Mùi vị vô cùng ngọt.
Cô bé nhảy nhót đi ra ngoài, Hạ Tinh Thần cũng đứng dậy đi ra ngoài hít thở không khí, Đại Đông cũng bưng trái cây đi theo sau lưng họ ra ngoài.
“Nghe nói, hôm qua có khách đến nhà của cô.” Đại Đông hỏi cô.
Nghĩ đến “vị khách” tối qua, ánh mắt của Hạ Tinh Thần tối sầm lại.
Lúc này chắc là anh đã thức dậy rồi?
“Tinh Thần?” Không nghe thấy cô trả lời, Đại Đông kêu to tên cô.
Hạ Tinh Thần định thần lại, cô gật đầu: “Ừm, đúng vậy, có một vị khách đã đến đây.”
“Là ba ruột của Đại Bạch sao? Tôi nghe nói, mục đích anh ta đến là muốn đưa Đại Bạch quay về.” Đại Đông nhìn sắc mặt của Hạ Tinh Thần, hỏi: “Vậy cô thì sao? Cô cũng sẽ cùng thằng bé quay về chứ?”
Đại Đông và Hạ Tinh Thần đã chơi với nhau từ lúc nhỏ, vì vậy vừa mới gặp mặt bạn cũ, lại sắp phải chia xa, ít nhiều cũng có chút không nỡ.
Suy cho cùng, lần này đi, khó có cơ hội gặp lại nhau lần nữa.
Trong lòng Hạ Tinh Thần cũng lo lắng buồn bã.
Nhưng cô chỉ lắc đầu: “Tôi sẽ không đi cùng thằng bé …”
“Không đi cùng anh, chẳng lẽ em muốn ở lại đây mãi, kết hôn sinh con với một người nào đó và sống ở đây cả đời sao?” Lời nói của cô còn chưa nói xong thì một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên.
Giọng nói nghe có vẻ vô cùng khó chịu.
Hạ Tinh Thần quay đầu lại, cô nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó đang đứng trong sân nhà.
Anh mặc một chiếc áo khoác màu đen, đứng trước gió, gió lạnh thổi bay một góc áo khoác.
Trên mặt thì mang một chiếc khẩu trang, chỉ để lộ ra đôi mắt.
Nhưng dù như vậy, ánh mắt anh nhìn Đại Đông vẫn vô cùng sắc lạnh, khiến trong lòng Đại Đông trở nên run sợ.
Anh ta nhìn anh, rồi lại nhìn sang Hạ Tinh Thần, do dự hỏi cô: “Anh ta… chính là ba của Đại Bạch sao?”
Anh ta làm sai chuyện gì à? Tại sao lại dùng ánh mắt này nhìn chằm chằm vào anh ta chứ? Cứ làm như mình sẽ cướp con trai, cướp người phụ nữ của anh đi vậy.
Hạ Tinh Thần cảm thấy rất xấu hổ.
Cô không trả lời Đại Đông, chỉ đi về phía Bạch Dạ Kình.
Anh đi vào nhà người khác một cách tùy tiện như vậy, lại còn dùng ánh mắt hung hãn này nhìn chằm chằm vào người khác, đây là đạo lý gì đây?
Hơn nữa, những cặp mắt nhiều chuyện của hàng xóm bên ngoài lại ngó qua đây.
Cô hy vọng không có ánh mắt sắc của người nào có thể nhìn ra dáng vẻ của anh thế nào dưới lớp khẩu trang kia.
Nếu không thì sẽ lớn chuyện đấy.
“Anh chạy đến đây làm gì vậy?” Hạ Tinh Thần đứng trước mặt anh hỏi.
Ánh mắt của anh vẫn dừng lại trên người Đại Đông, anh nhìn Đại Đông chằm chằm như hổ đói vậy, đến mức khiến da đầu của Đại Đông cảm thấy ngứa ngáy.
Cô cảm thấy có lỗi với Đại Đông, đưa tay lên che mắt anh lại.
Anh rủ mắt xuống, nhìn cô chằm chằm, giơ tay giữ chặt tay cô vào trong lòng bàn tay.
Tiếp sau đó, anh không nói một lời nào, dắt cô đi ra ngoài.
“Bạch… anh buông em ra.” Hạ Tinh Thần vốn muốn gọi ‘Bạch Dạ Kình’, nhưng sau đó cô nhớ tới những người hàng xóm xung quanh, vì vậy cô vội vàng nuốt những lời đó trở vào.
Cúi đầu nhìn thấy bàn tay hai người đang dắt lấy nhau, trong lòng dao động vô cùng.
Từ xưa đến nay cô rất sợ lạnh, vào những ngày như thế này, tay cô đã lạnh đến mức không còn nhiệt độ nào cả.
Lòng bàn tay của anh đang nắm lấy các đầu ngón tay của cô, nhiệt độ ấm áp truyền đến, khiến cô cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều.
Tiếp theo đó, anh nắm trọn bàn tay cô vào trong lòng bàn tay dày rộng của mình.
Hạ Tinh Thần bị anh kéo đi ra ngoài bên ngoài, cô sững sờ nhìn bóng lưng to rộng của anh.
Khi ở cùng Tống Duy Nhất… anh cũng sẽ nắm tay cô ta như vậy sao?
Cô không có cách nào kiềm chế được việc nghĩ đến cảnh tượng lãng mạn hôm đó trong tivi, anh và Tống Duy Nhất nắm tay nhau, lòng cô đau như dao cắt, đột nhiên cô dùng lực rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay của anh.
Bạch Dạ Kình cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình trống không, dường như anh không hài lòng với việc cô vùng vẫy, vì thế anh quay đầu lại nhìn chằm chằm vào cô.
