Hạ Tinh Thần cảm thấy cô bị rung động.
Hai người chiến tranh mấy ngày, cô thậm chí còn không có cơ hội để nhìn thẳng vào anh.
“Phim để đó lần sau xem, đi theo anh ra vườn một chút.” Anh mở miệng nói, vừa nói xong thì lập tức ngẩng đầu nhìn cô nhưng không hề có ý trưng cầu ý kiến với cô.
Phim anh cũng đã tắt, rõ ràng là không cho phép cô lựa chọn,cho nên Hạ Tinh Thần lập tức đứng lên.
Bên ngoài cực kì lạnh lẽo, thời tiết đêm nay cũng không phải quá tốt, gió bên ngoài thổi tới thổi lui.
Hạ Tinh Thần khoác áo khoác lên người nhưng vẫn cảm thấy lạnh đến phát run.
Bạch Dạ Kình đứng bên cạnh cô, nếu so sánh thì trên người anh chỉ mặc một bộ quần áo mỏng nhưng lại chịu lạnh tốt hơn cô rất nhiều.
Cô vì lạnh mà co cả người lại, vô thức mà nhích lại gần anh, lúc này hàng lông mày của anh mới dịu đi một chút.
Anh đưa tay nắm lấy tay cô, quả nhiên lòng bàn tay cô rất lạnh, anh nắm chặt sau đó cho vào túi.
Hạ Tinh Thần muốn hỏi anh vì sao muộn như vậy rồi, ngoài trời thì lạnh mà còn muốn đi ra ngoài tản bộ, nhưng sau khi cảm nhận được bàn tay ấm áp, cô lập tức không hỏi nữa.
Cô cảm thấy như vậy rất tốt.
Bạch Dạ Kình không rảnh rỗi đêm khuya cùng cô đi dạo vườn mà dẫn cô đến một góc vườn ở phía Bắc nơi làm rượu vang.
Trước kia từng ở đây nên Hạ Tinh Thần biết phủ Tổng thống phân thành rất nhiều khu vực, nhưng mà cô chưa bao giờ tới đây.
“Tổng thống.”
Hai người vừa tới thì nhân viên làm việc ở phía Bắc khu vườn đã chào đón.
Đã giờ này rồi nhưng hình như họ còn đang ủ rượu, hiện giờ trên người đang đeo tạp dề, trên tạp dề đều là màu đỏ của rượu.
“Vất vả rồi.” Bạch Dạ Kình gật đầu với đối phương sau đó đi thẳng vào bên trong.
Hạ Tinh Thần cũng từ từ đuổi theo.
Bạch Dạ Kình tới chỗ này là làm việc, Hạ Tinh Thần mới biết được rượu vừa ủ này là để mấy hôm nữa anh ra nước ngoài nên muốn tự mình mang tới Liên Hợp quốc.
Cho nên….
Mấy ngày nữa anh phải xuất ngoại?
Nhiệt độ trong hầm rượu rất ổn định, anh và chuyên gia ủ rượu đang trò chuyện, cô thì đứng ở bên cạnh vừa nếm thử vừa âm thầm ghi nhớ, tầm mắt luôn không tự chủ mà dừng ở bóng dáng anh.
Anh đúng là bận rộn, bay tới bay lui.
Chuyến đi lần này không biết phải đi bao lâu, cho nên trước khi anh đi, cô muốn nói chuyện cho rõ ràng.
Lúc đang suy nghĩ thì chuyên gia ủ rượu gật gật đầu, sau đó thì đi ra ngoài.
Ánh mắt anh đảo qua, vừa vặn nhìn vào mắt cô.
Hạ Tinh Thần lúng túng, muốn tránh cũng tránh không được đành phải giả bộ nhấp một ngụm rượu.
“Anh tới vì công việc, còn dẫn theo tôi làm gì?” Hạ Tinh Thần thấy anh vẫn đứng đó, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm cô.
Cô không được tự nhiên kéo chặt áo khoác, giọng điệu có chút nhẹ nhàng oán giận.
Nhưng mà không tệ, nhiệt độ trong hầm rượu vừa phải, không hề lạnh.
Hơn nữa…
Tuy nhìn anh làm việc nhưng mà một chút cũng không cảm thấy nhàm chán.
Hạ Tinh Thần không biết có chuyện gì xảy ra, tâm tình đó cực kì khó giải thích cũng khó mà hình dung được.
“Hôm nay tôi đi gặp mẹ.” Bạch Dạ Kình mở miệng nói.
Hạ Tinh Thần hoài nghi nhìn anh, anh cũng không lại gần cho nên khoảng cách giữa hai người cách nhau khoảng 5 mét.
“Mẹ tôi tìm em, sao em không lập tức nói với tôi?” Anh hỏi lại.
