Không biết từ lúc nào Hạ Đại Bạch đã tỉnh dậy, bật chiếc đèn nhỏ, ngồi bên mép giường, đôi mắt to tròn vẫn chưa tỉnh ngủ nhìn anh có chút ý cười chế nhạo: “Tiểu Bạch, có phải ba định bỏ lại con, đi qua ngủ với Đại Bảo, nhưng bị Đại Bảo đuổi ra ngoài rồi đúng không?”
Thằng nhóc này, hết chuyện nói rồi hay sao.
Bị đuổi cái gì? Căn bản là người phụ nữ đó thậm chí còn không cho anh cơ hội bước vào!
Anh hừ một tiếng, lười biếng trả lời lại cậu bé, trực tiếp đắp chăn lên đi ngủ, vẻ mặt chán nản.
Hạ Đại Bạch cũng nằm xuống giường, nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn cười nhìn nét mặt đang nhăn nhó của anh: “Tiểu Bạch, có vợ mà bỏ rơi con trai là sai rồi nha!”
“… Ai nói ba đi tìm cô ấy?” Bạch Dạ Kình cảm thấy con trai của mình nói hơi nhiều.
“Không phải đi tìm Đại Bảo, vậy sao muộn như vậy rồi mà ba còn xuống giường?”
“Uống nước.”
“Nước của ba đâu?”
“…” Bạch Dạ Kình đập “bốp” một cái, tắt đèn: “Đi ngủ!”
…
Hôm sau.
Vẫn giống như hôm qua, sau khi Hạ Tinh Thần thức dậy, Bạch Dạ Kình đã sớm rời khỏi nhà rồi.
Hạ Đại Bạch vẫn đang ngủ rất say.
Hạ Tinh Thần đi vào gọi cậu bé dậy, đưa cậu bé đi rửa mặt, rồi dẫn cậu bé xuống phòng ăn ăn sáng.
“Hôm nay mẹ sẽ đến trường xin cô giáo cho con nghỉ học mấy hôm, đưa con đi thăm bà ngoại, có được không?” Hạ Tinh Thần hỏi cậu bé.
“Bà ngoại?” Vẻ mặt Hạ Đại Bạch ngơ ngác: “Trước đây con chưa từng gặp!”
“Ừm.
Chưa từng gặp.
Lần này là lần đầu tiên đưa con đi gặp.
Là mẹ của mẹ.
Nhà ở một thành phố khác, nên có thể sẽ đi mấy ngày.”
Hạ Đại Bạch cảm thấy đó chính là đi du lịch, cũng giống đi chơi, đương nhiên sẽ rất vui.
Cậu bé vui vẻ gật đầu, rồi hỏi: “Vậy chúng ta có đưa Tiểu Bạch đi cùng không?”
“…” Nét mặt của Hạ Tinh Thần hơi trầm xuống.
Hiện giờ anh đang bận đi kết hôn, làm gì có thời gian rảnh chứ? Càng nói chi đến việc cùng đi thăm người thân với bọn họ.
Cô nở nụ cười đau khổ, lắc đầu: “Con cũng thấy mà, Tiểu Bạch đang rất bận rộn, làm sao có thể có thời gian đi cùng chúng ta đến một nơi xa như vậy chứ.”
“Ừm, nói cũng đúng.” Hạ Đại Bạch gật đầu: “Vậy con sẽ đi làm quen với bà ngoại trước, đợi sau khi Tiểu Bạch có thời gian rảnh rồi, con đưa Tiểu Bạch đi gặp bà ngoại sau.”
Hạ Tinh Thần chỉ mỉm cười, cố gắng giấu đi mọi loại cảm xúc phức tạp, buồn phiền trong lòng.
Cô không muốn cho con mình biết, Tiểu Bạch của thằng bé sẽ kết hôn với một người phụ nữ khác, ít nhất, cô không muốn thấy thằng bé buồn bã vào lúc này.
Cô cũng không biết phải nói loại chuyện tàn nhẫn đó với con mình như thế nào.
Ăn xong bữa sáng, Hạ Tinh Thần đi tới trường cùng cậu bé, thuận lợi xin nghỉ với cô giáo vài ngày, mới quay về Bộ Ngoại giao làm việc.
Cô bật máy tính lên, làm việc.
Hơn mười giờ, tốc độ làm việc của tay hơi chậm lại, chuẩn bị viết đơn xin nghỉ phép.
Mới gõ được hai chữ ‘Xin nghỉ’, điện thoại của cô, lại đúng lúc này đột nhiên vang lên.
Hiển thị trên màn hình là một dãy số hoàn toàn xa lạ.
Hạ Tinh Thần không nghĩ nhiều, lấy điện thoại qua, bắt máy.
Ngón tay vẫn đang gõ trên bàn phím.
“Alo, xin chào, cho hỏi ai vậy?” Cô lên tiếng trước.
“Hạ Tinh Thần, chúng ta gặp nhau đi.”
Giọng nói này…
Hạ Tinh Thần sững sờ, chỉ im lặng một lúc, rồi đồng ý: “Được.
Cô nói địa điểm đi.”
“Tôi sẽ sắp xếp người tới đón cô, cô ra cửa đợi đi.”
…
Nơi đối phương hẹn là một studio đặt may cao cấp.
Studio là một cửa hàng tình yêu, giá trị của mỗi một bộ lễ phục được thiết kế trong đó đều rất cao.
