không biết, cũng không muốn hỏi.
“Sao ba không biết con đang làm cái gì hả, ba cũng không phải lão già hồ đồ.” Ông cụ Bạch nổi giận: “Chú hai con hiện đang ở đây, con lập tức trở về cho ba.”
“Con cúp máy đây.” Dường như Bạch Dạ Kình căn bản không nghe thấy lời của ông cụ.
Giọng nói ông ấy cũng đang phát run: “Nếu như hôm nay con dám đến cục dân chính cùng con bé, vậy thì con… Con chờ nhặt xác của ba và mẹ con đi.”.