Hơn nữa bên trong rất tối, chỉ có ánh đèn neon thỉnh thoảng chiếu vào từ cửa sổ, khiến cho bầu không khí mập mờ như ẩn như hiện.
Đây quả thực chính là thánh địa yêu đương dành cho các cặp đôi.
Vào giờ phút này, Hạ Tinh Thần vẫn nửa tỉnh nửa mê, hoặc là cô đã tỉnh rồi nhưng lại không dám mở mắt.
Nhưng người đàn ông trước mặt này làm lòng cô hỗn loạn không rõ là cảm xúc gì, có oan ức, có khổ sở, có tức giận.
Bây giờ giống như phát điên, tất cả tâm tình đều muốn thổ lộ ra.
Cô tủi thân nức nở một tiếng, nâng mặt người đàn ông, ngậm lấy đôi môi mỏng khiêu gợi của anh.
Như là trừng phạt, hàm răng không nặng không nhẹ cắn lên môi anh.
Cảm giác cùng cô hôn môi và bị cô giày vò như vậy tuyệt đối không giống nhau, nhưng vẫn khiến người khác khó có thể kiềm chế như cũ.
Bạch Dạ Kình thở dài một hơi, đôi mắt thâm trầm như đêm đen, ánh sáng xẹt qua đáy mắt lại giống những vì sao trên bầu trời.
Anh không đẩy cô ra, chỉ thuận theo nụ hôn của cô, bàn tay không kìm nổi mơn trớn từng tấc da thịt trên thân thể cô.
Một giây sau, cánh tay khẽ nhấc, trực tiếp ôm cô ngồi lên đùi.
Đầu óc Hạ Tinh Thần đặc quánh như hồ dán, không thể suy nghĩ bất cứ điều gì, đến chính cô cũng không biết bản thân làm thế nào mà ngồi lên đùi anh, hơn nữa còn tách hai chân ra quấn ở bên hông anh, tư thế vừa ám muội vừa ngượng ngùng.
Nhiệt độ của người đàn ông khiến toàn thân cô nóng lên, nhũn ra như sắp hòa tan.
Sức lực trong thân thể dần dần rút đi, hai tay cô theo bản năng bám lấy bả vai anh, ánh mắt mê ly mặc cho người đàn ông làm càn.
Bạch Dạ Kình bị thiêu đốt đến mức cả người đều đau, nhưng thấy dáng vẻ say đắm mê người của cô, trong lòng lại bốc lên một ngọn lửa không tên.
Người phụ nữ đáng chết này, chắc chắn đang coi anh là tên đàn ông khác cho nên mới phối hợp như thế, mấy lần trước anh làm vậy với cô, cô đâu có ngoan ngoãn giống bây giờ, lần nào cũng chống cự khiến anh phát điên.
Vừa nghĩ đến đó, trong đôi mắt mang theo dục hỏa của anh nhiễm thêm chút nham hiểm, tia sáng vụt qua làm cho người đàn ông nhìn có vẻ nguy hiểm chí mạng.
Tay anh một đường đi xuống.
Cô cả kinh hít vào một ngụm khí lạnh, cứng người liên tiếp lui về phía sau.
"Không muốn." Cô thở dốc, nhỏ giọng khẽ ngâm.
Thân thể di chuyển ra sau, sống lưng dựa vào hàng ghế phía trước, không còn không gian chuyển động nữa.
Người đàn ông này, đây là trên xe bus đó.
Từ năm năm trước sau khi trải qua chuyện đó với anh, mấy năm nay cô không hề có chút kinh nghiệm nào.
Cho tới bây giờ dù chỉ là nhẹ nhàng đụng chạm thì thân thể cô cũng vô cùng mẫn cảm.
"Hiện tại nói không muốn, Hạ Tinh Thần, cô đùa tôi sao." Anh không chịu bỏ qua cho cô.
Nếu như nói lúc trước là nửa tỉnh nửa mê thì trước mắt Hạ Tinh Thần đã hoàn toàn tỉnh táo.
Đặc biệt là lúc phanh gấp, xe bus đột ngột dừng lại, thân thể xóc nảy của cô bị anh kéo lại lần nữa, cô lập tức ý thức được tất cả mọi thứ vừa rồi đều không phải mơ.
Người đàn ông này thật sự trở về rồi, hơn nữa lại ngồi trên xe bus cùng cô.
"Bạch Dạ Kình, anh điên rồi." Rõ ràng là sắp đến mùa đông nhưng cả người cô lại toát ra một tầng mô hôi nóng bỏng.
