“Em biết không? Anh trai tôi yêu một người phụ nữ, vì cô ta mà tốn rất nhiều tâm tư nhưng lại không thể cưới cô ta.
Bởi vì hôn nhân của anh ấy gắn liền với gia đình, bao gồm hôn nhân của tôi đều vì mục đích chính trị.
Mà hôn nhân của Bạch Dạ Kình cũng vậy, anh ta không vì chính mình cũng sẽ vì anh em đi theo anh ta vào sinh ra tử nhiều năm.
Hôn nhân của anh ta cũng giống chúng tôi, không thể lựa chọn.
Tinh Thần, em dám trêu chọc anh ta, kết quả sẽ chỉ làm e bị tổn thương, em không nên chơi trò chơi ngu ngốc như vậy!”
Dư Trạch Nam nói xong lời cuối cùng, giọng điệu càng thêm trầm trọng.
Dứt lời, để một tấm thiệp đỏ lên bàn.
Nhìn có hơi chói mắt, hô hấp của Hạ Tinh Thần hơi nhanh.
Dư Trạch Nam liếc mắt nhìn cô, âm thanh thấp hơn một chút: “Đây là thư mời hôm nay Tống Quốc Nghiêu đưa cho anh trai tôi.
Tuy chỉ là dự định, không thể coi là chính thức nhưng Tống Quốc Nghiêu là người cẩn thận, nếu ông ta có thể tìm người thiết kế ra thư mời, hơn nữa đưa cho anh tôi xem, trong đó hẳn là có ý tứ, trong lòng em cũng rõ ràng.
Tinh Thần, có một số việc đã là ván đã đóng thuyền.”
Hạ Tinh Thần không biết Dư Trạch Nam rời đi lúc nào.
Một lát sau, cô vẫn ngồi trên sô pha với vẻ đần độn.
Túi cà vạt trong tay cô rơi xuống đất, cô cũng không có phản ứng.
Không biết qua bao lâu, cô mới hoàn hồn, mở thiếp mời ra.
Bạch Dạ Kình, Tống Duy Nhất.
Sáu chữ to thật bắt mắt.
Hạ Tinh Thần nhìn một hồi, không biết sao đôi mắt lại đỏ lên.
Cũng tốt, hôm nay mua cà vạt không thể tặng quà sinh nhật thì có thể làm quà đính hôn.
Rất nhiều người sẽ chú ý tới tiệc đính hôn của bọn họ, e rằng cô cũng sẽ đi phiên dịch hộ.
Hạ Tinh Thần chậm rãi đóng thiếp mời lại, đầu ngón tay dán băng cá nhân lọt vào tầm mắt, cô nhẹ nhàng xé ra ném vào thùng rác.
Ngón tay chỉ còn một miệng vết thương nhỏ, rõ ràng đã khỏi hẳn, nhưng không biết vì sao hiện giờ cô lại thấy rất đau.
Còn đau hơn ngày hôm qua khi ngón tay bị đâm thủng, loại đau đớn truyền từ đầu ngón tay rồi sau đó chui vào tim từng chút một, làm hô hấp của cô trầm trọng hơn.
Tiếng đập cửa vang lên lần thứ năm, cô mới chợt bừng tỉnh.
Đi ra mở cửa, người ngoài cửa lại khiến cô bất ngờ.
Người quen, là tài xế của Hạ Đại Bạch.
Hạ Tinh Thần tưởng con trai tới, thăm dò nhìn xem, phát hiện không thấy bóng dáng con trai.
“Cô Hạ, làm phiền cô đi cùng tôi tới phủ Tổng thống một chuyến!”
“Làm sao vậy?”
“Hôm nay cậu chủ không chịu ăn cơm, la hét muốn tuyệt thực, thế nào cũng muốn gặp cô.”
Hạ Tinh Thần nghe mà chua xót, con trai đang lớn sao có thể nhịn đói.
Nhưng cô biết tính tình thằng bé quật cường, nói không ăn sẽ không ăn.
Hơn nữa, ban đầu khi Bạch Dạ Kình mang đi, vì tuyệt thực nên thằng bé mới gặp được cô, cậu nhóc thông minh, biết chiêu này dùng được cho nên bây giờ lại dùng tới.
Tuy Hạ Tinh Thần biết tâm tư của thằng bé, nhưng vẫn sợ cậu nhóc chịu thiệt thòi.
“Nếu cậu chủ muốn tôi tới đó, tại sao anh không đưa thằng bé tới đây?”
“Chúng tôi cũng nghĩ đưa cậu chủ tới đây, nhưng ngài Tổng thống nói bất kể là ai cũng không được đưa cậu chủ ra khỏi phủ Tổng thống.
