Cung điện rất lớn, nhưng mà trong đêm tối lại rất tĩnh lặng, chỉ có một vài người đi qua đi lại trong tầng lầu.
Nhưng mà, mỗi người đều đang bận việc của mình, cho dù là đêm khuya, vẻ mặt vẫn là vội vội vàng vàng, ai cũng không rảnh để ý tới bọn họ đang đi lên.
Hạ Tinh Thần quan sát mỗi tầng lầu xuyên qua thang máy, nhưng trong đầu lại toàn là hình ảnh của anh.
Cô đang tưởng tượng, dáng vẻ anh ngày thường ra ra vào vào nơi này.
Lần đầu tiên, cô cảm thấy cách thế giới của anh gần đến vậy.
“Cô Hạ, cô ở đây đợi một lát nhé, lúc này ngài ấy vẫn đang họp, có khả năng là không lập tức dứt ra được.” Thụy Cương dẫn cô vào phòng nghỉ.
Nhiệt độ trong phòng nghỉ cũng ổn định, rất ấm áp.
Hạ Tinh Thần cởi áo khoác trên người xuống, thuận tay đặt ở một bên, hỏi: “Nhà bếp ở đây còn người không?”
“Nhà bếp?” Thụy Cương có hơi không hiểu.
“Anh ấy nói muốn ăn mỳ, bây giờ tôi sẽ đi nấu cho anh ấy.”
Thụy Cương phì cười: “Cô nghỉ ngơi đi, đã đến đây, thì cô là khách, ngài ấy sẽ không cho phép cô vào nhà bếp đâu.”
Sao vậy được? Muộn vậy rồi mà anh ấy vẫn bảo Thụy Cương đến đón mình qua, không phải là vì muốn ăn mỳ sao? Hạ Tinh Thần cũng không để ý, cảm thấy mình có thể giúp được anh là được.
“Nếu như anh không bận, vậy thì dẫn tôi đến nhà bếp xem thử đi.”
Cô kiên trì, Thụy Cương cũng chỉ có thể nghe theo cô.
Lúc này, trong nhà bếp vẫn còn người.
Thụy Cương đi vào nói với đầu bếp chính vài câu, đối phương lập tức nhường nhà bếp lại.
Sau đó lại có người đem đồng phục và mũ của đầu bếp vào.
Hạ Tinh Thần cẩn thận mặc vào, rồi mới xuống bếp.
Lúc lấy mỳ, cô hỏi Thụy Cương: “Bây giờ có bao nhiêu người đang họp?”
Thụy Cương suy nghĩ một lát: “Mười tám người.”
Cô gật đầu: “Vậy thì làm mười tám phần luôn.”
“Nhiều vậy sao?”
“Đúng rồi, còn có anh nữa.” Hạ Tinh Thần nở nụ cười: “Lãnh Phi cũng có đây chứ? Hai người các anh mỗi người ăn một phần đi.
Muộn vậy rồi còn chưa nghỉ, nhất định sẽ đói.”
Không nói còn đỡ, vừa nói, Thụy Cương lại cảm thấy đói thật.
Anh ta cũng không từ chối, chỉ gật đầu.
Lúc Hạ Tinh Thần nấu ăn, Thụy Cương bèn đứng bên cạnh nhìn.
Cô vốn đã xinh đẹp, lúc nấu ăn càng lộ vẻ nhã nhặn, trầm tĩnh hơn.
Cô gái như vậy càng biết cách sống, có lẽ đó mới là nguyên nhân mà ngài Tổng thống say đắm cô như thế.
Cô chủ nhà giàu có thân phận, lai lịch cũng không tệ, nhưng mà, hai người thật sự muốn ở cùng nhau, vẫn phải trải qua những ngày tháng cơm áo gạo tiền, mắm muối tương cà.
Người giống như cô Hạ, có lẽ càng thích hợp làm đệ nhất phu nhân của nước S bọn họ hơn là cô chủ nhà giàu, không biết sự khổ cực của cuộc sống như Tống Duy Nhất! Trước giờ người dân đều thích xem chuyện về cô bé lọ lem và chàng hoàng tử.
“Đang nghĩ gì vậy?” Lúc cắt hành, Hạ Tinh Thần ngẩng đầu nhìn Thụy Cương một cái.
Thụy Cương đứng một bên giống như là một pho tượng, từ đầu đến cuối đều đứng thẳng tắp.
Nghe thấy cô hỏi, anh ta thành thật trả lời: “Đang nghĩ về chuyện đệ nhất phu nhân của đất nước chúng ta.”
Đệ nhất phu nhân…
Động tác của Hạ Tinh Thần khẽ dừng lại một chốc, không tiếp lời Thụy Cương.
Đệ nhất phu nhân, thật ra cách cô rất xa.
Bây giờ cô và Bạch Dạ Kình đang yêu nhau sao? Giả sử, cho dù có yêu nhau thì cũng không có nghĩa là sẽ kết hôn.
Trong lòng cô rất rõ ràng điều này.
Hôn nhân, đặc biệt là cuộc hôn nhân của ngài Tổng thống, không phải là chuyện đơn giản như của người bình thường.
“Đúng rồi, còn một chuyện…” Thụy Cương đột nhiên nhớ ra một chuyện.
Cảm xúc của Hạ Tinh Thần bị ngắt, cô hỏi: “Chuyện gì?”
Thụy Cương đưa một cái thẻ ngân hàng cho Hạ Tinh Thần.