Tay cô run rẩy ngăn lại đôi tay làm bậy của anh, hơi thở hỗn loạn vội vàng nói: "Nơi này là xe bus."
"Là tôi điên, hay là cô điên." Bạch Dạ Kình nâng cằm cô lên đối diện với cặp mắt âm u của mình: "Vừa rồi là cô trêu chọc tôi."
"Tôi..."
Nếu cô không ngậm lấy môi anh, giày vò anh thì đâu thể làm anh mất khống chế ngay trên xe bus.
Hai người đều thì thầm nói chuyện khiến cho cảnh tượng càng thêm mập mờ.
Hạ Tinh Thần không dám quay đầu lại xem có phải hành khách phía trước và tài xế đã phát hiện ra bọn họ không.
Cô không hề biết thực ra xe đã sớm dừng tại nơi tối tăm nhất ở bến cuối, mà tài xế cũng đã sớm bị Lãnh Phi khách sáo mời xuống xe rồi.
Lúc này toàn bộ xe bus chỉ còn lại hai người bọn họ, bên dưới còn có người bảo vệ.
"Tôi không hề trêu chọc anh." Hạ Tinh Thần cắn môi: "Tôi, chỉ là tôi cho rằng mình đang nằm mơ."
"Mơ cái gì, mộng xuân với Hứa Nham sao?" Bạch Dạ Kình nghiến răng, dường như bị kích thích bởi chính ý nghĩ của mình, đôi mắt chợt sầm xuống, thình lình xoay người cô lại.
Cảm giác lạnh lẽo bỗng nhiên kéo tới, Hạ Tinh Thần chỉ cảm thấy cực kỳ xấu hổ, cả kinh vội vàng kẹp chặt hai chân, hai tay vùng vẫy phía sau, lung tung đẩy anh ra: "Bạch Dạ Kình, tôi không cho phép, anh như vậy là cưỡng ép người khác."
Hai từ kia vô cùng chói tai.
Bạch Dạ Kình híp mắt, xoay mặt cô qua rồi cắn lấy vành tai cô: "Hứa Nham ngủ với cô thì cô cam tâm tình nguyện có phải không?"
"Tôi không phải thú nuôi của anh, anh không thể không đếm xỉa đến ý nguyện của tôi mà nhục nhã tôi." Lông mi Hạ Tinh Thần run rẩy dữ dội, trên mặt bao phủ một lớp sương mờ mịt, tay chống lên hàng ghế phía trước đến mức ngón tay trắng bệch.
Cô có hơi sợ Bạch Dạ Kình lúc này, rất thô bạo, giống như thú hoang phát điên.
Cô không dám tưởng tượng nếu lúc này cô bị anh chiếm đoạt thì sẽ phải chịu đựng gió bão mạnh thế nào, e rằng có thể xé rách cô.
Bạch Dạ Kình thở hổn hển, tay vẫn đặt trên eo ôm lấy cô từ phía sau.
Tuy nhiên không có động tác tiến thêm một bước, anh rất nỗ lực khắc chế bản thân không cưỡng bức cô.
Vào giây phút này, điện thoại của Hạ Tinh Thần bỗng vang lên.
Điện thoại của cô rơi trên chiếc ghế vừa ngồi, lúc này kêu lên, màn hình không ngừng nhấp nháy, ánh sáng phát ra chiếu rõ dáng vẻ hiện giờ của hai người.
Gương mặt Hạ Tinh Thần đỏ bừng, cảm thấy may mắn vì bản thân đang đưa lưng về phía anh.
Nhưng một giây sau, khi nhìn thấy cái tên trên màn hình, sự vui mừng của cô lập tức biến mất tăm.
Bởi vì cố tình người gọi đến lúc này không phải ai khác, chính là Hứa Nham.
Cô cảm thấy Bạch Dạ Kình rất để ý đến Hứa Nham, có lẽ vì Hứa Nham mà thất hẹn với anh vào ngày sinh nhật nên mỗi lần nhắc đến anh ta, thái độ của anh đều cực kỳ kém.
Hiện tại thấy hai chữ kia, e là tên đàn ông hay thay đổi thất thường này sẽ giận đến tím mặt mất.
Hạ Tinh Thần hơi sợ, đưa tay muốn cầm lấy di động, nhưng một bàn tay khác cũng cùng lúc bắt lấy điện thoại.
Cặp mắt tĩnh mịch của người đàn ông liếc cô một cái nhưng cô kiên quyết nắm chặt lấy không chịu buông..