Hơn nữa, từ ngày mai trở đi, cậu chủ bị cấm túc, sẽ mời thầy giáo tới dạy, cho nên tôi cũng không có biện pháp.”
Hạ Tinh Thần vừa nghe, trong lòng không khỏi hơi tức giận.
Cô không hiểu rốt cuộc Bạch Dạ Kình có ý gì, dù sao Đại Bạch cũng là con trai cô, cô nuôi thằng bé lớn như vậy, bây giờ một tuần tới thăm cô mấy ngày cũng hợp tình hợp lý, có cần phải làm vậy không?
“Được, tôi trở về với anh.”
Hạ Tinh Thần đi theo, ngay cả cơm tối cũng không ăn.
Đóng cửa trước, nhớ tới cà vạt mới mua, ngẫm nghĩ rồi vẫn mang đi.
Coi như là tặng quà đính hôn trước cho anh.
Lúc trước cô nghĩ sẽ còn trở lại phủ Tổng thống, rốt cuộc lần trước đi cũng không mang theo nhiều đồ, sau đó lại chuyển đến căn nhà nhỏ hiện giờ, rất nhiều đồ là mới mua.
Một ngày nào đó cô phải chuyển tất cả đồ đi, nếu không Tống Duy Nhất tới đây, nhìn thấy sẽ không vui, nhưng cô cũng không ngờ nhanh như thế đã trở về.
Dọc theo đường đi, tài xế vừng vàng lái xe, không nói lời nào.
Hạ Tinh Thần dựa vào ghế sau, ánh đèn ngoài xe rơi vào tầm mắt, xa xa là một mảnh u ám.
Bỗng nhiên hốc mắt trở nên ướt át, cô vội vàng nhắm mắt lại, áp chế sự chua xót kia xuống.
Một tiếng sau, xe trực tiếp chạy tới trang viên.
Tài xế cung kính kéo cửa xe ra, dẫn cô vào một căn phòng lớn, quản gia và người hầu đều vui mừng nghênh đón.
Hạ Tinh Thần hé môi, không nói chuyện, Bạch Dạ Kình không ở đây!
Quản gia lại nói: “Ngài Tổng thống và cậu chủ đều mong cô về, lần này cô trở về rồi thì đừng đi nữa.”
Hạ Tinh Thần nghĩ đại khái quản gia cũng không biết, thật ra là cô bị Bạch Dạ Kình đuổi đi.
Tuy rằng lúc đó anh nổi nóng nhưng anh nói nặng lời như thế cũng khiến người khác buồn, không muốn về.
Huống chi hiện tại…
Cô cũng sẽ không về…
Hạ Tinh Thần hỏi: “Cậu chủ ở trên tầng sao?”
“Vâng.” Quản gia nói: “Từ khi ngài Tổng thống cấm túc cậu chủ thì rầu rĩ không vui.
Hôm nay còn không ăn cơm tối, cũng không uống một ngụm nước.”
Hạ Tinh Thần thở dài, thằng bé quật cường như thế không biết là giống ai.
Lúc này đã tám giờ, cô không ăn cơm tối nên cũng cảm thấy đói bụng, huống chi là cậu nhóc đang lớn.
Thuận tay để cà vạt lên bàn, yên lặng lên tầng gặp con trai.
Cô lên tầng, từ xa đã nghe thấy tiếng người hầu khuyên cậu nhóc: “Cậu chủ, tốt xấu gì cũng phải ăn một chút đi.”
“Cháu không muốn ăn.”
“Không phải cậu thích bánh ngọt này nhất sao? Cậu không ăn cũng ngửi thấy mùi, có phải rất thơm hay không?”
“Đừng nghĩ mê hoặc cháu, cháu sẽ không dao động!”
“Hoa quả cũng không ăn?”
“Không muốn, không muốn! Tất cả đều không cần!” Hạ Đại Bạch hơi mất kiên nhẫn.
Trong chốc lát, người hầu đã bị đuổi đi.
Người hầu quay trở lại, nhìn thấy Hạ Tinh Thần, giống như gặp được cứu tinh: “Cô Hạ, cuối cùng cô cũng trở về!”
Khóe môi cô khẽ giật, nhoẻn miệng cười: “Đưa đồ ăn cho tôi, tôi chăm sóc nó.”
Người hầu thở phào nhẹ nhõm, đưa đồ ăn cho cô.
Cô đẩy cửa đi vào, Hạ Đại Bạch tưởng có người hầu tới, cũng không thèm nhìn, cuộn tròn ở sô pha, đưa lưng về phía cửa, tức giận nói: “Không ăn, cháu chỉ ăn chân gà mẹ làm!”
Hạ Tinh Thần nhìn bóng dáng quật cường kia, hốc mắt hơi đỏ lên..