Hạ Tinh Thần không hiểu, anh ta giải thích: “Đây là của Lý Linh đưa, đúng một nghìn vạn.
Bây giờ tôi trả về lại cho cô Hạ.
Còn công việc ở bộ ngoại giao của các cô, bây giờ Lý Linh đã không đến nữa rồi.”
Hạ Tinh Thần rất kinh ngạc.
Lý Linh lấy một nghìn vạn này ở đâu ra? Chẳng lẽ là vì lần trước nói chuyện với ba, nên ba đã đưa?
Nếu như là thật, vậy đại khái đây là tài sản ly hôn của bọn họ à?
“Cô Hạ?” Thụy Cương thấy cô không động đậy, kêu một tiếng.
Hạ Tinh Thần tâm sự nặng nề, nhận lấy cái thẻ.
Dường như Thụy Cương nhìn thấu được suy nghĩ của cô, hỏi: “Có cần tôi giúp cô kiểm tra nguồn gốc số tiền này không?”
“Không cần đâu.” Hạ Tinh Thần lắc đầu.
Có lẽ số tiền này cũng chỉ có thể là ba đưa.
Thụy Cương nói: “Bất kể số tiền này có từ đâu, thì một nghìn vạn đó cũng vốn nên thuộc về cô.
Cô cứ cất giữ lại đi.
Tôi đã cài đặt lại mật khẩu rồi, là sáu số tám.”
“Ừm, cảm ơn.” Thụy Cương nói rất có lý.
Hạ Tinh Thần cất một nghìn vạn này đi, không biết chừng sau này có thể dùng để phòng thân.
Trong phòng họp, nghỉ giải lao giữa giờ.
Lãnh phi đi vào nói, nhà bếp đã cố ý làm bữa ăn khuya, nói các vị di chuyển đến nhà ăn nhỏ.
Mọi người bận rộn tới đêm khuya, sớm đã đói lả người, trực tiếp đi qua.
Bạch Dạ Kình nhìn đồng hồ trên cổ tay, hỏi nhỏ Lãnh Phi: “Cô ấy đến chưa?”
“Ngài nói cô Hạ sao?”
Biết rõ còn cố ý hỏi.
Ngay cả “ừ” lại một tiếng, Bạch Dạ Kình cũng lười nói.
Ra khỏi phòng họp, lập tức đi đến phòng nghỉ.
Lãnh Phi nói: “Ngài vẫn nên đi ăn chút đồ rồi nói tiếp, lúc này cô Tô vẫn chưa đến phòng nghỉ đâu.”
Anh liếc Lãnh Phi một cái: “Trước kia không nhìn ra hiệu suất làm việc của Thụy Cương lại kém như vậy.”
“…” Lãnh Phi không nói lại, dù sao thì lát nữa sẽ biết được tình huống.
Bạch Dạ Kình là người cuối cùng đến nhà ăn.
Còn ở bên ngoài nhà ăn đã nghe thấy tiếng nói bên trong.
“Trước kia đã ăn chán mấy thứ nhiều dầu mỡ, bây giờ thưởng thức những món thanh đạm ngược lại cũng không tệ lắm.
Đầu bếp chính, còn nữa không? Cho tôi thêm một phần.” Là giọng nói của bộ trưởng Lệ.
“Có, ngài đợi chút.”
Giọng nói này…
Bạch Dạ Kình bước nhanh vào nhà ăn.
Vừa vào, quả nhiên nhìn thấy cô đang mặc trang phục đầu bếp, “hầu hạ” đám người lúc nãy trong nhà ăn, vừa đưa mỳ, vừa chuẩn bị trái cây.
Quan trọng là, cô còn thấy rất vui vẻ.
Bạch Dạ Kình sầm mặt, quay mặt trừng Lãnh Phi: “Cậu bảo cô ấy đến đây làm đầu bếp, nấu ăn cho tất cả các cậu, còn bảo cô ấy làm nhân viên phục vụ?”
Lãnh Phi bị hỏi mà toát mồ hôi lạnh đầy đầu: “Cái đó… nghe nói cô Hạ cố ý muốn xuống bếp nấu mỳ cho ngài… Nhưng mà, ngài thấy đó, mọi người đều thích tay nghề của cô Hạ như vậy, xem tình hình, mọi người cũng rất hài lòng về cô ấy, nếu như sau này ngài muốn cô ấy làm đệ nhất phu nhân của đất nước chúng ta, làm như vậy, không phải đã dựng nên ấn tượng đầu tiên rất tốt trước mặt mọi người sao?”
Đệ nhất phu nhân?
Bởi vì bốn chữ này, Bạch Dạ Kình đã tạm dừng lại, đôi mắt dừng lại trên người Hạ Tinh Thần đang bận rộn, trong đầu không tự giác tưởng tượng ra hình ảnh cùng cô nắm tay, đứng trong cung điện Bạch Vũ, đón nhận sự chúc phúc của mọi người dân.
Trước kia chưa từng nghĩ đến, bây giờ nghĩ đến, lồng ngực cũng cảm thấy rất ấm áp.
Hạ Tinh Thần dường như cảm nhận được ánh nhìn sâu sắc của anh, cô vốn đang gắp mỳ, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn.
Bốn mắt xuyên qua mọi người nhìn nhau.
Cô nhìn thấy ánh sáng dập dờn trong đôi mắt anh, trong lòng cũng rung động một cách lợi hại..