Hạ Tinh Thần cụp mắt xuống, cô cúi đầu nhìn ly rượu trong tay mình một lúc sau mới nói: “… Lúc đó tôi ở trên máy bay nghe điện thoại của bà ấy xong thì lập tức tắt máy.”
“Đó chỉ là cái cớ.” Ánh mắt của Bạch Dạ Kình vẫn nhìn chằm chằm vào cô.
“Lão phu nhân nói… Đêm đó là bữa tiệc gia đình nhà anh, Lan Diệp cũng tới, nếu tôi biết điều thì không nên gọi điện thoại quấy rầy các người.”
“Em đúng là người rất biết điều.” Bạch Dạ Kình đánh giá cô, những lời nói kia thật ra lại nghe ra được vài phần không vui.
Hạ Tinh Thần vẫn nhớ rõ những lời sắc bén lúc đó của lão phu nhân.
“Lão phu nhân đã nói thành như vậy, đương nhiên tôi cũng có tự trọng của riêng mình.
Huống hồ…”
Nói đến đây, cô hơi ngừng lại chớp chớp mắt.
Bạch Dạ Kình nhìn cô, bóng dáng cao lớn của anh bao trùm lên người cô.
Hô hấp của Hạ Tinh Thần ngừng lại, chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh: “Huống hồ gì?”
“Nói cho đến cùng, chúng ta ngoại trừ con ra thì cũng không có bất kỳ quan hệ gì, giống như mẹ anh nói, tôi sao có thể không biết xấu hổ mà đi quấy rầy chứ? Nên dùng thân phận gì mà quấy rầy đây?”
Bạch Dạ Kình nhíu chặt lông mày.
Anh giơ tay nâng cằm cô lên.
Trong hầm rượu, ngọn đèn mờ ám, ánh mắt anh có chút u ám: “Tôi và em chẳng có quan hệ gì, vậy theo ý em thì ai mới được tính là có quan hệ với em?”
Âm thanh của anh cực kỳ trầm thấp, có thêm mấy phần nguy hiểm: “Dư Trạch Nam sao?”
Nhắc tới anh ta, đầu ngón tay anh lại dùng chút sức.
Hạ Tinh Thần cảm thấy đau đớn nên nhíu chặt hàng lông mày, bàn tay giữ tay anh lại: “Anh lại nhắc anh ta rồi.
Những thứ trên truyền thông đều là giả, tôi và anh ta ra ngoài là vì công việc, còn chuyện nghỉ phép đó không phải là bàn chuyện yêu đương.”
Nghe cô nói như vậy, gương mặt u ám của anh mới giảm đi một chút, ngón tay giữ cằm của cô cũng giảm bớt lực, nhưng không hề buông ra: “Hai người không phải yêu nhau sao?”
“… Đương nhiên là không.”
Anh lại gần cô thêm một chút: “Nhưng giữa tôi và anh ta thì em lại chọn anh ta.”
Chuyện ngày đó đến giờ anh vẫn còn nhớ.
Anh tiến sát lại gần, cô chỉ cần hít thở nhẹ nhàng thì hơi thở đều là mùi hương thơm ngát của anh.
Xung quanh hầm rượu đều là mùi hương của rượu vừa thơm vừa tinh khiết, trái tim cô run lên, cả người theo bản năng lùi ra sau sau đó dựa vào thùng rượu, không thể nào lùi được nữa mới nhẹ giọng giải thích: “Tôi chọn anh ta khi nào? Rõ ràng là ai tôi cũng không chọn.”
“Nhưng em nói chán ghét tôi.” Hai tay anh chống bên người cô.
“Chẳng lẽ anh không đáng ghét sao?”
“Tôi đáng ghét thế nào?”
Hạ Tinh Thần trừng mắt liếc anh một cái: “Là ngày đó anh…”
Nói đến đây thì cô không nói gì nữa, gương mặt đột nhiên đỏ ửng.
Cô nhớ tới, ngày đó anh ở dưới cầu thang tối, đối với cô….
“Tôi thế nào?” Bạch Dạ Kình nhìn cô, anh thấy mặt cô đỏ lên, trong lòng anh hiểu rõ cho nên càng không muốn cứ thế mà buông tha cho cô, đầu hơi cúi xuống nhìn cô.
Hai gương mặt cách nhau cực kì gần, gần đến nỗi hô hấp của cô dồn dập, cô cảm thấy trái tim mình nhảy loạn cả lên, tất cả điều này anh đều có thể cảm nhận rõ ràng.
Hạ Tinh Thần biết anh cố ý hỏi nên đã đẩy anh ra: “Anh xong việc rồi thì chúng ta đi thôi.”
Bạch Dạ Kình giữ chặt cánh tay cô, đặt lên vai mình, một tay kia của anh thì ôm eo cô: “Phu nhân Bạch, nói cho rõ, tại sao em lại ghét tôi hả?”.