Hạ Tinh Thần không biết tại sao anh lại tức giận, trong lòng có chút uất ức, cô đứng ở cửa, làm thế nào cũng không chịu đi.
Bạch Dạ Kình quay đầu nhìn chằm chằm vào tay cô đang giữ cánh cửa, sau đó, anh nhìn thẳng vào mắt cô, vẻ mặt lạnh lùng: “Em không muốn đi?”
“Có đi hay không ít ra phải cho em biết lý do.” Hạ Tinh Thần cắn môi, cô nhìn cổ tay mình, chỗ đó đã đỏ ửng, trong lòng càng uất ức: “Anh không đầu không đuôi như vậy kéo em đi.
Em cũng không phải là con rối, làm gì cũng phải theo ý muốn của anh.”
Bạch Dạ Kình thấy chú đi ra, ánh mắt của anh lại càng u ám hơn.
“Anh nhớ anh đã từng nói với em, khoảng thời gian này, không được xuất hiện ở Chung Sơn.” Bạch Dạ Kình tiến lên một bước, anh nâng cằm cô: “Em xem lời nói của anh như gió thổi qua tai?”
“Cho dù em không nghe lời anh đi đến đây, cũng không có mang bất cứ phiền phức gì cho anh, sao anh lại tức giận như vậy?” Hạ Tinh Thần đẩy tay anh ra, cô xoa xoa cổ tay.
Bị anh nắm rất đau.
Sắc mặt Bạch Dạ Kình trầm xuống, không nói hai lời, trực tiếp nhấc cô lên.
“Anh thả xem xuống, thả em xuống, Bạch Dạ Kình.”
“Dạ Kình.” Giọng nói của Bạch Thanh Nhượng từ bên trong truyền ra: “Tinh Thần là khách chú mời đến, con làm gì vậy?”
Hạ Tinh Thần bị Bạch Dạ Kình vác trên vai, giờ phút này quần áo và tóc tai cô đều rối cả lên, ở trước mặt người lớn lại cảm thấy vô cùng lúng túng.
Cô đá hai chân, muốn từ trên vai anh trượt xuống, nhưng Bạch Dạ Kình trực tiếp vỗ lên mông cô.
“Đừng lộn xộn, ở yên cho anh.”
“…” Hạ Tinh Thần xấu hổ đến mặt cũng đỏ như máu.
Đây chính là ở trước mặt người lớn đó, anh cũng quá… To gan rồi.
“Chú, con tìm Tinh Thần có chuyện rất quan trọng, hôm khác lại đến thăm chú.”
“Con thả người xuống cho chú.” Bạch Thanh Nhượng hiếm khi khó chịu.
Ông ấy rất thích cô bé Tinh Thần này, trò chuyện với cô ông ấy cảm thấy rất hợp, bình thường ở một mình trong biệt thự, cũng không có ai trò chuyện.
Bây giờ thật vất vả lắm mới có người trò chuyện hoa cỏ với mình, dĩ nhiên không thể để người ta đi như vậy được.
“Nếu chú muốn trò chuyện với cô ấy, ngày mai con sẽ dẫn cô ấy đến.” Kết hôn xong, có được con dấu, cô muốn đến khi nào thì đến.
Bạch Dạ Kình hoàn toàn không quan tâm đến ý kiến của Bạch Thanh Nhượng và Hạ Tinh Thần, anh trực tiếp vác cô đi ra ngoài, nhét vào xe nhỏ dưới lầu.
Hạ Tinh Thần cảm thấy Bạch Dạ Kình thật khó hiểu.
Rõ ràng người nên giận chính là cô mới đúng, nhưng vẻ mặt lạnh lùng của anh đặc biệt dọa người.
Trong xe chật hẹp, không khí ngột ngạt khiến người khác thở không thông.
Bạch Dạ Kình nghiêng người qua cài dây an toàn cho cô.
Hạ Tinh Thần tức giận, anh vừa cài, cô lập tức muốn tháo.
Bạch Dạ Kình đè tay cô xuống, anh trừng cô: “Đừng lộn xộn, ngồi yên cho anh.”
Mấy chữ này, cứng rắn như từ trong hàm răng cắn ra vậy.
Trong lòng Hạ Tinh Thần vô cùng uất ức.
Cô được lão phu nhân mời đến đây, cô không làm gì sai, còn trò chuyện với ông hai Bạch vô cùng tốt, không biết tại sao lại khiến anh nhìn không vừa mắt.
Hay là nhìn không vừa mắt vì cô không nghe lời anh?
“Anh cho em xuống, em không đi cùng anh.” Hạ Tinh Thần tức giận mở cửa xe.
Đã nói thế cô cũng không thể ở lại đây, nhưng bị anh làm như vậy, tóm lại cô cảm thấy không thoải mái, không muốn nghe theo anh.