Xe đón cô, dừng lại ở cửa.
Ngay lập tức một người phục vụ bước lên một bước, cung kính mở cửa xe cho cô: “Cô Hạ, cô Tống đang đợi cô ở bên trong.”
“Cảm ơn.”
Hạ Tinh Thần lịch sự gật đầu, đưa túi xách và chiếc áo khoác ngoài đã cởi ra cho người bên cạnh, rồi được người khác dẫn vào trong.
.
ngôn tình tổng tài
Trong phòng thay đồ xa hoa lộng lẫy, có vô số những bộ lễ phục và váy cưới vô cùng đẹp đẽ, khiến người ta cảm thấy choáng ngợp.
Hạ Tinh Thần nhìn lướt qua, những chiếc váy màu trắng thanh khiết đó rõ ràng là rất đẹp, nhưng lại đâm vào mắt cô rất đau đớn.
Giống như là bị hạt cát bay vào mắt vậy, khiến cho đôi mắt của cô vô thức mà ngấn lệ.
“Váy cưới ở đây rất đẹp, phải không?” Một giọng nói đột nhiên vang lên, khiến Hạ Tinh Thần chợt tỉnh táo lại.
Ngón tay nhéo vào lòng bàn tay, cô điều chỉnh lại cảm xúc, rồi mới ngẩng đầu lên.
Trên mặt nở nụ cười không chê vào đâu được: “Hôm nay cô Tống kêu tôi tới, không phải là muốn tôi giúp cô chọn váy cưới chứ?”
“Cô thật sự đoán đúng rồi đó.” Hôm nay Tống Duy Nhất một chiếc váy rất có khí chất, tóc dài ngang vai, so với trước đây, cô ta của ngày hôm nay, nét mặt có vài phần ngọt ngào hơn.
Có thể thấy, tâm trạng khá tốt.
Còn gọi là người gặp chuyện vui tinh thần sẽ thoải mái, đại khái là như vậy!
Hạ Tinh Thần cảm thấy khó chịu trong lồng ngực, nhưng lại không biểu hiện ra trên khuôn mặt.
Chỉ cười mỉa mai: “Có lẽ cô Tống nhờ nhầm người rồi.
Tôi với cô cũng không thân thiết tới nỗi tôi phải lựa áo cưới giúp cho cô.”
“Cô Hạ có mắt nhìn đàn ông rất tốt, nên có thể nói, thẩm mỹ cũng rất tốt.” Trong lời nói của Tống Duy Nhất chứa đựng sự châm chọc, cô ta hất cằm sang một bên, những bộ trang phục được treo ở bên đó đều rất đắt tiền, thật khiến cho người ta lóa mắt: “Nhìn những bộ lễ phục này đi, đây là những thứ tôi sẽ mặc trong lễ cưới sau bốn ngày nữa.
Mà những thứ này, là những bộ đồ mà người chồng tương lai của tôi Dạ Kình sẽ mặc.”
Tống Duy Nhất cố ý nhấn mạnh ba chữ ‘chồng tương lai’ này, nói rất rõ ràng, như một tuyên bố chủ quyền.
Cô ta nâng cao cằm, kiêu ngạo liếc nhìn Hạ Tinh Thần: “Thế nào, Hạ Tinh Thần, dựa vào thẩm mĩ của cô, cô nghĩ những thứ này có hợp với chúng tôi không?”
Hạ Tinh Thần mỉm cười, dáng vẻ giống như là nghe không hiểu những gì cô ta nói: “Thử quần áo cũng giống như kết hôn, hợp hay không hợp, trong lòng chính mình là biết rõ nhất.
Cô Tống không tự tin như vậy mà tới hỏi tôi, chắc là trong lòng cũng đã có đáp án rõ ràng rồi, không phải sao?”
Những thứ thật sự phù hợp, thì cần gì phải hỏi ý kiến của người khác?
Tống Duy Nhất bị lời của cô làm cho nghẹn họng sắc mặt thay đổi.
Nhưng trong chớp mắt, cô ta cười chế nhạo, khoanh tay trước ngực: “Cũng đúng.
Cho dù là quần áo hay kết hôn, đúng thật là phải do chính mình thử qua mới biết được, chỉ đáng tiếc, cô có thích lại nữa thì cũng không còn cơ hội rồi.
Những thứ này, toàn bộ đều thuộc về tôi, cô còn không có tư cách tranh giành với tôi!”
Lời của Tống Duy Nhất, thật sự rất đúng.
Hạ Tinh Thần ngước mắt lên nhìn cô ta: “Cô kêu tôi tới đây, tôi nghĩ, chắc là sẽ không chỉ muốn nói với tôi những lời vô ích này nhỉ? Nếu chỉ như vậy, thì xin lỗi, thời gian của tôi rất quý.”
Tống Duy Nhất trừng mắt nhìn cô, sau đó, liếc mắt nhìn những nhân viên khác bên cạnh, lạnh lùng ra lệnh: “Đi ra ngoài hết! Đóng cửa lại! Không có lệnh của tôi, không ai được phép đi vào!”
“Vâng, cô Tống.” Lên tiếng trả lời, sau đó mọi người vội vàng rút lui.
Nhìn cảnh tượng này, Hạ Tinh Thần bắt đầu tò mò rốt cuộc Tống Duy Nhất muốn nói chuyện gì với mình..