Hạ Tinh Thần bị nhìn chằm chằm đến mức trở nên khó chịu.
Hơn nữa, lúc này vừa mới từ nhà Đại Đông bước ra, ánh mắt của làng trên xóm dưới vẫn đang dõi theo họ.
Điều này khiến cô cảm thấy đau đầu, cũng vô cùng bất lực.
Dù sao cũng không thể ở đây cãi nhau với anh.
“Anh quay về đi, bây giờ em phải đi chợ mua đồ ăn rồi.” Hạ Tinh Thần nói xong thì quay người đi về phía chợ, không để ý đến anh nữa.
Cô không quay đầu lại, nhưng cũng có thể nghe thấy tiếng bước chân.
Anh lại đuổi theo cô.
Gần đây anh vừa mới kết hôn xong, rảnh lắm sao?
“Tinh Thần, ba của đứa nhỏ rất đẹp trai đó!” Trên đường đi gặp được hàng xóm, hàng xóm chào hỏi họ rất nhiệt tình.
“…” Hạ Tinh Thần chỉ cười không nói gì.
Khẩu trang che kín cả khuôn mặt, vậy mà vẫn có thể nhìn ra được vẻ đẹp trai thì cũng thật kỳ lạ.
Bạch Dạ Kình nghe thấy lời khen ngợi như vậy, anh khẽ gật đầu, xem như là nói lời cảm ơn với đối phương.
“Tinh Thần, ba của đứa nhỏ tên là gì vậy, cô cũng chưa giới thiệu cho chúng tôi biết đấy.”
Khi ba từ “Bạch Dạ Kình” gần như sắp thốt ra mà không suy nghĩ, cô chợt dừng lại, nhớ ra điều gì đó rồi nhiệt tình giới thiệu: “Anh ấy họ Bạch, tôi và Đại Bạch đều gọi anh ấy là ‘Tiểu Bạch’.
Mọi người cứ gọi anh ấy là ‘Tiểu Bạch’ thì được rồi.”
Cô nói ra cái tên ‘Tiểu Bạch’, hơn nữa, mỗi một từ ‘Tiểu Bạch’ đều nhấn mạnh, căn bản là có ý khác!
“Hạ Tinh Thần!” Anh trừng mắt nhìn cô.
Người khác có thể không hiểu, nhưng anh lại hiểu rất rõ rằng ‘Tiểu Bạch’ mà người phụ nữ trước mặt này nói chính là cách gọi một chú chó con!
“Thế nào, Tiểu Bạch?” Hạ Tinh Thần chỉ làm ra vẻ giả vờ không hiểu tâm trạng của anh, cô mỉm cười xinh đẹp: “Anh không thích người khác gọi anh là ‘Tiểu Bạch’ sao?”
“Tiểu Bạch nghe rất hay, dễ nhớ, lại có vẻ rất thân thiện.” Hàng xóm nhiệt tình trả lời.
Sắc mặt Bạch Dạ Kình trở nên vô cùng khó coi, vì vậy anh kéo Hạ Tinh Thần rời đi.
Để lại một nhóm hàng xóm đang ở đó quan sát thì thầm bàn tán với nhau về người nào đó.
…
Hạ Tinh Thần vùng vẫy khỏi Bạch Dạ Kình, cô đi về phía chợ.
Bạch Dạ Kình đi theo bên cạnh cô.
Thành thật mà nói, với chiều cao 1m88 và tính khí khác người của anh, ở thị trấn nhỏ hẻo lánh này, tỷ lệ ngoái đầu lại nhìn đã là 100%, bây giờ thêm chiếc khẩu trang đó, tỷ lệ ngoái đầu lại nhìn càng lên đến 300%.
Thỉnh thoảng Hạ Tinh Thần ngẩng đầu lên nhìn anh, phát hiện rằng bình thường mặc dù anh mắc chứng nghiện sạch sẽ, mặc dù đã quen với cuộc sống sống trong nhung lụa rồi, nhưng lúc này anh vẫn cảm thấy vô cùng hứng thú với cuộc sống của những người dân bình thường này.
Dường như anh đang nghiêm túc cảm nhận cuộc sống của người dân vậy, toàn bộ hành trình anh đều không có chút bực bội hay chán ghét gì với hoàn cảnh này cả.
Ngược lại, dáng vẻ của anh vô cùng trầm ngâm.
Dáng vẻ này của Bạch Dạ Kình là dáng vẻ mê hoặc người khác.
Hạ Tinh Thần liếc mắt nhìn anh, sợ bản thân không chịu đựng được mà muốn nhìn anh lâu hơn nữa, vì vậy cô không dám dừng lại, vội vàng nhìn sang chỗ khác.
Ánh mắt cô dừng lại ở một túi rau xanh, cô hỏi anh với vẻ thờ ơ: “Tối qua anh nói, sáng hôm nay có chuyện muốn nói với em, anh muốn nói gì vậy?”
Bạch Dạ Kình liếc mắt nhìn cô một cái, không trả lời mà còn hỏi lại: “Điện thoại của em đâu?”
“Đang để ở trong túi.”
“Ở đây máy tính không có mạng, em lại không thấy tin tức của anh qua điện thoại sao?”
Động tác chọn đồ ăn của Hạ Tinh Thần khẽ dừng lại, ngay sau đó, cô nói với vẻ như không để ý lắm: “Anh muốn em xem tin tức về đám cưới của anh sao? Em đã xem qua rồi.
Nhưng ở đây em rất bận, không có thời gian xem kỹ.”
Chẳng lẽ, anh còn muốn cô nhìn rõ từng chi tiết hạnh phúc của anh sao?
Giọng điệu không để tâm đó khiến Bạch Dạ Kình tức giận..