Bạch Dạ Kình nhấn nút, anh trực tiếp khóa cửa xe lại.
“Cho em xuống xe, túi xách của em vẫn ở chỗ lão phu nhân.”
“Mai đến lấy.” Bạch Dạ Kình chẳng những không cho cô xuống xe, anh còn chạy xe đi.
Đạp ga, xe như viên đạn, chạy như bay ra ngoài.
Vệ sĩ gác cửa bị dọa sợ không nhẹ, vội vàng mở cửa.
“Anh điên rồi.” Bạch Dạ Kình chạy như bay làm Hạ Tinh Thần giật mình, tay cô theo bản năng giữ chặt dây an toàn, người dính sát ở trên ghế.
Bạch Dạ Kình không trả lời cô, dọc theo đường đi đều im lặng.
Hạ Tinh Thần nhìn ra được, anh thật sự đang tức giận.
Khuôn mặt anh tuấn căng thẳng đến lạnh lùng.
Cô làm thế nào cũng không nghĩ ra, người đàn ông này rốt cuộc đang tức giận cái gì.
Hạ Tinh Thần không để ý đến anh, căn bản là cô cũng không nguyện ý phản ứng lại anh, chứ đừng nhắc đến hỏi lý do anh tức giận.
Xe chạy thẳng về phủ Tổng thống.
Xe dừng lại, Hạ Tinh Thần lập tức mở cửa xe đi xuống.
Cô không đi vào phủ Tổng thống, mà là xoay người đi ra ngoài.
Lông mày Bạch Dạ Kình giật giật, anh kéo cô lại.
Rất dùng sức, người cô lập tức đụng vào thân xe.
Còn chưa kịp đứng thẳng, thân thể cao lớn của Bạch Dạ Kình bao phủ cô, vững vàng vây cô lại.
Dựa rất gần, những phiền muộn phức tạp trong mắt anh cũng lộ ra, trở nên càng ngày càng u ám, càng ngày càng phức tạp.
Phức tạp đến mức cô càng nhìn càng không hiểu.
Chỉ có thể thấy vẻ ấm ức trong mắt anh.
“Anh thả em ra.” Nếu nhìn không hiểu, Hạ Tinh Thần cũng không nhìn nữa, cô tức giận đẩy người anh.
“Đi đâu?” Thân hình Bạch Dạ Kình rất vững chắc, dĩ nhiên cô không thể đẩy anh.
Cô giận dỗi, tựa vào thân xe: “Đi đâu cũng được, dù sao tối nay em chắc chắn không ở chỗ anh.”
Nói xong, hốc mắt cô không khỏi ửng đỏ.
Không có ai chịu nổi người tức giận không có lý do gì.
Bạch Dạ Kình nâng cằm cô lên, nhìn thấy tầng nước uất ức trong mắt cô, trong lòng anh đau nhói.
Ánh mắt anh lại trở nên thâm sâu, đột nhiên anh cúi người hôn cô.
Hạ Tinh Thần không chiều theo ý anh, cô xoay người, cho môi anh rơi vào không khí.
Xưa nay anh luôn bá đạo, cô vốn tưởng rằng anh nhất định sẽ mạnh mẽ ép buộc.
Thậm chí đã chuẩn bị cự tuyệt anh.
Nhưng một giây sau, đôi môi mỏng lạnh như băng của anh hôn lên tai cô.
Không thô lỗ như vừa rồi, nụ hôn này nhẹ nhàng mà đầy yêu thương, tựa như còn cất giấu rất nhiều tâm sự.
Có trấn an, có xin lỗi.
Lông mi cô khẽ run, nơi đó đã nổi lên một tầng hơi nước mỏng.
Người đàn ông này, tâm tình bất định.
Còn lòng cô hoàn toàn bị anh nắm trong tay, ném lên cao, đè xuống thấp.
“Đừng tức giận với anh.” Bỗng nhiên Bạch Dạ Kình ôm lấy cô, dùng sức ôm vào ngực.
Giọng nói thật thấp, đè nén mâu thuẫn khiến cô không hiểu được, còn có một chút… Sợ hãi?
Nhưng cô hiểu sai rồi sao? Người đàn ông đứng trên đỉnh núi cao nhất, còn có gì có thể làm anh sợ hãi? Huống chi, cô căn bản không làm gì.
“Anh nổi giận với em không lý do như vậy… Em có thể không tức giận sao?” So với vừa rồi, giọng của cô đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Anh nặng nề nhìn cô: “Anh sợ bọn họ sẽ ảnh hưởng ngày mai chúng ta kết hôn.”
“Sao có thể?” Hạ Tinh Thần từ trong ngực anh đứng thẳng người: “Lão tiên sinh và lão phu nhân cũng không phản đối nữa, huống chi là chú anh?”
Bạch Dạ Kình không biết nên giải thích với cô như thế nào: “Sau này em sẽ hiểu.”.